Tuesday, December 9, 2025

CÒN GÌ SÓT LẠI CHO BÀ CON TÔI?!!! (COPY TRANG - THẦY QUẢNG KIẾN)

 




…. “Trước đây, cứ tưởng Hòa Thịnh là nơi thiệt hại nặng nhất, nhưng đến Sơn Hòa rồi thì thấy Hòa Thịnh vẫn chưa là gì. Bãi Điều - Sơn Hòa là nơi sát cửa đập thủy điện sông Ba Hạ. Mưa lớn, nước từ các nơi đổ về, cộng với quy trình "điều tiết", khiến dòng chảy đúng nghĩa lũ quét: nhà cửa, hoa màu, gia súc, tiền của... đều trôi theo dòng nước.
Tôi đến khu này lúc chiều muộn, thấy rõ một hoàng hôn buồn, rất buồn, dẫu đẹp. Nhà cửa tan tành, rác rưởi chất đống, rác mắc trên trụ điện, trên mái nhà... Một cụ bà ngồi nhìn ra cửa, mặt không buồn không vui, như đã cam chịu. Gặp tôi chào, cụ mỉm cười. Tôi trao quà, cụ hờ hững nhận, nhưng lại cầm tay tôi hôn, rồi áp vào má. Căn nhà cụ chưa sụp hết, nhưng tan hoang. Vậy mà trên hàn thờ, Mẹ Quan Âm vẫn an ngự. Cụ cười, nói "Mẹ vẫn còn ở lại. Cả Đức Bổn Sư nữa". Tôi nói mọi thứ tan hoang rồi, nhưng cụ đừng quên niệm Phật. Cụ nói "niệm chớ, niệm chớ. Niệm Phật về với Phật". Cụ lại cười, khiến lòng tôi ấm thêm đôi chút...
Lạ. Không hiểu sao cảnh hoàng hôn nơi này lại ám ảnh tôi đến thế. Dẫu buổi tối, nơi đó không có điện, ẩm thấp và ngột ngạt, lại chỉ khiến tôi thắc mắc, không hiểu mọi người đã sống thế nào, đã làm sao để vượt qua những ngày khó khăn như thế. Đêm xuống, nơi đây tối lắm. Tối như tiền đồ của họ...
Nếu ai quan tâm đến khu làng này, xin liên hệ đến Ni sư trụ trì chùa Linh Sơn cách đó hơn 10km. Hàng ngày, chùa Linh Sơn nấu hơn 1.000 suất ăn để trao cho người dân bị lũ quét. Ở chùa cũng có rất nhiều người tình nguyện đưa đón vào khu vực tiêu điều ấy...
Chùa Linh Sơn, Sơn Nguyên, Sơn Hòa. Tel: 098 5050573, gặp Ni sư Tâm Phương.
❤️🙏🌷Từ trang Thầy Quảng Kiến

SAO BA MẸ VỘI BỎ CHÚNG CON?! (THEO LULUT#DAKLAK#PHUYEN)

 


