Wednesday, December 10, 2025

XÓM MỚI ƠI (KIM LOAN)

  

TÁC GIẢ KIM LOAN.

 Xóm Mới Ơi! 


Xóm Mới ơi, thương quá một đời

Mái trường tuổi trẻ bước rong chơi

Những khu xóm Đạo vương kỷ niệm

Nơi chốn quê nhà đã xa xôi …

Khi những ngày tháng cuối của một năm đang dần hết, chúng ta thường có lúc bồi hồi nhớ về cố hương, về mảnh đất chôn nhau cắt rốn, hoặc nơi đã in dấu nhiều kỷ niệm đã qua trong đời. Và tôi cũng vậy, xin được nhớ về Gò Vấp, nơi có địa danh Xóm Mới, vùng ngoại ô không xa Sài Gòn, được nhiều người biết đến như vùng đất với nhiều dân Bắc kỳ di cư, nổi tiếng là khu Xóm Đạo, đã từng là nơi sản xuất pháo cùng với món thịt cầy (mộc tồn) lừng danh.

Mùa Thu năm 1954, đất nước Việt Nam bị phân chia thành hai miền Nam Bắc cách biệt với hai thể chế chính trị đối lập. Hàng ngàn người bắc theo tàu há mồm di cư vào Nam, được Tổng Ủy Di Cư đưa về trại định cư tại Xóm Mới. Ðến cuối năm1954, dân số trại định cư Xóm Mới đã lên đến bốn ngàn, nhưng chính phủ vẫn tiếp tục đổ dồn dân di cư về đây. Từ đó, dân số khu vực Xóm Mới đã tăng nhanh chóng và theo thời gian, con số càng ngày càng lớn hơn rất nhiều.

Nói đến Xóm Mới - Gò Vấp, có lẽ nhiều người nghĩ khu vực này chỉ toàn nguòi "Bắc Kỳ di cư". Nhưng trong thực tế, còn có một số người địa phương trong cuộc chiến đã phải bỏ xã An Nhơn lên Sài Gòn hay các nơi khác, đến khi thanh bình đã trở lại quê cũ làm ăn và tái lập nghiệp trong vùng Xóm Mới trên phần đất của tổ tiên. Dù sao, Xóm Mới cũng gồm hầu hết những người gốc các tỉnh phía bắc vĩ tuyến 17. Khi vào đến Xóm Mới, họ sống theo nhóm quê quán từ ngoài Bắc, đa số lại có đạo Công Giáo, nên dần dần hình thành nên 13 xứ đạo: Hà Đông, Hà Nội,Thái Bình, HợpAn,Tử Đình, Fatima,Tân Hưng,Trung Bắc, Hoàng Mai, Bắc Dũng, Hoà Bình, Mẹ Hằng Cứu Giúp và Lạng Sơn.

Tuy nhiên, Xóm Mới cũng có người theo các tôn giáo khác như: Tin Lành, Phật Giáo hoăc chỉ là đạo thờ kính ông bà tổ tiên nhưng nhiều người vẫn gọi Xóm Mới là vùng đất Công Giáo, bởi khách lạ đặt chân đến đây sẽ thấy rất nhiều nhà thờ của 13 xóm đạo, và nhà cửa của giáo dân thường ở xung quanh bao bọc nhà thờ xứ mình.

Thời gian trôi qua, Xóm Mới đã trở thành "đất lành chim đậu", là khu vực sầm uất, nhà cửa san sát, và càng ngày càng có nhiều người đến ở vùng này. Với bản tình siêng năng, cần cù, có ý chí vươn lên, người dân Xóm Mới làm đủ các ngành nghề, trong đó có nhiều nghề gia truyền, hàng chất lượng cao, nổi tiếng khắp vùng lân cận, đã góp phần xây dựng nền kinh tế hùng mạnh của khu Gò Vấp.  Có thể kể đến nghề sản xuất cau khô, làm vỏ xe đạp, trồng rau, hoa Tết, pháo và thịt cầy.

Nói đến pháo, những ai ở lại quê nhà thập niên 80s làm sao quên được những đêm giao thừa xác pháo đỏ ngập đầy phố phường, mà phần lớn số pháo Tết được sản xuất từ Xóm Mới? Ký ức tôi còn mang theo mãi hình ảnh những chiều cuối năm, ngồi trước cửa nhà ngắm những chếc xe ba gác chở đầy hoa, và pháo đi ngang nhà mà lòng nôn nao không khí mùa Xuân. Còn món thịt cầy Xóm Mới nức danh một thời ai cũng biết. Cứ từ ba bốn giờ chiều, từ ngay ngã tư Xóm Mới, kéo dài qua chợ, xuống đến tận xứ Hà Nội, xứ Lạng Sơn, các quán thịt cầy bắt đầu bày hàng,  mùi nướng thịt thơm lừng, làm ngất ngây khứu giác khách qua đường và quyến rũ những tín đồ của món “quốc hồn quốc túy” này.

Với 13 xóm đạo nằm gần kề nhau, với lòng tín ngưỡng mạnh mẽ, Xóm Mới đã được khắp nơi biết tới như một trong những khu Công Giáo đặc trưng của Miền Nam Việt Nam. Ngày nay Xóm Mới là địa chỉ không thể thiếu được của giới trẻ Sài Gòn vào dịp Giáng Sinh. Họ đổ về Xóm Mới xem các nhà thờ các xóm đạo trang hoàng rất cầu kỳ đặc sắc, chụp hình kỷ niệm, sau đó tham dự thánh lễ nửa đêm, không cần phải chen chúc nơi Vương Cung Thánh Đường ngoài trung tâm Sài Gòn, mà vẫn có một không khí Noel đủ sắc màu Công Giáo, vừa linh thiêng vừa thoáng mát trong khung cảnh tưng bừng của người dân Xóm Đạo.

