Wednesday, June 4, 2025
CÁC CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM (KIM LOAN)
CÁC CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Con gái tôi, Amanda là một
trường hợp có năng khiếu Tiếng Việt từ lúc còn bé xíu. Khi chưa đi học, ở nhà
nói và nghe Tiếng Việt là chuyện đương nhiên, nhưng “nàng” biết cảm nhận ngôn
ngữ nhạy bén. Hồi “nàng” 4-5 tuổi, vì còn biếng ăn nên vẫn bú sữa bình, hôm ấy
“nàng” đang nằm vắt chân chữ ngũ trên sàn nhà, bú sữa, tôi có chuyện gì đó bực
mình, nên lỡ miệng la mắng “nàng” và gọi là “mày” . Thế là “nàng” giận, quăng
bình sữa vào góc nhà, rồi đứng giậm chân khóc lóc:
- Mẹ
không được gọi con là “mày”, mẹ phải gọi con là “con”.
Tôi liền hờn mát, cao
giọng:
- Ừ,
thì “con”!
Nhưng “nàng” khóc to hơn:
- Không!
Mẹ phải nói “con” nhẹ nhàng dịu dàng, không được lớn tiếng.
Lần này, tôi bật cười và ôm
“nàng” xin lỗi.
Rồi “nàng” lớn lên, chín
mười tuổi nghe nhạc Việt cùng ba cùng mẹ, biết hát ngon lành ngọt xớt nguyên cả
bài hát“ hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi/ chim vẫn hót trong vườn nhà tôi.” (tác
giả Thanh Tùng), rồi “mai tôi đi chắc trời giăng mưa lũ/
mưa thì mưa chắc tôi không bước vội ..” (tác giả Nguyên Sa/Song Ngọc), và
vài bài hát khác dù “nàng” đã đi học, tiếp xúc với ngôn ngữ và âm nhạc Phương
Tây .
Có lần tôi gọi “nàng”:
- Đà
ơi, Đà ơi
“Nàng” liền phụng phịu:
- Tên
con là Amanda đẹp vậy, mẹ cứ gọi “Đà Đà” nghe xấu hoắc, y như bác Hai gọi chị
Elly là “Lì”, gọi chị Tiffany là “Nì”, kỳ cục quá!
- Ủa
ủa, mẹ gọi con bao năm nay con có nói gì đâu, sao bây giờ phản đối? Mà nè,
trước khi chọn tên Amanda cho con, mẹ tính chọn tên Jennifer đấy, giờ còn muốn
“Đà” hay muốn “Phờ”?
- Thì
bây giờ con lớn rồi, con không muốn “Đà”, càng không muốn “Phờ”! Hay
mẹ gọi con là Đào, Hồng Đào, giống như cô Hồng Đào diễn hài trên chương trình
Thúy Nga, con thích tên đó.
Ui chu choa ơi, có lẽ
“nàng” là cô bé duy nhất, hoặc là cô bé đầu tiên, ở hải ngoại tự đặt tên Việt
cho mình, và từ đó đến nay đi đâu gặp người Việt “nàng” cũng giới thiệu:
- Dạ,
tên con là Amanda Hồng Đào.
Vào tuổi niên thiếu từ cấp
hai đến cấp ba, tôi cho Amanda tham gia sinh hoạt nơi Hội Người Việt, vào nhóm
múa, từng làm MC tiếng Việt cho Hội Tết Trung Thu, và hát Quốc Ca Canada-Việt
Nam trong một lần Hội Chợ Tết Cộng Đồng .
Đến Nhà Thờ , Amanda vào
nhóm tình nguyện dạy Giáo Lý cho các em bé bằng cả Tiếng Việt và Tiếng Anh,
cũng như ghi danh vào nhóm đọc sách Thánh bằng Tiếng Việt (Lời Chúa Cựu Ước)
trong những dịp Lễ lớn.
