Gặp
lại cố nhân
Tôi trang điểm xong và sửa soạn thay váy áo
chỉnh tề mà lòng vừa rộn ràng vừa hồi hộp. Chốc nữa ra mắt cố nhân sau 50 năm
bặt tin xa vắng. Anh có nhận ra cô gái xinh xinh tuổi hai mươi ngày xưa anh
từng tương tư và thề nguyền sẽ cưới làm vợ không nhỉ? Còn anh ấy, tôi không
quên mái tóc bồng bềnh của chàng sĩ quan Hải quân mỗi lần anh về phép thăm tôi
và tôi từng mơ là thi sĩ để dệt những vần thơ trên tóc anh.
Bây giờ tôi đã 70 và anh 75 tuổi đời rồi.
Tôi và Nguyện yêu nhau được một năm, vào lúc
cuộc chiến khốc liệt mùa hè đỏ lửa 1972 anh bỏ dở học hành vào đời lính biển.
Tình yêu càng xa cách càng nhiều nhớ thương chất ngất, tôi và Nguyện luôn khao
khát chờ mong một ngày nào đó hai đứa sẽ nên duyên chồng vợ. Nhưng biến cố năm
1975 chúng tôi chia lìa nhau, mất nhau không một tin tức nào của nhau cả.
Bao nhiêu năm qua chuyện tình xưa và hình ảnh
Nguyện chỉ còn là kỷ niệm đẹp, rất đẹp để đôi lần có dịp nghĩ lại tôi thấy
thương nhớ và nuối tiếc bâng khuâng. Bỗng tuần trước tình cờ trên Facebook
Nguyện liên lạc với tôi. Thế là kỷ niệm sống dậy cứ như tôi vẫn là cô gái tuổi
hai mươi ngày ấy. Cả hai cùng vui mừng thăm hỏi nhau. Nguyện sau cuộc hôn nhân
dài đổ vỡ hiện sống một mình, còn tôi cũng một mình vì chồng tôi đã qua đời vài
năm nay. Hai chúng tôi ở cùng tiểu bang, ở hai thành phố lân cận nhau, cách 2
giờ lái xe. Nguyện đã mời tôi một buổi tái ngộ để anh được trực tiếp giãi bày
xin lỗi và hàn huyên thăm hỏi nhau nhiều hơn. Để thuận tiện cho tôi điểm hẹn sẽ
là một nhà hàng trong thành phố của tôi và anh sẽ lái xe đến. Anh chọn nhà hàng
Tao Ngộ vừa có ý nghĩa vừa nổi tiếng thức ăn ngon.
Tôi sẽ đến trước giờ hẹn nửa tiếng vì háo hức
và tò mò muốn trộm nhìn anh xem dung nhan ấy bây giờ ra sao (như trong một bài
hát) và tôi sẽ có thì giờ sửa soạn điệu đàng vào gặp anh sau. Thật là thú vị.
Đến khu parking nhà hàng Tao Ngộ tôi lượn xe
chầm chậm tìm chỗ đậu vì chiều cuối tuần nhà hàng đông khách đông xe. Tuổi về
già từ lâu tôi đã biết điều luôn tìm chỗ đậu xa, vắng vẻ để dễ vào lane khỏi
đụng chạm đến ai. May quá có một chỗ trống tôi cố lái xe len vào thế mà vẫn
xuýt đụng xe bên cạnh may mà tôi thắng kịp. Tức thì một ông đầu hói từ trong xe
hung hăng bước ra thô lỗ quát to:
– Này, này… Không có mắt à? Mắt mũi để trên
trời à?!
Nói xong ông đóng cửa xe cái “rầm” bày tỏ sự
tức giận và vội vã bước đi, tôi ngượng ngùng vì chưa kịp nói lời xin lỗi chỉ
biết nhìn theo bóng dáng to kềnh của ông với chiếc áo khoác màu da bò đang hối
hả bước vào nhà hàng. Tôi bước ra khỏi xe nhìn lại chỗ đậu của mình thấy rõ
ràng xe đậu lệch méo mó lấn sang lane xe bên cạnh, thật đáng đời nghe ông kia
quát mắng, may mà chưa đụng làm trầy da tróc vẩy chiếc xe, chắc ông sẽ nắm áo
đòi bồi thường, vừa phiền phức vừa mất thì giờ.