Có lẽ vì là dân Công Giáo, bắc kỳ, di cư nên dân Xóm Mới một thời sau 1975 đã bị chính quyền phân biệt đối xử, bởi  ngoài việc siêng năng làm việc kiếm sống, họ say mê việc nhà Chúa hơn việc …nhà nước! Người ta không lạ gì những buổi sớm mai, khi thành phố chưa thức giấc, các ông bà già rảo bước đến nhà thờ khi thời chuông nhất vừa đổ. Hoặc khắp các ngõ ngách trẻ em chơi đùa vào giờ chiều, nhưng hễ nghe tiếng chuông nhà thờ, chúng vội vã đứng dậy, chạy về nhà rửa vội chân tay rồi bước ngay đến nhà thờ chỉ cách đó mấy bước chân. Đứa nào lỡ mê chơi, thì y như rằng sẽ nghe tiếng của mẹ hoặc bà nó vọng ra từ trong nhà nhắc nhở đi lễ! Có thể nói, đi nhà thờ, cầu nguyện, thờ phượng Chúa đã chiếm đa số thời gian của người xóm đạo Xóm Mới.

Thời chúng tôi học ở trường trung học Nguyễn Trung Trực, cô hiệu trưởng vốn là cán bộ tập kết, cứ mỗi mùa Phục Sinh hay Giáng Sinh, đã ra thông báo trong toàn trường sẽ phạt nặng những học sinh nghỉ học vào ngày thứ sáu tuần Thánh mùa Phục Sinh và ngày hai mươi lăm tháng mười hai Chúa Giáng Sinh. Vậy mà hai ngày đó đến lớp cũng chỉ lưa thưa vài học sinh, xem ra lời đe dọa của cô hiệu trưởng không ảnh hưởng gì đến niềm tin của đoàn con Chúa trong hai ngày lễ quan trọng đó. Cứng đầu cứng cổ như thế, nên dân Xóm Mới ít khi được vào biên chế nhà nước, hoặc giới thanh niên khó được vào “Đoàn” vào “Đảng” vì lý do có đạo công giáo, cho nên khi có phong trào vượt biên, rất nhiều người con của Xóm Mới đành phải nuốt nước mắt, lìa xa xóm nhỏ yêu thương, lên đường tìm tự do.

 Hơn một phần ba thế kỷ xa quê, mỗi lần nhớ về Xóm Mới là mỗi lần tim tôi rạo rực nỗi nhớ khôn nguôi. Nhớ những buổi trốn học cùng bạn bè, đi bộ từ trường ra chợ Xóm Mới, ngồi quán vỉa hè ăn bánh đúc chấm mắm tôm ngon tuyệt vời. Nhớ những đêm Giáng Sinh, ngồi uống cocktail ở quán ngã tư Xóm Mới, nghe nhạc Noel và ngắm thiên hạ náo nhiệt khắp các ngả đường. Nhớ ngôi trường cấp ba Nguyễn Trung Trực ngay xứ Hoàng Mai, nơi đã cho tôi một thiên đường tuổi trẻ tràn đầy hạnh phúc, mộng mơ.

Ở bất cứ nơi đâu trên quê hương, mỗi vùng đất cũng ít nhiều sản sinh ra những người con tài năng về một lãnh vực nào đó. Riêng mảnh đất Xóm Mới, cũng đã khiêm nhường có hai người con, có chút tài nhỏ bé, đóng góp cho Giáo Hội Công Giáo Việt Nam.

 Người thứ nhất là Đức Cha Pherô Nguyễn Văn Khảm. Ngài sinh vào tháng mười năm 1952 tại Hà Đông, di cư vào Nam năm 1954. Ngài đã từng học qua Tiểu Chủng Viện Cái Răng Cần Thơ, Đại Chủng Viện Thánh Toma Long Xuyên và Đại Chủng Viện Thánh Giuse Sài Gòn, và được thụ phong linh mục vào tháng 8 năm 1980. Cha đã có tám năm làm linh mục quản nhiệm tại hai giáo xứ Hà Đông và Hà Nội ở Xóm Mới. Thời gian này, Cha đã thu hút rất nhiều giáo dân, nhất là giới trẻ đến với nhà thờ bởi những bài giảng của Ngài thật lôi cuốn, hấp dẫn. Sau đó Ngài được chuyển qua làm phụ tá giáo xứ chánh tòa Sài Gòn, làm Cha giáo tại Đại Chủng Viện Thánh Giuse. Từ năm 2004 đến 2008, Ngài giữ chức giám đốc trung tâm Mục Vụ tổng Giáo phận Sài Gòn, rồi đảm nhận làm thư ký điều hành Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, trước khi được Giáo Hoàng Benedicto bổ nhiệm làm giám mục phụ tá Tổng Giáo phận Sài Gòn và ngày 15 tháng 11 năm 2008, Ngài được Hồng Y Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn tấn phong và hiện nay đảm nhận vai trò Giám mục Chính tòa Giáo phận Mỹ Tho.

 

Người thứ hai tôi xin kể đến là nhạc sỹ công giáo Phanxico. Anh tên thật là Nguyễn Đình Diễn, sinh năm 1957. Nghe nhạc của anh, người nghe dễ lầm tưởng anh là một linh mục, nhưng thật ra anh là giáo viên tiếng Anh ở một trường trung học, anh cùng gia đình hiện cư ngụ tại  xứ Lạng Sơn, Xóm Mới. Trước năm 1975, nhạc sỹ Phanxico có học trong chủng viện Don Bosco gần chợ Gò Vấp, nhưng vì hoàn cảnh nên sau đó đã lập gia đình, và sở thích viết Thánh Ca đã theo đuổi anh thành một đam mê không ngưng nghỉ.

Nhiều bài Thánh Ca của Phanxico rất phổ biến và đi vào lòng những tín hữu công giáo Việt Nam khắp nơi bởi nét nhạc dễ nhớ, lời ca dễ hiểu, tràn ngập lòng yêu mến Chúa, tôn vinh Đức Mẹ: Chúa Là Con Đường, Con Chỉ Là Tạo Vật, Mẹ Là Bóng Mát, Cầu Cha Cha Mẹ 2, Bước Chân Ngài, Sự Sống Thay Đổi, Dâng Niềm Cảm Mến, Khi Hoa Nở Miền Cana,và Tình Yêu Thiên Chúa (viết chung với Thế Thông) .v.v..