Đến nay, khi tôi viết những
dòng chữ này thì nàng đã lớn, bước vào tuổi 28 (nên tôi bỏ ngoặc kép ra khỏi
chữ nàng). Nàng đang là Head Nurse trong một Children Hospital. Nhờ biết hai
thứ tiếng (Việt và English) nên hễ trong bệnh viện có những trường hợp cần
thông dịch là nàng được gọi đến giúp đỡ. (Cũng có nhiều chuyện cười ra nước mắt
nhờ khả năng bilingual của nàng, tôi đã viết trong các chuyện “Biết Rồi Khổ Lắm
...” và “Đầu Năm Nhiều Chuyện”).
Nàng mới vừa lấy chồng gần
một năm nay, chồng nàng mang dòng máu Tàu và Tây, nhưng nàng vẫn cho chồng nghe
một số bài nhạc Việt mà nàng yêu thích, rồi giải nghĩa từng câu hát cho chồng
hiểu, có gì khó hơn thì nàng hỏi tôi:
- Mẹ
ơi, “người từ trăm năm/ về khơi tình động/ người từ trăm năm/ về như dao
nhọn/ dao vết ngọt đâm/ ta chết trầm ngâm” ...là sao hả mẹ?
Tôi cố vận dụng hết hiểu
biết để giảng cả bài hát cho nàng, dù rằng khi Nguyễn Tất Nhiên làm bài thơ này
rồi được Phạm Duy phổ nhạc “Thà Như Giọt Mưa” thì tôi còn là cô bé để tóc muỗm
dừa, cởi trần tắm mưa ngoài đường.
Nhưng bài đó cũng chưa làm
khó tôi như bài này:
- Mẹ
ơi, “Lệ rưng rưng trên mắt người hôm qua,/Có bóng em lung linh quanh phím ngà/Em xa ta mà vóc dáng kiêu sa/Ta cúi đầu đi về mộ đời ta...” nói sao cho chồng
con hiểu đây, ảnh thích điệu hòa âm nhạc này và giọng Quốc Khanh hay quá .
- Ừa,
từ từ để mẹ nghĩ xem ...
Tiếc là nhạc sĩ Anh Bằng
không còn chớ nếu còn, tôi cũng dám email tác giả hỏi nhờ giúp, như đã từng
email nhạc sĩ Phạm Duy chỉ vì tôi và một anh trong ban Báo Chí Giáo Xứ từng
tranh luận. Tôi nói rằng “tóc mai sợi vắn sợi dài/ lấy nhau chẳng đặng thương
hoài ngàn năm” là từ ca dao Việt Nam, còn anh ấy là “fan cứng” của Phạm
Duy cứ nhất quyết đó là câu thơ của Phạm Duy trong bài hát “Tóc Mai Sợi Vắn Sợi
Dài”, và kết quả Phạm Duy trả lời là tôi đúng! (thuở đó Google chưa thịnh
hành).
Nàng vẫn thích hỏi về Tiếng
Việt, y như ngày xưa nàng có nhiều điệp khúc, mẹ ơi, tại sao là “chợ búa”, tại
sao là “gà qué”, tại sao “buồn cười”, mẹ ơi, mẹ ơi và mẹ ơi ...
Còn tục ngữ, ca dao, dân
ca... là cả một kho tàng, nhưng để giảng giải cho sự hay thắc mắc của nàng cũng
là một vấn đề, cũng may lúc này đã có bá Google nên mọi chuyện dễ dàng hơn
nhiều.
Vậy đó, hai mẹ con tôi
"học hỏi lẫn nhau". Tôi dạy nàng hiểu sâu sắc hơn Tiếng Việt, nàng
cũng giúp tôi chỉnh sửa trong chuyện nói, viết Tiếng Anh, và cả âm nhạc. Hồi
nàng còn học Đại Học, mỗi sáng tôi lái xe đưa nàng ra bến xe điện ngầm để đến
trường, lúc bài Hello của Adele đang nổi đình đám, nàng mở cho tôi nghe trên
xe, hát theo, giải nghĩa những từ tôi chưa nghe kịp, riết tôi thuộc và yêu bài
này hồi nào hổng hay. Hiện nay, mấy bài thịnh hành của Taylor Swift nàng cũng
ngân nga, tiếc là nàng đã ở riêng với chồng, chớ không thì tôi cũng có thêm vài
bài cho hợp phong trào với đám trẻ.