Tôi đi vào nhà hàng, hi vọng đừng đụng mặt ông
ta lần nữa, mất hứng cho giây phút hẹn hò của tôi với cố nhân. Tôi thong thả
từng bước vào nhà hàng và kín đáo tìm chỗ khuất để Nguyện khó có thể nhận ra
tôi. Theo ước hẹn của nhau là Nguyện và tôi đều mặc áo màu trắng, màu áo lính
Hải quân của chàng và màu áo học trò của tôi để cả hai cùng nhớ về một thời
tình yêu trong trắng. Nguyện sẽ đến nhà hàng trước đặt bàn và ngồi chờ tôi trên
bàn có sẵn một bình hoa hồng đỏ.
Tôi đứng nép một góc cửa phía xa nhìn vào
trong nhà hàng và sững sờ khi thấy người đàn ông áo trắng đầu hói đeo kính đen
bệ vệ ngồi một mình bên cạnh bình hoa hồng đỏ. Hoa hồng thì đẹp và nên thơ
nhưng chàng thì như một tay xã hội đen đang ngồi… rình mồi để trả thù ân oán
giang hồ chứ không phải kẻ đang đợi người tình xưa. Nếu ông to béo màu mỡ này
là Nguyện. Chàng Hải quân vóc dáng chuẩn hào hùng thanh nhã ngày xưa của tôi
đâu? Ngày xưa mỗi lần chúng tôi sánh vai dạo phố thế nào mấy cô thiếu nữ cũng
có kẻ phải quay đầu lại để suýt soa chàng Hải quân đẹp trai quyến rũ làm cho
tôi tự hào biết bao. Và mái tóc bồng bềnh nếm bao nhiêu mùi vị biển mặn nắng
gió phương xa của chàng Hải quân lãng tử đâu?
Tôi an ủi mình cũng già đi, cũng thay đổi,
toàn đồ giả trên người thì đòi hỏi chi nữa, nên lại hân hoan và khoan thai bước
vào nhà hàng, đứng trước mặt người đàn ông áo trắng đeo kính đen tôi nhỏ nhẹ
cất tiếng:
– Có phải là anh Nguyện không?
Ông ta nhìn tôi hồi lâu mới từ từ… tháo kính
đen ra. Chắc đôi mắt láo liên của chàng sau màn kính đã tha hồ săm soi lướt
nhìn tôi từ đầu đến chân để đánh giá tôi rồi, chàng có phát hiện ra mái tóc giả
của tôi không? Phấn son che giấu những vết nhăn vết nám trên gương mặt tôi
không? Chiếc ví xách tay hàng hiệu đẹp sang cũng là hàng giả hàng nhái chàng có
biết không?
Ôi trời ôi, còn tôi đã nhận ra ngay bản mặt
của lão hói đầu lúc nãy mắng tôi sa sả chỗ bãi đậu xe, không lầm lẫn vào đâu
được vì tôi đã thấy chiếc áo khoác màu da bò lão ta vắt trên thành ghế bên
cạnh.
– Xin lỗi, chắc… tôi lầm.
Tôi lắp bắp nói xong định quay đi thì chàng
gọi lại:
– Anh là Nguyện đây mà.
Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế vì đã qua cơn
choáng, đã tỉnh trí ra, Nguyện chứ còn ai vào đây, dấu hiệu mặc áo trắng, bàn
có bình hoa hồng rành rành ra kìa. Chỉ tại chàng đeo thêm đôi kính đen mà thôi.
Bồi bàn đến, chúng tôi gọi món ăn và bắt đầu nói chuyện. Bây giờ đối diện tôi
nhìn Nguyện kỹ hơn, nét đẹp trai hiền lành tao nhã ngày xưa đã thay thế bằng
nét cau có đăm đăm của một ông già khó tính. Có nhà nhân chủng học nào, nhà tâm
lý nào nghiên cứu giùm tôi tại sao thời gian lại có tài biến đổi lạ lùng đến
thế không!
Chàng không hề nhận ra tôi mụ đàn bà vô duyên
xớn xác đậu xe không nên thân vì lúc ấy tôi còn ngồi trong xe.
Biến cố 1975 chàng đã lên tàu ra khơi và sau
đó không thể liên lạc được với tôi nữa. Đường đời chúng tôi hai ngã rẽ. Tôi
không trách móc gì chàng, bao số phận con người đã chìm trong bể dâu cuộc đời
nào chỉ hai chúng tôi.
Nguyện kể công:
– Anh đã đến sớm nửa tiếng trước giờ hẹn để
chọn bàn chọn chỗ ngồi cho buổi tái ngộ này. Tất cả chỉ vì em.