 Riêng tôi, khi còn ở trại tỵ nạn Thailand, những buổi chiều mưa tham dự thánh lễ, nhìn cây lá ướt ủ rũ ngoài hiên nhà thờ dưới màu trời buồn tênh của xứ tạm dung, đã hơn một lần nước mắt tôi tuôn rơi, nức nở nỗi cô đơn, nhớ nhà khi cùng ca đoàn hát bài dâng lễ của Phanxico:

 

“Dâng lên Chúa trái tim ươm mộng mơ

Bao nhiêu lần đã khóc bên trời mưa …

Dâng vui buồn sẽ đến, dâng sướng khổ qua rồi

Dâng lên trời trót một kiếp con người!…”

Anh Phanxico, có phải anh được lớn lên trong mười ba xóm đạo của Xóm Mới, nơi mà việc phụng thờ Chúa là việc làm quan trọng nhất trong mỗi ngày, nơi trái tim anh hòa nhịp theo tiếng chuông sớm chuông chiều của xóm đạo, nơi mảnh đất nhỏ bé xinh đẹp có chợ Xóm Mới rộn ràng từng ngày, có cây cầu Tứ Quý dẫn ra xa lộ Đại Hàn những chiều gió lộng, có An Nhơn hướng đến An Phú Đông rợp bóng cây xanh mát …tất cả những điều đó đã nuôi dưỡng tâm hồn anh,  nâng cánh tâm hồn anh, để anh làm nên những bản Thánh Ca đầy chân tình, thiết tha như những người con của mảnh đất ấy?

Giờ đây chúng ta lại chuẩn bị đón một mùa Giáng Sinh nữa trong đời, tôi cũng đang nhớ da diết nơi chốn đó, nửa đêm tan lễ dòng người đổ ra các ngả đường, trở về nhà ăn tiệc đón Chúa Hài Đồng. Thấp thoáng đâu đó trên sân thượng nhà ai, những nam thanh nữ tú gặp gỡ quay quần, nghe tiếng hát của nữ hoàng sầu muộn Giao Linh trong băng nhạc Sơn Ca với nhạc phẩm bất hủ : “Một mùa sao sáng đêm Noel Chúa sinh ra đời/ Người hẹn cùng tôi ngày về khi đất nước yên vui …” mà bâng khuâng đón chờ Re-vi-on, để nửa đêm sương rơi ướt lạnh đôi bờ vai mà niềm vui vẫn lấp lánh trên khóe mắt, nụ cười.

Nhưng đó là hình ảnh của Xóm Mới hơn ba mươi năm trước, chẳng biết bây giờ cảnh cũ người xưa có còn đó hay cũng đã phai mờ theo tháng năm? Nhưng tôi biết chắc chắn rằng, Xóm Mới tháng 12 năm nay vẫn lung linh với đèn hoa như muôn thuở, từng góc phố, từng xóm đạo vẫn tràn đầy hồng ân Giáng Sinh, tiếp tục ghi vào tâm tưởng người dân những dấu ấn khó quên nếu như sau này, vì lý do nào đó, đành phải lìa xa vùng đất đã cũ, vẫn mang tên gọi là Xóm Mới.

Edmonton, Dec 2025

KIM LOAN


NHỮNG NGƯỜI ....CỦA MỘT THỜI ĐÃ MẤT (NHẤT PHƯƠNG)

 


Những Người...

Của Một Thời Đã Mất

 

Nhất-Phương

*Các nhân vật được nhắc nhở,

ngoài việc người giống người,

còn có thêm phần hư cấu.

 

Cuốn sổ điện thoại tuy đã được ân cần xếp lại, khép kín tất cả những rộn ràng xuyến xao của nhiều chục năm đã qua, nhưng Trâm vẫn còn bàng hoàng, ngẩn ngơ ve vuốt từng mép giấy nhăn nheo cũ kỹ, úa vàng, gờn gợn màu mây quá khứ.  Trong ngần ấy thời gian tàn phai, còn được bao nhiêu điều có thể ở lại với Trâm lúc này?  Tầm tay ngắn, tháng ngày dài, những việc vô tình đã hong  khô, quay quắc, làm héo hắc lòng người, quả thật, vẫn không chút ngại ngùng, vẫn ngang tàng hiển hiện.

Trâm tự hỏi lòng mình, sao thế nhỉ?  Anh chị ấy, cô chú ấy, và nhất là người ấy, có đưa đẩy cuộc đời theo từng lời hát lừng danh nhờ tên tuổi của giọng ca vàng ngân nga “người đi qua đời tôi, có nhớ gì không người?”...

Biết bao tên đường, biết bao số nhà, biết bao góc phố vẫn còn nguyên trong cuốn sổ điện thoại quá lâu ngày dài tháng này, [tuy đã nhạt nhòa nét chữ].  Tên đọc thật gần, sờ tay chạm tới, còn các nhân vật có thật một thời mà Trâm quen, giờ phiêu bạt nơi đâu?

Đây là địa chỉ nhà anh chị A.  Chị khá duyên dáng hiền hòa, nói năng nhỏ nhẹ, còn anh thì lừng lẫy qua các bài xã luận sắc bén.  Với khuôn mặt tuy phúc hậu nhưng vẫn còn phảng phất đôi nét lém lỉnh từ thời tuổi trẻ, môi cười nửa nụ, nheo mắt có đuôi.  Khi chọc phá ai anh nghiêm nghị đến nỗi người bị trêu đùa cứ tưởng…mình đang hân hạnh hưởng hoài bí danh mang ‘số một’:

-Thấy ‘hắn’ vừa đi nên anh mới dám đến ngồi cạnh em một chút lấy hơi cho đở nhớ.  Em có cho phép không? [Nhưng thật ra, chỗ ngồi ấy là chỗ của chính anh chị đã được chủ nhân sắp xếp trong bàn tiệc].

 

Trâm là em kết nghĩa của anh chị ấy, và anh H. cũng là người đã cùng Trâm làm việc nhiều năm trong một đoàn thể luôn luôn phảng phất quá thời của những anh hùng, anh thư trẻ tuổi Nguyễn Thái Học và cô Giang cô Bắc.  Ngày xưa, các bậc tiền nhân yêu nước bằng hành động;  ngày nay, tuy vẫn còn, vẫn có, nhưng dần dần đã trở thành ‘hàng hiếm’.  Lúc anh rời khỏi thế gian, Trâm nén tiếng khóc âm thầm đau xót trong thời khắc biệt ly, đặt nhẹ vào tay anh chiếc pin cài áo có in hình của người con yêu vùng đất thiêng Yên Bái.