Mới đây trong bữa ăn sum
họp cuối năm, tôi phải giải thích từng từ từng chữ cho nàng và thằng rể của
tôi, một bài vui trên Facebook, đại khái rằng, tiếng Anh đơn giản nói về chữ
“chết” là “die”, hoặc “pass away”, trong khi tiếng Việt mình thì ...bao la, đếm
mệt nghỉ! Này nhé: chết- mất- ngỏm củ tỏi- đi bán muối-chầu Diêm Vương-
gặp ông bà ông vải- chán sống- thích ngắm gà khỏa thân- muốn ăn chuối cả nải-
về cõi Niết Bàn- tiêu diêu miền cực lạc- được Chúa gọi về- ở nơi Suối Vàng
–nghỉ ngơi nơi chín suối... Nàng và thằng rể cười thả ga, khen tiếng Việt
mình độc đáo, phong phú, tuyệt vời!
Thành quả Tiếng Việt của
nhiều trẻ Việt thế hệ thứ 3 tại hải ngoại, là một quá trình thấm nhuần Tiếng
Việt từ khi mới ra đời, trong chiếc nôi ông bà cha mẹ họ hàng cùng dạy dỗ con
cháu không quên tiếng nói cội nguồn, là những buổi học tại các trường Việt Ngữ
khắp nơi của các Hội Người Việt, Chùa, Nhà Thờ Công Giáo, Hội Thánh Tin Lành
.v.v..
Tôi cũng từng là cô giáo
Việt Ngữ tại Hội Người Việt Edmonton một thời gian. Năm đầu tiên, tôi dạy lớp
Một, có một cô gái trẻ dẫn đứa con gái lai chừng 7-8 tuổi đến ghi danh. Xong
xuôi, cô ấy giới thiệu người chồng da trắng đứng bên cạnh:
- Chị
ơi, cho em ghi danh ông xã em, Joshua vào học lớp Một cùng với con gái em luôn
nha!
Tôi cười cười, vì nghĩ cô
ấy nói đùa, nhưng cô ấy rất nghiêm túc:
- Em
nói thiệt đó chị, vì hàng năm tụi em đều dzìa quê Tiền Giang thăm gia đình em,
nên ảnh muốn học Tiếng Việt để còn nghe bên vợ nói chuyện. Vả lại, ảnh là người
đưa con đến đây học, rồi ảnh vào học luôn, học xong ảnh lái đưa con về, khỏi
mất công đón đưa.
Thế là lớp tôi có một “học
sinh đặc biệt”. Chàng Canada này dễ thương lắm, giờ ra chơi, chàng thực tập
Tiếng Việt với mấy “bạn” cùng lớp, nhiều phen cười bể bụng .
Mùa chuẩn bị Tết đến, lớp
nào cũng chỉ học tiết đầu, sau giờ ra chơi là tập Văn Nghệ để trình diễn tại
Hội Chợ Tết, vui hết biết. Bên đây tôi mở nhạc Trống Cơm tập cho lớp mình, bên
kia là bài múa Nắng Xuân, dưới lầu thì tập kịch, Áo Dài show, còn mấy em không
trong nhóm múa thì gom lại ... hợp ca Xuân Đã Về, cả trường chộn rộn, chàng
“học trò” Canada ngồi xem chúng tôi tập dượt đầy thích thú, rồi chạy qua tiệm
Bakery đầu đường mua bánh bồi dưỡng cho mọi người.
Sau gần chục năm (dạy lớp
Viêt Ngữ và trong Ban Chấp Hành của Hội), gia đình tôi dọn về phía Bắc, xa
trung tâm nên tôi không còn tham gia sinh hoạt với Hội Người Việt. Thỉnh
thoảng đi chợ, hoặc đi đâu đó, gặp lại các em học trò cũ. Thực tình
mà nói, ngoài những đứa vẫn nói Tiếng Việt khá rành rẽ, cũng có đứa nói lõm
bõm, có đứa quên hẳn Tiếng Việt, trả hết cho Thầy Cô, nhưng vẫn cúi đầu chào Cô
rất lễ phép, rồi cười ngượng nghịu khi tôi yêu cầu em phải trả lời cô bằng
Tiếng Việt.