Trời mưa nặng hạt, gió lạnh thổi lồng lộng trên nghĩa trang nhỏ ở xã Hòa Mỹ, tỉnh Đắk Lắk (huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên cũ), nơi yên nghỉ của vợ chồng anh Phan Văn Khôi và chị Phạm Thị Như Thùy.
Họ ra đi ở tuổi rất trẻ, chỉ hơn 40, khi còn đang gắng sức bảo vệ con khỏi cơn lũ dữ.
Nhìn ba đứa trẻ run rẩy ôm di ảnh cha mẹ, lòng người như thắt lại. Bé út mới 10 tuổi, ôm chặt anh trai giữa mưa, nước mắt trộn lẫn với những giọt mưa lạnh lùng. Hàng xóm, họ hàng xót xa, gạt nước mắt, cố nén tiếng nấc nghẹn, tất cả đều chìm trong nỗi đau vô tận.
Người thân kể lại, tối 20/11, nước lũ bất ngờ dâng cao. Trong hoảng loạn vì tin đồn vỡ đập, anh Khôi và chị Thùy vội chở con trai út lên vùng cao ráo.
Khi đi qua cầu, mặt cầu đã bị lũ cuốn gãy mà anh Khôi không biết, chiếc xe bị cuốn xuống hố nước xoáy mạnh. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, anh Khôi dùng hết sức đẩy con trai vào bờ, rồi quay lại nắm tay vợ… nhưng dòng nước hung dữ đã cuốn cả hai đi, để lại bóng đêm bao trùm nỗi đau.
Ba đứa con, hai đứa đang học đại học ở TP.HCM, nghe tin dữ, vội vàng trở về quê. Đến đèo Cả, dòng người chạy lũ đông nghịt, họ phải nhờ lực lượng chức năng hỗ trợ mới kịp nhìn cha mẹ lần cuối.
Anh Khôi làm nghề thợ mộc, chị Thùy làm nông, lại mang bệnh triền miên, cuộc sống chật vật, thu nhập bấp bênh… nhưng họ luôn gắng gượng nuôi con ăn học. Bù lại, họ có ba đứa con hiếu thảo và học giỏi.
Vậy mà cuối cùng, số phận nghiệt ngã đã cướp họ đi giữa dòng lũ dữ, để lại nỗi đau vô hạn cho những người ở lại.
Sống, dũng cảm và yêu con, một tình yêu thiêng liêng, da diết, đó là di sản cha mẹ để lại cho con.
Sao mà đau đớn thê thảm. Tin đồn quá ác. Mong sao có nhiều người giúp ba cháu nhỏ mồ côi.
ADIDAPHAT🙏🙏🙏

KHI CƠN LŨ ĐI QUA (SHARE FB. THANH LE)

 


KHI CƠN LŨ ĐI QUA

Khi cơn lũ đi qua
Đồng ruộng vườn xơ xác
Cửa nhà sập đổ nát
Đau thương quá người ơi
Nghẹn tiếng khóc không lời
Giọt nước mắt đắng môi
Thôi còn gì đâu nữa
Trắng tay mất sạch rồi !
Bao vất vả một đời
Khúc ruột Miền Trung ơi
Mỗi năm trời mưa bão
Nước cuốn đất chảy trôi
*(Một số hình ảnh trên mạng)

K H Ú C R U Ộ T M I Ề N T R U N G (THƠ- DUY PHẠM)

 


K H Ú C R U Ộ T
M I Ề N T R U N G
Miền Trung mùa này đầu sóng ngọn gió
Cơn bão lửa càn qua
Miền Trung bây giờ cây cỏ cũng héo khô.
Khúc ruột gồng lên oằn mình tâm bão.
Miền Trung mùa này mịt mù trong mưa
lũ chồng lên lũ
miền Trung giờ này không nơi trú ngụ
Rốn lũ nhấn chìm giấc ngủ trẻ thơ
Người già cơ nhỡ
Những phận người chìm nổi đi đâu
chiếu đất màn trời nỗi sầu nhân thế
miền Trung lả mặt xanh mày
Năm nào
quần áo chăn màn thóc gạo mỳ tôm
khắp nơi dồn về rốn lũ
lụt bão bao giờ mới là tạm đủ ?
miền Trung thoi thóp chờ khắp nơi tiếp vận
không lẽ năm nào cũng tiếp nhận tình thương
không lẽ năm nào cũng gào lên“ nhiễu điều phủ lấy giá gương “ “
năm nào cũng thặng dư những người cùng đường tha hương kiếm sống
Làm sao để miền Trung không trở đi tái lại
Và những tấm lòng không còn quan ngại
vì khúc ruột miền Trung. …
d u y p h ạ m

Monday, December 8, 2025

TRẮNG TAY (THƠ AN PHÚ)

 Trắng tay - thơ An Phú



Vạn phúc sinh ra giữa muôn vàn

Mở mắt chào đời sống trần gian

Bao nhiêu sinh linh ta được chọn

Hạnh phúc may mắn chớ có than


Thế gian tất cả chánh hay tà

Của cải trong tay chẳng của ta

Thi đua học hỏi đây bằng cấp

Thác rồi tay trắng thuộc về ma


Suy nghĩ cuộc sống mỗi con người

Chèo lái thuyền đời sóng chơi vơi

Tranh đấu đấu tranh không mệt mỏi

Ta được sáu tấm mục người ơi


Lọc lừa lưu manh khóc hay cười

Sống vui sống khỏe luôn cười tươi

Hiền lành ác ôn đều khuất núi

Xác đất vật hèn của con người


Bác ái thương yêu cho xứng tầm

Sống trong tình nghĩa luôn có tâm

Có phúc được phần chẳng hề mất

Tiếng thơm danh lưu mãi dư âm

HỒN NHIÊN KIỂU PAUL NGUYỄN HOÀNG ĐỨC (ĐẶNG XUÂN XUYẾN)