Căn nhà ở góc phố này, lãng đãng màu tóc mây thanh tú của vị nữ lưu một thời hương sắc, quá quen thuộc với Trâm, vì phu quân của chị được nhớ đến như một chiến sĩ từng tử thủ ở vài địa danh lừng lẫy chứng tích trên ‘quê hương đồng khổ’.  Thành phố Garden Grove là thành phố đầu tiên Trâm biết đến tên khi còn…lênh đênh bên bờ biển Thái Bình, chờ ngày được vào xứ sở Tự Do, (Trâm còn tưởng nơi đây trồng đầy dẫy hoa hồng, “Garden’s Roses”).  Bây giờ, sau 45 năm phiêu bồng, nơi này lưu lại cho Trâm quá nhiều kỷ niệm, vui buồn quấn quít lấy nhau, như muối như tiêu trên đầu, muốn quên hết cho đở khổ cũng không đủ tài làm chuyện ấy.

Nhân sinh quan nói chung, đối với Trâm, giống như khoảnh đất tươi mầu, nhưng lại lỡ mang tên vùng “Phi Quân Sự”, xấu tốt khó phân minh, đúng sai tỷ như hai phần chìm nổi của các con tàu lờ lửng giữa đại dương, bập bềnh theo sóng nước.  Một cử chỉ bất thường, một lời nói u ám bâng quơ cũng đủ đem lại nỗi buồn, đau khổ cho nhau.  Lúc còn sinh thời, vị nữ lưu ấy vẫn luôn tin tưởng, nên cũng đã nhiều lần cùng Trâm tâm sự :

-Quan niệm sống của bạn bè đối với chị, khác chi các mùa hoa trái.  Bội thu tươi tốt mình nhờ, sâu rầy thất thu mình chịu.  Trời cho thứ gì hưởng thứ ấy, không phàn nàn biện minh chi hết em ơi.  Chị khuyên em nên nhớ kỹ một điều: lỡ bị giỏi quá người ta ganh ghét, lỡ bị dỡ quá người ta khinh khi.  Làm người ngay đứng giữa cuộc đời, thôi thì cứ luôn luôn học hỏi để thăng tiến, âm thầm nhận chịu sự ganh ghét để bội thu thành quả, giúp ích nhân quần…  Nhớ lại những lời này, Trâm vô cùng xúc động.  Trâm biết chị thương Trâm thiệt lòng nên mới khuyên lơn nhắn nhủ.   Nhìn qua khung cửa, Trâm thả hồn theo mấy vần thơ chợt loáng thoáng quá bất ngờ:

Trời mùa Hạ, trời nghiêng nghiêng nắng đỗ,

Mây giã từ rừng núi cũ mây bay,

Người thương ơi, nhớ nhung tràn giấc ngủ,

Tôi cúi đầu dấu mặt giữa lòng tay.

[Thơ của chú N.]

 

Những vần thơ ấy của chú N.  Chú N, không những là người hàng xóm của Trâm ở Việt-Nam, mà lại còn cùng quê hương xứ sở BếnTre nữa.  Tuy chú không có tên trong cuốn sổ điện thoại này, nhưng bài thơ chú tặng, đến nay đã tròn 55 năm.  Ngoài mấy câu dễ nhớ, được ghi lại ở trên, còn bao nhiêu câu nữa mà Trâm chưa thể viết ra trong lúc này??!  Hồi ấy, chú N có mấy người anh làm phi công, lái máy bay lượn qua lượn lại hoài trên vòm trời khu xóm.  Có lần, các chú anh mang hoa tươi từ Dalat về cho chú em, chú em đem qua nhà đối diện cho Trâm hai mươi mốt nụ hoa hồng nhung đỏ thẫm tuyệt vời hương sắc, tươi đến nỗi Trâm tưởng chừng sương vẫn còn đọng lấp lánh trên những đài hoa.  Trâm ngạc nhiên nhìn món quà quá bất ngờ, hỏi tại sao chú cho Trâm nhiều vậy, không để dành tặng thím tương lai.  Và tại sao tới hai mươi mốt nụ hoa lận?  Chú nhìn Trâm im lặng một hồi rồi nói khẽ "chắc còn lâu mới có thím", nhưng bây giờ chú đang có người đồng hương bên cạnh, không tặng Trâm để hoa tàn uổng lắm.  Ngập ngừng giây lát, chú mỉm cười từ giả trước khi nói nhỏ vừa đủ Trâm nghe, “năm nay chú 21 tuổi rồi nè”.

Đó là những nụ hồng đầu tiên Trâm nhận được khi vừa tròn mười hai tuổi.  Lúc ấy, nghe chú nói thì vẫn nghe rất rõ, nhưng hiểu chắc Trâm không hiểu được nhiều.  Những người chú ấy nói thương, chắc phải có cùng một mẫu số chung với chú, cùng câu hò tiếng hẹn, toàn tâm toàn ý, và nhất là cùng hướng về một lý tưởng sống.

Sau này, tuy Trâm cũng thương mến hầu hết các anh chị, các bạn, những người Trâm hân hạnh gặp gỡ trong các Hội Đoàn Đồng Hương của cả ba miền, nhưng Trâm biết, những người mình thương chưa chắc họ cũng thương mình.  Bởi Trâm tâm niệm rằng, hai người bạn chơi thân được với nhau lâu bền, hẳn phải có cùng một tấm lòng độ lượng để thông cảm cho nhau, tha thứ chấp nhận lỗi lầm của nhau để nuôi dưỡng Tình Thương giữa Người với Người, giữa những cộng sự viên, và nhất là để phát huy mối cảm tình Ái Hữu.

Trở lại với từng con đường, từng số nhà…mang tên Kỷ Niệm, có một nơi Trâm đã được ngồi thoải mái, lặng ngắm những chòm cây cắt trim khéo léo hình các thú vật của Walt Disney, nằm rải rác, rất mỹ thuật trên cỏ Permuda êm đềm hơn thảm thiệt.  Bầu trời trong xanh không một gợn mây mùa Thu, thấp thoáng đâu đây tên chủ nhân của ngôi biệt thự này, “Biệt Thự NL”.