Có khi tôi nhận lời làm MC
Hội Chợ Tết, lại được nhìn các em học sinh trường Việt Ngữ trong các tiết mục
ca múa, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những kỷ niệm của một thời đã qua, cùng với
Ban Giám Hiệu và các Thầy Cô khác, với một tâm huyết giữ gìn Tiếng Việt cho các
thế hệ sau này, để các em sẽ như bài hát của Phạm Duy: “Tôi yêu tiếng nước tôi,
từ khi mới ra đời người ơi, mẹ hiền ru những câu xa vời, à à ơi tiếng ru muôn
đời ...”
Viết về đề tài dạy Tiếng
Việt là rà trúng “đài”... “bệnh nghề nghiệp” ngày xưa, tôi có thể viết nhiều
hơn nữa, nhưng xin được tạm dừng nơi đây để viết bài Thơ, dành tặng cho tất cả
các Thầy Cô và các học trò Việt Ngữ ở khắp nơi hải ngoại:
CÁC EM LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Cô dạy các em học tiếng Việt Nam
Để các em nhớ cội nguồn dân tộc
Một đất nước rất xa nơi em sống
Bên bờ Thái Bình có tự ngàn năm
Em sẽ hiểu được bao nỗi nhọc nhằn
Những xương máu hy sinh bao thế hệ
Dân tộc Việt Nam mấy lần dâu bể
Khao khát cuộc đời hạnh phúc tự do
Học tiếng Việt Nam để biết quê Cha
Để tha thiết muốn hiểu về đất Mẹ
Em sẽ nghe câu ca dao thuở nhỏ
Cha mẹ ông bà đã thấm lời ru
Dù em có hiểu ý nghĩa hay chưa
Sự học hỏi vẫn là điều đáng quý
Các em là bầy chim non xa xứ
Nước Việt Nam em chỉ biết bằng lời
Các em sẽ có nhiều giấc mộng đời
Ở một nước văn minh và giàu đẹp
Lớp Việt Ngữ là nơi cô đã gặp
Những tâm hồn như giấy trắng thơ ngây
Cô và trò cùng tập đọc, vui vầy
Tiếng mẹ đẻ mà sao nghe ngọng nghịu
Có em nói tiếng Việt không ai hiểu
Dẫu vụng về, cố gắng, thương làm sao
Cũng có em nói tiếng Việt ngọt ngào
Như tiếng sáo líu lo và rành rẽ
Tự hào thay, những học trò bé nhỏ
Tiếng Việt trên môi thắm đượm tình quê
Cô và trò, trong lớp học, mộng mơ
Lũy tre xanh, cánh diều, đồng lúa chín
Kìa dòng sông trôi, con thuyền ghé bến
Đêm trăng thanh nghe gió hát êm đềm
Và những câu chuyện cổ tích, thần tiên
Lịch sử, địa lý dải đất hình chữ S
Học đi em, tiếng Việt mình rất đẹp
Để mai này xây dựng lại non sông
“Tiếng Việt còn, nước Việt còn”, em biết không?
Dù chúng ta xa quê hương vạn dặm
Cô hạnh phúc vì các em vẫn nhớ
Các em mãi là giòng giống Việt Nam
Edmonton, Tháng 3/2025
KIM LOAN
NGƯỜI ĐẸP KIM LOAN (HÌNH MỚI NHẤT)
CON CHIẾN SĨ TÙ "CẢI TẠO" (THƠ- TRẦN QUỐC BẢO)
Thơ Trần Quốc Bảo
Con Chiến Sĩ Tù "Cải Tạo"
Em ơi hãy ngủ giấc dài,
Để chị cố gắng làm bài cho xong.
Mẹ còn đi bán hàng rong,
Ba còn bị khốn khổ, trong lao tù!
Nhà mình Cộng sản tịch thu,
Chúng mình con ngụy, kẻ thù nhân dân!