 


HỒN NHIÊN KIỂU

PAUL NGUYỄN HOÀNG ĐỨC

 

Trong một thế giới mà ai cũng cố gắng xây dựng hình ảnh của mình đẹp đẽ trên mạng xã hội thì Paul Nguyễn Hoàng Đức lại chọn cách phơi bày mọi góc cạnh của bản thân, từ sự khao khát được tung hô đến những ấm ức vụn vặt nhất trong các mối quan hệ xã hội với vẻ bộc trực chân chất.

Các chia sẻ của Paul Nguyễn Hoàng Đức lên mạng xã hội rất thật, thật đến hồn nhiên như niềm tin ngây thơ của đứa trẻ. Anh thích được khen lắm. Anh không câu nệ người ta khen anh thật, khen xã giao hay khen có dụng ý khác! Cứ thấy người ta khen là anh sướng, sướng đến bần thần cả người, ví như khi cố nhà văn Vũ Minh Nguyệt bình luận dưới bài viết của anh: "Nhà triết học mang gương mặt hoàng đế", thế là anh sướng điên lên, viết ngay một status mới: [Nhà văn Vũ Minh Nguyệt phong tước cho tôi: "Nhà triết học mang gương mặt hoàng đế"], rồi cứ vài ngày anh lại chia sẻ lại trên trang facebook cá nhân để ngồi tủm tỉm cười mà chưng ra khoe với thiên hạ. Ở điểm này nhà "triết học tự phong" Paul Nguyễn Hoàng Đức hệt tính ngây thơ cả tin của nhà thơ Đỗ Hoàng khi dưới bài viết của Đỗ Hoàng, nhà văn, dịch giả Trần Hậu comment giỡn vui: ["Tâm sự người lính" được dịch ra tiếng Anh, đến tay Ban giám khảo Thụy Điển - Đỗ Hoàng đoạt giải Nobel!"] hay nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến bông đùa giải trí: ["Tâm sự người lính" tiếng nổ bom nguyên tử, "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh tiếng lựu đạn!"] thì nhà thơ Đỗ Hoàng lập tức trang trọng đưa lên facebook cá nhân như những bảo chứng cho tài năng văn chương kiệt xuất của mình. Suốt từ đầu năm 2024 đến giờ, nhà thơ Đỗ Hoàng chia sẻ đi chia sẻ lại trên trang facebook cá nhân không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, nhà thơ Đỗ Hoàng chỉ chia sẻ trên trang facebook cá nhân của Đỗ Hoàng còn chàng "triết gia tự phong” Paul Nguyễn Hoàng Đức thì ngất ngây hơn thế, anh lượn lờ khắp làng facebook, ngó nhà này một tý, nhắm nhà kia một tẹo, hễ thấy có cơ hội là anh nhảy tót vào chơi kế sách comment dạo để khoe!

(Viết đến đây tôi chợt nhớ đến tác gia, nhà giáo Vũ Thị Hương Mai, người mà “triết gia” Paul Nguyễn Hoàng Đức rất quý mến vì chị là đọc giả ruột của anh, mua khá nhiều sách của anh, nói chuyện lại rất hiểu biết và lễ phép như Paul Nguyễn Hoàng Đức viết khoe lên facebook. Còn nhà thơ Đỗ Hoàng cũng vài lần tấm tắc: "Mấy lần nói chuyện với Hương Mai, mình thấy cô ấy hiểu biết văn chương, thẳng thắn và lễ phép.", thế nhưng chỉ vì Vũ Thị Hương Mai thật lòng góp ý: "Bác (Đỗ Hoàng) chửi văng mạng khi bình thơ như thế là mất lịch sự, thiếu tôn trọng người đọc" thì nhà thơ Đỗ Hoàng "chặn" hết mọi phương tiện giao tiếp với nhà giáo Vũ Thị Hương Mai.)