Hôm ấy, NL mời khá đông các bạn đến chơi.  Nói là bạn, vì Trâm cũng được coi như bạn của NL, chớ thật ra đó toàn là những nhân vật tiếng tâm lẫy lừng trong quân đội thời VNCH.  Đáng lẽ Trâm phải gọi bằng bác, bằng chú, nhưng các bác, các chú ấy nói, gọi bằng anh chị đi Trâm, bởi trong hai chữ đồng hương không có nét nào dành cho cấp bậc, hay dùng để đánh vần ngôi nhà của “giàu sang quý tộc” cả.  Qúy tộc giàu sang gì chứ ?  Bây giờ anh chị còn nghèo hơn người tài xế của chính mình thuở xưa.  Mất tất cả theo vận nước rồi.  Trâm nghe, Trâm hiểu, nhưng ngặt vì còn nhỏ nên cảm thấy bị lạc loài giữa đám ba quân, Trâm len lén pha ly trà cúc 

rồi dấu mình sau con vịt Donald.  Anh N. đi quanh nhà kiếm mấy lần để giới thiệu không thấy Trâm nên anh cao giọng hỏi:

-Yên Trâm, “where are you”?...

Ngày anh N. lâm trọng bịnh, Trâm chúc anh mau bình phục để còn “take two to tango”, anh cười thật hiền [không giống nụ cười mím môi ban lệnh như lúc đi tìm Trâm không được]:

-Bây giờ và mãi mãi về sau, partner Tango của anh là bình dưỡng khí…

 

Cuối cùng vẫn là hồi ức về người ấy, người mà khi anh không còn nữa, Trâm mới cảm thấy tội nghiệp và có lỗi, mặc dù không phải lỗi ở Trâm.  Từ sau ngày anh đột ngột ra đi, Trâm mới biết trân trọng tình cảm của tất cả mọi người quan tâm tới mình, cho dù đó là tình bạn hay tình thù cũng vậy.

Có câu nói rằng, sống phải có kẻ thù, bởi bạn sẽ dễ quên mình, nhưng kẻ thù thì nhớ mãi…

Chẳng biết đúng hay sai???!

 

Thế đó.  Kỷ niệm là hai chữ rất đáng trân trọng, nhưng trong khá nhiều trường hợp, cũng rất đáng sợ. Vậy, chuỗi kỷ niệm mà Trâm mới vừa tìm gặp lại trong cuốn sổ điện thoại…quá thời này, cùng mấy câu thơ đã cũ, vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau, cuối cùng, cũng đã xảy ra, đã tô đậm một quãng đời đáng nhớ cho những người trong cuộc.  Muôn vàn câu chuyện với các bóng hình từng quen biết, có thể coi như bạn, cùng sinh hoạt, đồng thanh tương ứng trong thành phố này, thành phố bên ngoài tổ quốc dấu yêu, giờ đã bay khỏi cuộc đời.  Những gì của năm mươi lăm hay bốn mươi lăm năm đã qua, có đáng được gọi là Cổ Tích hay không?

 

Bây giờ, mấy tháng nữa sẽ bước qua năm 2020.  Ngày hôm qua, chỉ mới đây thôi, cũng lẫn nhanh vào quá khứ.  Thời buổi này, rất ít người cần đến cuốn sổ bằng giấy để viết xuống địa chỉ và số điện thoại của bạn hữu hay thân bằng quyến thuộc.  Bây giờ, tất cả đều nằm trong cái IPhone tân tiến, trong cái IPad như chiếc computer thu nhỏ, chứa đựng tất cả mọi dữ kiện quan trọng của đời sống, mang theo bên cạnh, khi cần, chỉ một cái chạm tay.  Và, nào ai biết trước, nếu lỡ, một vô tình nào đó, tất cả đều tan biến vào hư không.

Bây giờ, tin học tiến bộ, con người có nhiều năng lực như những nhà ảo thuật, chỉ cần một cái chạm tay là thấy “thiên đường”.  Nhưng, đối với Trâm, đó chỉ là Thiên Đường của Ảo Ảnh.

 

Tiếc quá, Trâm lại là người luôn luôn hoài cổ, nhớ mãi chuyện đã qua, luôn nhìn về dĩ vãng để ôn cố tri tân, như những người luống tuổi, nên không thể bắt kịp thời-buổi-tin-học, càng khó để quên những gì đã gặp một thời, cho dù các cuộc gặp gỡ ấy chỉ vô tình nhẹ lướt qua con đường mình đang đi…  Họ đã, ít nhất cũng một lần đối diện, đối thoại hoặc đối đầu với Trâm.  Cho dù chỉ một câu nói ngắn ngủi không hậu ý, một trách móc vu vơ…, nhưng dư âm ấy vẫn mãi thoang thoảng êm đềm như hương hoa Lý, hoa Cau, hoa Ngọc Lan, quả thật, khó lòng quên cho được.

 

Thời xưa tuy đã khép, nhưng hình bóng những người bạn trân quý, từng sinh hoạt trong cộng đồng chung vẫn ở mãi, ở hoài với Trâm, và có lẽ, một lúc nào đó, cũng sẽ tưng bừng sống lại trong ta với muôn hình vạn trạng, thẩm thấu đến vô cùng.

Một lần cuối trước khi âm thầm cho “cổ tích sang trang”, xin được…khe khẽ gọi tên ai lần thứ mấy, âm thanh buồn tung đôi cánh bay cao (thơ của chú N).

Nhất-Phương

 


CÂY GIÁNG SINH ĐẸP QUÁ.(NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG)

 


   CÂY GIÁNG SINH ĐẸP QUÁ.

Vợ chồng chị Bông đi chợ Costco. Bước từ cửa vào một chút đã thấy trưng bày cây Giáng Sinh to đẹp với giá 899 đồng, chị Bông đứng ngắm nghía mãi, chồng phải nhắc nhở:

-          Nhà có cây Giáng Sinh rồi đấy nhé.

-          Em biết rồi, em ngắm cho vui không khí Giáng Sinh mà.

Sau lễ Tạ Ơn người ta rộn rã mua sắm cho mùa Giáng Sinh đang đến, các cửa hàng, chợ búa, thêm đông vui cho dù dịch Covid vẫn có mặt đâu đây. Chợ Costco cuối tuần nhộn nhịp quá, chị Bông đang lướt qua dãy kẹo bánh bỗng chị giật mình, sau vài phút chị quay mặt đi và đẩy xe chợ quẹo về hướng khác làm anh Bông ngạc nhiên:

-          Em vừa thấy gì mà biến sắc thế? Cứ như vừa gặp kẻ…không đội trời chung.