Đảng là một lũ bất nhân,
Gia đình mình chịu muôn phần khổ đau!
Vùng kinh tế mới, là đâu?
Đuổi mình lên đó!... hại nhau đường cùng!
Mẹ giờ đi bán hàng rong,
Vẫn mong chị phải cố công học hành!
Mẹ tần tảo, mẹ để dành...
Một mai mẹ dẫn chúng mình thăm ba.
Em ngoan, em ngủ yên nha!
Bánh ngon, chị sẵn dành quà cho em!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
MƯA THÁNG SÁU (THƠ- NGUYỄN VẠN THẮNG)
Nắng đã lên, cơn mưa chiều đã tạnh
Hàng cây già còn đọng hạt mưa rơi
Gió vi vu thổi lạnh cuối chân đồi
Mưa tháng Sáu, gợi niềm thương dĩ vãng
Anh nào biết, tình mang nhiều trái đắng?
Để mưa về gieo nỗi nhớ miên man
Vắng xa em, nên tha thiết được gần
Dù năm tháng đợi chờ trong vô vọng
Em đừng hỏi, sao mưa về gió lộng ?
Gợi thêm buồn lưu luyến tình thương vay
Để tim ta, đau xót với tháng ngày
Sầu hiu quạnh, chuỗi đợi chờ thương nhớ
Anh nào biết, tình ta giờ dang dở ?
Để giọt buồn rơi ướt suốt đêm thâu
Chuyện tình ta, ngày tháng nhạt phai mầu
Tình đã muộn, xin còn nhau kỷ niệm
DZUI CỪ...HIHI
SAI LỖI CHÁNH TẢ...
Tại sao phụ nữ cần một người
chồng ? ..... kk .....
Một cô gái tuổi gần 30, nhan sắc khá đạm bạc, đến gặp Bác Sĩ Tâm Thần và phàn nàn:
- “Tôi không muốn kết hôn !!! Tôi có học thức, độc lập và tự cung cấp cho bản thân.Tôi không cần một người chồng. Nhưng Bố Mẹ tôi lại muốn tôi lấy chồng... Tôi phải làm gì?”
Bác Sĩ Tâm Thần trả lời:
- “CÔ....Bình tĩnh nghe tôi nói, chắc chắn sẽ đạt được những điều tuyệt vời trong cuộc sống. Nhưng một số sự việc chắc chắn sẽ không diễn ra theo như ý Cô muốn.Một số việc sẽ không ổn.... Đôi khi Cô sẽ thất bại. Đôi khi kế hoạch của Cô sẽ không thành công. Đôi khi mong muốn của Cô sẽ không thành hiện thực. Vậy thì Cô sẽ đổ lỗi cho ai ? Cô sẽ đổ lỗi cho chính mình chứ?”
Cô gái õng ẹo, ỏn ẻn trả lời:
- “KHÔNG, KHÔNG BAO GIỜ !!!”
Bác Sĩ Tâm Thần:
- “Đúng vậy… Đó là lý do rất chính đáng, tại sao Cô cần một người chồng !!!!
Yoshi Nghĩa kể lại
Tuesday, June 3, 2025
MỘT HOA HẬU ĐỘT NGỘT QUA ĐỜI Ở TUỔI 28 (THEO- MINH KHÔI)
Một hoa hậu đột ngột qua đời ở tuổi 28
02/6/20251 đăng lại2 liên
quanGốc
ECUADOR
- Người đẹp Maria Lorena Arguello khiến người hâm mộ bàng hoàng khi qua đời đột
ngột ở tuổi 28. Cô từng tham gia Hoa hậu Hoàn vũ Ecuador 2024 và dừng chân ở
top 13 chung cuộc.
Nữ
miền Nam
Ngày 2/6, tổ chức CNB Ecuador đưa tin Maria Lorena Arguello -
Miss Distrito Metropolitano de Quito 2024 đã qua đời.