Cũng giống nhà văn Đông La và nhà thơ Đỗ Hoàng, nhà “triết học tự phong” Paul Nguyễn Hoàng Đức luôn tự nhận “tài thơ và bình thơ” của anh thuộc bậc nhất nước Việt Nam. (May mà bộ 3 La - Đức - Hoàng mới chỉ tự nhận thôi chứ chưa ỏm tỏi cãi nhau để giành giật lấy ngôi vị số 1 “tài thơ và bình thơ bậc nhất nước”). Ai mà tán dương thì anh mừng lắm, hỉ hả lắm, còn ai mà có lời ỉ ôi trái ý thì anh chửi cho sấp mặt. 

Anh cay cú tố Nguyễn Quang Thiều là kẻ "bẩn tính", "cơ hội", "lợi dung tên tuổi nhà triết học số 1 châu Á" của anh để dụ mọi người tham gia cuộc thi thơ làng Chùa, để "ủ mưu kiếm chác lợi lộc", xong việc thì thẳng tay vất bỏ "triết gia số 1 châu Á" Nguyễn Hoảng Đức như vất bỏ đống phế liệu, quên luôn lời hứa sẽ xướng tên anh trong danh sách đạt giải để anh ngạo nghễ "ẵm về" 500 USD tiền "lại quả": "Tôi không bao giờ định thi thơ làng. Tôi hồn nhiên không đề phòng, hoá ra chủ soái thơ làng mời tôi thi thơ để mượn tiếng làm áp phe cho cuộc thi thơ kiếm chác danh và tiền. Đến lúc kết thúc, chủ soái muốn lờ tôi đi, ngay cả trước ngày bế mạc, gặp tôi cũng lờ. Trước dân thi ca của "Hà Nhì" còn hứa tặng tôi 500 USD cũng lờ.". Có lẽ chính vì tâm thế ấm ức đó mà Paul Nguyễn Hoàng Đức mới cay cú viết: "99% làm thơ người Việt là quê cáy hám danh" nhưng lại không chú giải anh thuộc 1% hiếm hoi hay nằm lẫn trong số 99% "quê cáy hám danh" đó. Người đọc chả cần tinh ý cũng biết anh nằm ở 1% hay 99% khi thấy anh luôn lớn tiếng chì chiết vì nhà thơ Nguyễn Quang Thiều mà anh không có chân trong Hội nhà văn Việt Nam, còn trượt cả cái giải "thi thơ làng"! Và hẳn người đọc cũng sẽ lại cười xòa như những lần nghe anh hùng hồn tuyên bố “60% nhà thơ min Nam là đạo thơ hay “dân miền Trung thích thơ nhất vì nghèo đói” với câu tặc lưỡi đã thành cửa miệng: Chấp làm gì gã hề!.

Mà cũng lạ, đến cả việc nhà thơ Nguyễn Quang Thiều "tài trợ" 19 triệu đồng cho anh mua ô tô vào những năm thập niên đầu của thế kỷ 21 cũng được anh thật thà đưa lên mạng xã hội bằng những comment bỉ bôi với Thiền zen: "Chính thức Thiều tặng tôi 19 triệu. Món quà đó tôi rất biết ơn nhưng chiếm chưa tới 10% xe tôi mua. Vả lại tôi biết Thiều phải kiếm gấp ngàn lần như vậy... chỗ đó chỉ là tí ti... ", rồi anh cũng không quên tranh thủ mỉa mai vụ "dụ dỗ thi thơ làng Chùa" với những ngổn ngang ấm ức: "Còn tóm gọn Thiều là chuyên gia thì thào, ủ mưu, sắp đặt, thất hứa... nhưng do tâm hồn làng xã cổ xúy đắc chí bất công mà y có được như vậy... ". Không biết số tiền 19 triệu đồng là tiền túi “minh bạch” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều hay số tiền đó nhà thơ Nguyễn Quang Thiều "kiếm" từ nguồn thu "không tiện nói" nào đem "tặng" (để "mua"?) "Triết gia số 1 châu Á tự phong" mà khi tới tay Nguyễn Hoàng Đức thì lòng tốt của Nguyễn Quang Thiều lại bị anh rẻ rúng đến thế?!