Chị Bông vẫn đi nhanh về phía trước, quẹo vào dãy hàng gạo ít người mới dừng lại và nói:

-          Em vừa thấy Rosy, kẻ…. một thời không đội trời chung đấy.

-          Thì ra Rosy. Em từng nói nếu thấy Rosy thì sẽ…xé xác nó ra trăm mảnh cho hả tức mà.

-          Lúc giận em phát ngôn trời gầm đất lở thế thôi, thấy Rosy đi mua sắm bên chồng và hai đứa con em …không nỡ làm mất vui họ, thà tránh mặt còn hơn nhìn mặt lại nhớ đến món nợ 2 tháng tiền thuê nhà chưa trả có khi em lại ứa gan chỉ muốn …xông tới hỏi tội nó.

Anh Bông lẩm bẩm :

       - Không biết chồng hay tình nhân thứ mấy của Rosy đây? Nhưng dù sao ta cũng phải gặp Rosy hỏi cho ra lẽ món nợ chứ, cô ta lờn mặt mình quá đi.

 - Dù là chồng hay bồ, thấy cả nhà vui vẻ em nghĩ không phải là lúc ta đến đòi nợ, em muốn giữ…thể diện cho cô ta bên người mới.

Rosy là người đã thuê căn duplex 906.B Naomi của vợ chồng chị Bông với giá 1,000 đồng một tháng. Ngày Rosy đến hỏi thuê nhà, cô đeo cái backpack sau lưng trông nhí nhảnh hiền lành dễ thương, bà mẹ trẻ độc thân với 2 đứa con nhỏ, sợ chủ nhà từ chối cô Rosy khoe income, cô làm công nhân lâu năm tại một hãng, công việc lương cao và khó bị lay off, hai đứa con có tiền trợ cấp từ cha chúng. Thấy hoàn cảnh đáng thương chị Bông cảm tình và cảm động tự động bớt giá tiền deposit chỉ lấy một nửa là 500 đồng thay vì 1,000 đồng.

Được vài tháng đầu tiền thuê nhà trả đúng ngày sòng phẳng là bắt đầu cuộc…hành trình gian nan đòi tiền nhà của chị Bông, cô Rosy đã cho chị Bông những cái hẹn để chị Bông…hi vọng chờ mong và rồi cô thất hẹn cho chị Bông não nề lẫn tức giận cành hông. Cứ vài lần hẹn thế chị Bông mới nhận được tiền của Rosy, cứ y như chị Bông là người đi…vay nợ chứ không phải là chủ nợ. Mỗi khi  đầu tháng ngày mồng 5 là ngày Rosy phải trả tiền nhà, chị Bông lại…trách thời gian sao đi nhanh thế, cô Rosy kia làm sao xoay sở kịp để trả tiền thuê cho mình !

Chị Bông dần dần đã hiểu rõ hoàn cảnh 3 mẹ con Rosy, 2 thằng con là của hai mối tình, chàng nào cũng ở với Rosy tới khi có con là…chia tay tình cuối luôn không hề trở lại. Thuê căn nhà này thỉnh thoảng có một chàng đến thăm Rosy, cũng may chưa cho cô bào thai. Bà hàng xóm thuê căn nhà 906.A bên cạnh Rosy đã nhiều chuyện kể với chị Bông là con Rosy vừa ăn chơi vừa mê trai, không tổ chức ăn nhậu ở nhà cũng kéo nhau đi quán đi bar nên tiền bạc lúc nào cũng trắng tay sạch túi.

Cho Rosy thuê nhà và lấy tiền thuê gian khổ được hơn một năm thì tình hình gay go thật sự, cô Rosy không thể trả nổi tiền thuê nữa dù chị Bông …dọa sẽ thưa ra tòa, sẽ đuỏi ra khỏi nhà nhưng cô Rosy vẫn ỳ ra không có tiền trả mà cũng không chịu dọn đi. Chị Bông nhẫn nhịn chờ đợi những lời hứa lèo của Rosy cho đến 2 tháng  rưỡi vẫn chẳng nhận được đồng xu nào bèn thật sự thưa ra tòa. Dĩ nhiên người thua là Rosy, tòa ra lệnh 500 đồng tiền cô Rosy deposit tính vào nửa tháng tiền thuê nhà, cô Rosy phải trả nợ 2 tháng còn lại là 2,000 đồng và dọn ra ngay lập tức.

Hôm ấy cô Rosy không ra tòa mà ở nhà dọn dẹp đồ đạc tính chạy làng nhưng không kịp, sau phiên tòa chị Bông đến ngay nhà 906.B Naomi. Thế là cô Rosy năn nỉ khất nợ, nhất định tháng sau cô sẽ trả đủ 2,000 đồng, tình nhân của cô sẽ cho cô món tiền nay, cô xin số điện thoại chị Bông, hỏi đi hỏi lại hai ba lần và cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ tay, cô sẽ liên lạc để mang tiền đến trả. Cô còn làm vui lòng chị Bông, hứa sau khi dọn hết đồ đạc cô sẽ clean up nhà cửa sạch sẽ tinh tươm như ngày mới dọn vào.

Hôm sau đến căn duplex chị Bông ngã ngửa với căn nhà đầy rác rưởi và những vật dụng cô Rosy bỏ lại bừa bộn khắp nhà như vừa trải qua một cuộc binh đao hỗn loạn, chị Bông tức tối gọi điện thoại Rosy nhưng cô ta đã thay số điện thoại từ hồi nào rồi. Chị Bông linh cảm lời hẹn một tháng sau trả tiền nợ 2,000 đồng chỉ là bánh vẽ. Thế rồi một tháng rồi hai ba tháng trôi qua, càng chờ đợi chị Bông càng biết mình bị lừa, chị Bông điên tiết thề nếu mai mốt gặp Rosy …sẽ  túm lấy váy áo nó đòi tiền hay sẽ….xé xác Rosy ra trăm ngàn mảnh.

Cho đến 5 năm qua chị Bông vẫn chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cô Rosy và ngày hôm nay chị Bông tình cờ gặp lại …cố nhân.

Chị Bông đang lan man nghĩ tới Rosy thì bỗng thấy cô Rosy bằng xương bằng thịt hiện ra ngày đầu dãy hàng gạo, rõ ràng là cô ta đang tìm kiếm chị Bông, Rosy mỉm cười từ xa và tiến đến gần:

-          Tôi tìm chị nãy giờ, tôi nói là đi restroom trong lúc chồng và 2 con tôi đang bận rộn lựa chọn mua đồ ở phía đằng kia.