Thông tin được chia sẻ chính thức trên nền tảng của cuộc thi:
“Chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình và những người thân yêu của
cô ấy. Sự ra đi của Maria là mất mát to lớn, không chỉ với người thân mà còn với
cộng đồng sắc đẹp Ecuador. Ký ức về cô sẽ mãi được ghi nhớ”.
Hoa
hậu Thủ đô Quito 2024 - Maria Lorena Arguello.
Tin tức đột
ngột về sự ra đi của Maria khiến công chúng bàng hoàng. Trên mạng xã hội, đông
đảo bạn bè, đồng nghiệp và người hâm mộ đã gửi lời tiếc thương.
Hiện
tại, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Maria chưa được công bố.
Maria
sinh ngày 12/3/1997, vừa đón sinh nhật tuổi 28 không lâu trước khi qua đời.
Trong loạt ảnh gần đây đăng tải trên mạng xã hội, cô xuất hiện rạng rỡ, xinh đẹp
bên gia đình và bạn bè.
Maria
tốt nghiệp ngành bác sĩ phẫu thuật và hiện là người mẫu chuyên nghiệp. Năm
2024, cô từng tham dự Miss Universe Ecuador (Hoa hậu Hoàn vũ Ecuador) và lọt
top 13 chung cuộc.
Maria
trình diễn dạ hội ở Miss Universe Ecuador 2024.
Maria
tại Miss Universe Ecuador 2024:
Minh Khôi
TÌNH GIÀ (THƠ- LÃO CÒ)
TÌNH GIÀ
Cái tình cái nghĩa phu thê
Trãi bao gian khó trăng thề bên nhau
Tuổi xanh giờ bạc mái đầu
Chia nhau mặn lạc dãi dầu nắng mưa
Tão tần sương sớm chợ trưa
Thương chồng hoạn nạn tình xưa vuông tròn
Chờ chồng hóc núi đầu non
Một thời gió bụi lòng son không sờn
Trăng gầy xơ xác héo hon....
Tình yêu bền chặt keo sơn trọn đời
Mặc cho núi lỡ sông dời
Phong ba sấm dậy đổi dời càn khôn
Phu thê nghĩa vợ tình chồng
Trăm năm bền chặt mặn nồng bên nhau.....!
lão cò
CHUYỆN VỊ VUA VÀ BỐN NGƯỜI VỢ (LM. ANMAI)
CHUYỆN VỊ VUA VÀ BỐN NGƯỜI VỢ
Ngày xưa, trong một vương quốc trù phú, có một vị vua quyền uy cai trị đất nước. Ông sở hữu bốn người vợ, mỗi người mang một nét độc đáo, và trái tim ông chia sẻ tình yêu theo những cách rất khác nhau.
Người vợ thứ tư là viên ngọc quý trong mắt nhà vua. Nàng xinh đẹp tựa ánh bình minh, thanh tao như gió thoảng qua những cánh đồng. Nhà vua yêu chiều nàng bằng những món quà xa hoa: trang sức lấp lánh, lụa là thượng hạng, và những bữa tiệc xa xỉ. Ông muốn nàng luôn rạng rỡ, là biểu tượng của sự hoàn mỹ mà ông khao khát.
Người vợ thứ ba, một bông hoa rực rỡ, khiến nhà vua tự hào. Ông thích dẫn nàng đến các buổi yến tiệc, nơi ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đổ dồn về phía nàng. Nàng là niềm kiêu hãnh của ông, nhưng sâu trong lòng, nhà vua luôn lo sợ. Ông sợ một ngày nào đó, nàng sẽ rời bỏ ông để theo một vị vua khác, mang theo ánh hào quang mà ông từng trân trọng.
Người vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần của nhà vua. Nàng trung thành, kiên nhẫn, và luôn sẵn sàng lắng nghe. Mỗi khi vương quốc đối mặt với sóng gió hay nhà vua rơi vào hoang mang, nàng là người mang đến lời khuyên sáng suốt, xoa dịu tâm hồn ông. Với nàng, ông tìm thấy sự an ủi và hy vọng.