Tôi nghĩ, sự "thật thà đến hồn nhiên" có lẽ là một phần tính cách bộc trực nghĩ sao nói vậy của Paul Nguyễn Hoàng Đức. Anh khao khát được công nhận, khao khát được tung hô đến mức lầm tưởng giữa lời khen thật với những lời xã giao, bông đùa, cũng không giấu giếm sự thất vọng, cay cú của bản thân khi bị đối xử không được như ý. Tất cả những điều đó đã phơi bày một cái tôi quá khổ và sự háo danh quá đà của nhà “triết học tự phong” Paul Nguyễn Hoàng Đức.

*.

Hà Nội, sáng 27 tháng 11-2025

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

.

GÁNH MƯA (THƠ- LMT)


 

GÁNH MƯA

Em gánh cơn mưa về
Đò ngang một bến mê
Ê chề chiều buổi chợ
Bao cơm áo bộn bề.
Đôi vai gầy thiếu nữ
Oằn dưới đòn gánh cong
Cơn giông chiều lộng gió
Mưa trắng trời bến sông.
Em gánh chồng gánh con
Lê trên đôi dép mòn
Bồ hòn luôn ngậm ngọt
Từng tấc dạ sắc son.
Mưa cuối mùa nặng hạt
Phận bạc kiếp má hồng
Bến nước nào trong đục
Đứng trước một dòng sông ?
Thôi gánh về đi em
Phố cũng đã lên đèn
Mặc người quen kẻ lạ
Nhớ rồi lại hóa quên.
Một đời em tần tảo
Một đời tôi khổ đau
Những cơ cầu cơm áo
Hai ta bạc mái đầu.
LMT

CHIỀU ĐÔNG XỨ LŨ. (THƠ- LAN TÍM)

 


CHIỀU ĐÔNG XỨ LŨ.
Lũ lụt vẫn còn hoành hành ngoài nớ, chưa hết, lũ đang tràn tới Lâm Đồng.Lũ đi tới đâu, hoang tàn tới đó.
** **
Lặng lẽ chiều buông nắng xế tà
Nhà thờ chuông vọng tới đồng xa
Tìm trong kỷ niệm tình đâu vắng
Kiếm lại trang thơ giấy đã ngà
Dõi cảnh thu vàng thu bỏ bạn
Nhìn giàn thiên lý lý bung hoa
Hàng cau trước ngõ giờ trơ lá
Lạnh ngắt lời đau biệt dáng phà!
Lạnh ngắt lời đau, biệt dáng phà
Tin người xóm cũ bỏ phồn hoa?
Đường xưa lặng lẽ thưa bài hát
Ngõ vắng trầm tư bặt tiếng gà
Gởi ánh trăng vàng cho lão Cuội
Đưa vầng thơ lộng tới Hằng Nga
Mồ cha ngập nước vì mưa bão
Lặng lẽ chiều quê giữa nắng tà!
Lặng lẽ chiều quê giữa nắng tà
Khi nhìn đất mẹ chẳng còn hoa
Xưa bờ ruộng rẫy sơn ca hát
Nay cảnh thiên tai lũ lụt sà
Gọi mãi cha già, cha đã mất
Kêu hoài con trẻ, trẻ đành xa
Sầu kia rải khắp bên hàng mộ
Biển hóa nương dâu mắt lệ nhòa!
Biển hóa nương dâu mắt lệ nhòa
Trăng vàng cũng khóc tận trời xa
Vùng ven vắng lặng chim lìa tổ
Miệt thứ buồn hiu lũ dập phà
Bão biến vườn trơ gà động ổ
Mưa làm gác lạnh trẻ kêu la
Cam lai khổ tận đời đau mãi
Gió rũ màn đêm ánh nguyệt tà!
** **
Thơ này như một vòng quay của bánh xe, lăn tròn theo cuộc đời ta, đi dần qua năm tháng!
Lan Tím 2/12/2025