Chị Bông ngạc nhiên chưa kịp phản ứng gì thì Rosy nhanh chóng tiếp, giọng cảm kích:

-          Lúc nãy tôi cũng thấy chị khi chị sững sờ nhìn thấy tôi và chị quay đi. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tôi đã hiểu thái độ của chị và tôi cảm động biết bao, chị đã rộng lượng bao dung không muốn đòi nợ tôi trước mặt chồng con giữa chốn đông người. Tôi biết chị từng tốt với tôi những khi tôi trả tiền nhà trễ, tôi biết tôi đã chẳng ra gì khi đã lừa dối chị, cả số điện thoại tôi giả vờ ghi chép tử tế nhưng lúc ấy trong thâm tâm tôi đã nghĩ sẽ quỵt nợ chị và tôi xé bỏ số điện thoại ngay sau đó. Mấy năm qua, sau những bầm dập của cuộc đời tôi đã tỉnh ngộ ra, muốn thay đổi mình, muốn làm một người đàng hoàng bình thường. Tôi hối hận tìm chị để nói lời xin lỗi và trả  món nợ mà không thể nào liên lạc được, đến căn duplex 906 Naomi hỏi thăm thì đã đổi chủ. Hôm nay may mắn gặp chị, xin chị hãy tha lỗi cho tôi.

Chị Bông cảm động rưng rưng:

-          Thế sao ! Căn duplex tôi đã bán cách đây hai năm rồi.

 Rosy rất chân thành:

-          Chị cho tôi số điện thoại lần nữa đi, tôi sẽ trả góp cho hết món nợ 2, 000 đồng. Lần này tôi hứa thật với trái tim tôi đây. Chị tin tôi đi, tôi không còn là Rosy hư hỏng bê tha trước kia đâu.

Trái tim chị Bông như mềm nhũn lại, chị không cảm thấy tức giận, nổi tam bành như cách đây 5 năm nữa, chị Bông hỏi lại:

-          Anh chàng ấy là chồng cô hả?

Rosy hớn hở khoe:

-          Anh ấy và tôi lấy nhau một năm nay, là chồng tôi chứ không phải là người yêu như hai thằng bố cà chớn của hai đứa con vô thừa nhận của tôi và thằng người yêu cuối cùng chị vẫn gặp lúc tôi thuê nhà chị đâu. Tôi đã làm lại cuộc đời, không bồ bịch lăng nhăng, không để bọn đàn ông ăn chơi lợi dụng tình cảm và thân xác tôi nữa. Chồng yêu thương tôi và cả hai đứa con tôi, hiện chúng tôi sống  trong một căn nhà thuê cũng thành phố này.

-          Chúc mừng cô, Rosy ! Cô không cần số điện thoại tôi làm gì, tôi sẽ xóa món nợ 2,000 đồng. Cô hãy yên tâm hưởng hạnh phúc cuộc sống mới và hãy giữ gìn nó.

Rosy ngạc nhiên và mừng rỡ reo lên:

-          Cám ơn chị, chị thật tuyệt vời. Trong cuộc đời đi thuê nhà của tôi 5 lần 7 lượt từ apartment này đến duplex kia thì chị là người chủ nhà……không giống ai mà tôi đã gặp.

Chị Bông giục:

-          Thôi cô đi đi kẻo chồng con chờ.

Rosy cố nói thêm:

-          Sắp tới Giáng Sinh, tôi chúc anh chị Giáng Sinh vui vẻ và Năm Mới hạnh phúc nhé

-          Tôi cũng chúc gia đình Rosy như thế. Giáng Sinh và Năm Mới thật nhiều tốt lành.

Rosy đi rồi anh Bông mỉm cười với vợ:

-          Anh biết ngay cuộc đòi nợ sẽ  ..happy ending như thế này mà. Khi nổi  giận em ăn nói như  bà chằng, khi mủi lòng em là…mụ khờ.

-          May quá, anh không nói em..…mụ khùng.  Ừ, 5 năm qua Rosy vẫn phải đi ở nhà thuê, vẫn còn nghèo. Cô ta đã biết lỗi và xin lỗi em, cô biết làm lại cuộc đời và nhân dịp mùa lễ Giáng Sinh, năm mới vui vẻ  đang đến thì chúng ta cũng nên cho cô món quà tặng là tha thứ và xóa món nợ. Với lại 5 năm qua em cũng…hạ hỏa cơn giận từ lúc nào rồi.

Khi vợ chồng chị Bông ra chỗ tính tiền lại tình cờ gặp gia đình cô Rosy đang tính tiền quầy kế bên, họ đã mua cây Giáng Sinh to cao tuy còn trong hộp nhưng chị Bông đoán là cây Giáng Sinh lúc nãy chị Bông yêu thích. Cô Rosy bận rộn không nhìn thấy chị Bông nhưng chị Bông nhìn sang…bên ấy và reo lên khe khẽ :

-          Cây Giáng Sinh đẹp quá Rosy ơi…

 Nguyễn Thị Thanh Dương

TÁC GIẢ NGUYỄN T THANH DƯƠNG.



Tuesday, December 9, 2025

MẸ CỦA TÔI (QUYỀN KIM NGÔ)

 


Mẹ Của Tôi 

Mẹ tuổi đôi mươi… đưa con chào đời
Ngày nắng đầu xuân…sen hồng hé nỡ
Cha nâng niu…hôn tay con bé nhỏ
Nhìn con cười… mẹ thấy cả trời mơ.


Bỗng một hôm…trời đất nổi phong cuồng
Sấm chớp vỡ tung trời ..  
Cõi vĩnh hằng…gọi mẹ rời trần gian ...
Chạy theo linh cữu…gào khóc gọi : “Mẹ ơi…”

Mẹ ơi… sao bỏ con lại… một mình....
Giữa dòng đời… bể dâu giông bão
Ôm chiếc khăn tang… nước mắt tuôn trào,
Ôi....Tám tuổi đầu…bỗng hóa trẻ mồ côi.