Còn người vợ đầu tiên, nàng là người yêu thương nhà vua bằng cả trái tim. Nàng lặng lẽ hy sinh, ngày đêm chăm lo cho vương quốc, giữ cho ngai vàng của ông vững bền. Nhưng nhà vua, mải mê với những hào nhoáng bên ngoài, đã lãng quên nàng. Ông không thấy được tình yêu sâu sắc hay những nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng.
Thời gian trôi qua, một ngày nọ, nhà vua lâm bệnh nặng. Cảm nhận cái chết đang đến gần, ông ngồi trầm ngâm, lòng nặng trĩu. Ông tự hỏi: “Ta có bốn người vợ, nhưng khi ta rời bỏ thế gian, ai sẽ đi cùng ta?”
Nhà vua gọi người vợ thứ tư, ánh mắt đầy hy vọng:
— Nàng, người ta yêu thương nhất, ta đã ban cho nàng mọi thứ. Liệu nàng có sẵn lòng đi cùng ta, đến cõi vĩnh hằng?
Nàng nhìn ông, lạnh lùng đáp:
— Không bao giờ. — Rồi nàng quay bước, không một lần ngoảnh lại.
Trái tim nhà vua như vỡ vụn.
Ông quay sang người vợ thứ ba, giọng run rẩy:
— Ta đã yêu nàng, khoe nàng với cả thế gian. Nàng sẽ cùng ta bước qua lằn ranh sinh tử chứ?
Nàng mỉm cười nhẹ, nhưng lời nói như dao sắc:
— Không, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ta sẽ tìm một bến bờ mới.
Nhà vua sững sờ, lòng đau đớn khôn nguôi.
Với chút hy vọng còn sót lại, ông gọi người vợ thứ hai:
— Nàng, người luôn ở bên ta trong khó khăn. Liệu nàng có đồng hành cùng ta trong chuyến đi cuối cùng này?
Nàng dịu dàng nắm tay ông, nhưng giọng nói đầy tiếc nuối:
— Thưa bệ hạ, thiếp chỉ có thể tiễn người đến cổng nghĩa trang. Xa hơn, thiếp không thể.
Nhà vua gục đầu, tuyệt vọng.
Bỗng, một giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp vang lên:
— Thiếp sẽ đi cùng chàng, dù chàng đi bất cứ nơi đâu.
Nhà vua ngẩng lên, sững sờ. Đó là người vợ đầu tiên. Nàng gầy guộc, tiều tụy, đôi mắt ánh lên tình yêu chân thành nhưng đầy vết tích của những năm tháng bị lãng quên. Nhà vua ôm mặt, hối hận ngập tràn:
— Đáng lẽ ta phải trân trọng nàng, chăm sóc nàng khi ta còn có thời gian…
Bài học cuộc đời
Câu chuyện của nhà vua là ẩn dụ về chính cuộc đời mỗi chúng ta. Ai cũng có bốn “người vợ” trong hành trình của mình:
Người vợ thứ tư là cơ thể của chúng ta. Chúng ta chăm chút, tô điểm, yêu chiều nó, nhưng khi cái chết đến, nó sẽ rời bỏ ta, trở về với cát bụi.
Người vợ thứ ba là tài sản, sự nghiệp, danh vọng. Chúng ta tự hào về chúng, khoe khoang chúng, nhưng khi ta ra đi, chúng sẽ thuộc về người khác.
Người vợ thứ hai là gia đình, bạn bè. Họ yêu thương ta, đồng hành cùng ta qua bao khó khăn, nhưng họ chỉ có thể tiễn ta đến cổng tử thần, không thể đi xa hơn.
Người vợ đầu tiên là linh hồn, là bản chất sâu thẳm của chúng ta. Dù bị lãng quên hay bỏ bê, linh hồn là thứ duy nhất ở lại, đồng hành cùng ta qua mọi kiếp sống.
Hãy chăm sóc linh hồn của bạn, nuôi dưỡng nó bằng lòng trắc ẩn, sự chân thành và ý nghĩa. Bởi khi mọi thứ khác rời xa, chỉ có linh hồn sẽ mãi ở bên, dẫn lối bạn qua những chân trời bất tận.
Lm. Anmai, CSsR biên soạn