Tôi cảm động quá, chàng cũng như tôi đều đến
sớm vì nao nức chờ mong và tôi tha thứ cho chàng tội thô lỗ “mắng” tôi lúc nãy,
chàng không biết đó là tôi và vì chàng đang vội vào nhà hàng. Ăn uống và chuyện
trò xong gần 2 tiếng đồng hồ, bồi bàn mang đồ tráng miệng ra cùng một cái dĩa
có tờ bill tính tiền. Chàng cầm lên xem và bất mãn kêu lên:
– Trời! Chỉ có hai người mà những 160 đồng kể
cả tiền tip. Nhà hàng này chém ngọt thật.
– Chắc họ tính tiền cả bình hoa hồng nữa anh
ạ.
Chàng xót xa lẩm bẩm:
– Chúng ta có ăn bình hoa hồng này đâu, chưng
bày xong lát nữa họ lại cất vào mà.
Tôi ái ngại giùm chàng, chẳng lẽ tôi móc bóp
trả tiền làm mất mặt chàng quá nên đành im lặng để cho chàng thể hiện sự ga
lăng như trước kia chàng đã từng ga lăng mỗi lần về phép là mỗi lần tôi đều có
quà tặng hậu hĩ. Nhưng chàng đã tiếp làm tôi giật cả mình:
– Anh và em chia hai, mỗi người trả một nửa 80
đồng.
Tôi còn đang bàng hoàng chàng thản nhiên giải
thích:
– Anh đến Mỹ 1975 sống quen kiểu Mỹ từ lâu
rồi. Mời đi ăn chung nhưng phần ai nấy trả.
Tôi lấy lại bình tĩnh:
– Em cũng đến Mỹ 1975 em hiểu mà.
Tôi mở bóp lấy ra 80 đồng để trên bàn cạnh 80
đồng của chàng:
– Thôi tạm biệt anh. Cám ơn anh một buổi chiều
tái ngộ.
Tôi đứng lên và bước ra khỏi nhà hàng, chàng
cũng vội bước theo tôi, tôi bước nhanh chàng tuy to béo cũng cố bước nhanh và
hụt hơi gọi vì thấm mệt:
– Này, em… này… em…
Tôi khựng bước lại, hay là chàng hối hận đã
bắt tôi hùn trả tiền ăn và muốn nói điều tình cảm gì đó trước khi chia tay cho tôi
đẹp lòng? Chàng đã bắt kịp tôi vừa thở vừa nói:
– Này em, nãy giờ mình nói chuyện đủ thứ mà
anh quên chưa hỏi em một điều quan trọng…
Tôi chờ đợi:
– Vâng, anh cứ hỏi.
Chàng khẩn khoản:
– Anh muốn biết tiền hưu trí mỗi tháng em lãnh
bao nhiêu có tương đương với anh không? Để khi chúng ta quyết định nối lại tình
xưa về sống chung bên nhau không ai phải thiệt thòi. Thế thôi.
Tôi nhìn thẳng vào cố nhân, người đã từng làm
tôi thổn thức tiếc thương và trả lời dứt khoát không còn thương tiếc gì nữa:
– Chúng ta tái ngộ tâm sự chuyện 50 năm qua
chứ em chưa hứa hẹn sẽ về sống chung với anh và sẽ không bao giờ đâu. Anh khỏi
phải tính toán trước cho mất công.
Nguyện thất vọng, mặt trở nên lạnh tanh và
ngạc nhiên thấy tôi vẫn đi cùng hướng, ra tới chỗ đậu xe chàng mới hiểu khi tôi
mở cửa xe chui vào. Tôi nói:
– Em “de” xe nếu đụng xe anh, anh đừng nổi cáu
mắng em đồ không có mắt nhé.
Trong khi tôi đang toát mồ hôi nhích từng chút
một, quẹo tới quẹo lui cho cái đuôi xe méo lệch ra khỏi lane tôi còn nghe giọng
anh ta thô lỗ vang lên y như lúc nãy:
– Thế mà làm người ta mất thì giờ đến đây, lái
xe cả đi lẫn về 4 tiếng đồng hồ và tốn hết nửa bình xăng!
Nguyễn Thị
Thanh Dương
Đang rầu, buồn... nhưng sau khi đọc bài "Gặp lại Cố Nhân" của chị Thanh Dương, không nhịn được tôi bật cười thành tiếng! Chân thành cảm ơn chị Thanh Dương. Kính chúc tất cả an vui hạnh phúc và khỏe mạnh. DTDB
ReplyDeleteWow!
ReplyDelete