Lớn lên…con thiếu tình  mẫu tử ,
Cha nuốt niềm đau…che chở đàn con.
Những đêm buồn…nhìn bóng mình trên tường,
Tưởng mẹ về…nghẹn ngào.... ôm mẹ  yêu
 
Tiếng sáo đêm khuya… ru một trời ký ức ,
Tiếng chuông chùa  vang vọng .....nửa vầng trăng...  
Nhớ lắm  bàn tay...ôm con giấc ngủ nồng .
Như ngọn lửa hồng…sưởi ấm đời con

Mẹ ơi…vẫn gọi mẹ trong từng nhịp thở...
Thắp nén hương trầm… nhìn ánh mắt mẹ hiền
Lòng con dạt dào... mẫu tử.. tình thâm

Tình mẹ thiêng liêng...Mẹ là thiên thu...
Mẹ ơi ..con biết là ...trong con...mẹ mãi...trong tim con.

QUYỀN KIM NGÔ

CÒN GÌ SÓT LẠI CHO BÀ CON TÔI?!!! (COPY TRANG - THẦY QUẢNG KIẾN)

 




…. “Trước đây, cứ tưởng Hòa Thịnh là nơi thiệt hại nặng nhất, nhưng đến Sơn Hòa rồi thì thấy Hòa Thịnh vẫn chưa là gì. Bãi Điều - Sơn Hòa là nơi sát cửa đập thủy điện sông Ba Hạ. Mưa lớn, nước từ các nơi đổ về, cộng với quy trình "điều tiết", khiến dòng chảy đúng nghĩa lũ quét: nhà cửa, hoa màu, gia súc, tiền của... đều trôi theo dòng nước.
Tôi đến khu này lúc chiều muộn, thấy rõ một hoàng hôn buồn, rất buồn, dẫu đẹp. Nhà cửa tan tành, rác rưởi chất đống, rác mắc trên trụ điện, trên mái nhà... Một cụ bà ngồi nhìn ra cửa, mặt không buồn không vui, như đã cam chịu. Gặp tôi chào, cụ mỉm cười. Tôi trao quà, cụ hờ hững nhận, nhưng lại cầm tay tôi hôn, rồi áp vào má. Căn nhà cụ chưa sụp hết, nhưng tan hoang. Vậy mà trên hàn thờ, Mẹ Quan Âm vẫn an ngự. Cụ cười, nói "Mẹ vẫn còn ở lại. Cả Đức Bổn Sư nữa". Tôi nói mọi thứ tan hoang rồi, nhưng cụ đừng quên niệm Phật. Cụ nói "niệm chớ, niệm chớ. Niệm Phật về với Phật". Cụ lại cười, khiến lòng tôi ấm thêm đôi chút...
Lạ. Không hiểu sao cảnh hoàng hôn nơi này lại ám ảnh tôi đến thế. Dẫu buổi tối, nơi đó không có điện, ẩm thấp và ngột ngạt, lại chỉ khiến tôi thắc mắc, không hiểu mọi người đã sống thế nào, đã làm sao để vượt qua những ngày khó khăn như thế. Đêm xuống, nơi đây tối lắm. Tối như tiền đồ của họ...
Nếu ai quan tâm đến khu làng này, xin liên hệ đến Ni sư trụ trì chùa Linh Sơn cách đó hơn 10km. Hàng ngày, chùa Linh Sơn nấu hơn 1.000 suất ăn để trao cho người dân bị lũ quét. Ở chùa cũng có rất nhiều người tình nguyện đưa đón vào khu vực tiêu điều ấy...
Chùa Linh Sơn, Sơn Nguyên, Sơn Hòa. Tel: 098 5050573, gặp Ni sư Tâm Phương.
❤️🙏🌷Từ trang Thầy Quảng Kiến

SAO BA MẸ VỘI BỎ CHÚNG CON?! (THEO LULUT#DAKLAK#PHUYEN)

 


Trời mưa nặng hạt, gió lạnh thổi lồng lộng trên nghĩa trang nhỏ ở xã Hòa Mỹ, tỉnh Đắk Lắk (huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên cũ), nơi yên nghỉ của vợ chồng anh Phan Văn Khôi và chị Phạm Thị Như Thùy.
Họ ra đi ở tuổi rất trẻ, chỉ hơn 40, khi còn đang gắng sức bảo vệ con khỏi cơn lũ dữ.
Nhìn ba đứa trẻ run rẩy ôm di ảnh cha mẹ, lòng người như thắt lại. Bé út mới 10 tuổi, ôm chặt anh trai giữa mưa, nước mắt trộn lẫn với những giọt mưa lạnh lùng. Hàng xóm, họ hàng xót xa, gạt nước mắt, cố nén tiếng nấc nghẹn, tất cả đều chìm trong nỗi đau vô tận.
Người thân kể lại, tối 20/11, nước lũ bất ngờ dâng cao. Trong hoảng loạn vì tin đồn vỡ đập, anh Khôi và chị Thùy vội chở con trai út lên vùng cao ráo.
Khi đi qua cầu, mặt cầu đã bị lũ cuốn gãy mà anh Khôi không biết, chiếc xe bị cuốn xuống hố nước xoáy mạnh. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, anh Khôi dùng hết sức đẩy con trai vào bờ, rồi quay lại nắm tay vợ… nhưng dòng nước hung dữ đã cuốn cả hai đi, để lại bóng đêm bao trùm nỗi đau.
Ba đứa con, hai đứa đang học đại học ở TP.HCM, nghe tin dữ, vội vàng trở về quê. Đến đèo Cả, dòng người chạy lũ đông nghịt, họ phải nhờ lực lượng chức năng hỗ trợ mới kịp nhìn cha mẹ lần cuối.
Anh Khôi làm nghề thợ mộc, chị Thùy làm nông, lại mang bệnh triền miên, cuộc sống chật vật, thu nhập bấp bênh… nhưng họ luôn gắng gượng nuôi con ăn học. Bù lại, họ có ba đứa con hiếu thảo và học giỏi.
Vậy mà cuối cùng, số phận nghiệt ngã đã cướp họ đi giữa dòng lũ dữ, để lại nỗi đau vô hạn cho những người ở lại.
Sống, dũng cảm và yêu con, một tình yêu thiêng liêng, da diết, đó là di sản cha mẹ để lại cho con.
Sao mà đau đớn thê thảm. Tin đồn quá ác. Mong sao có nhiều người giúp ba cháu nhỏ mồ côi.
ADIDAPHAT🙏🙏🙏