CÁC CON LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Con gái tôi, Amanda là một
trường hợp có năng khiếu Tiếng Việt từ lúc còn bé xíu. Khi chưa đi học, ở nhà
nói và nghe Tiếng Việt là chuyện đương nhiên, nhưng “nàng” biết cảm nhận ngôn
ngữ nhạy bén. Hồi “nàng” 4-5 tuổi, vì còn biếng ăn nên vẫn bú sữa bình, hôm ấy
“nàng” đang nằm vắt chân chữ ngũ trên sàn nhà, bú sữa, tôi có chuyện gì đó bực
mình, nên lỡ miệng la mắng “nàng” và gọi là “mày” . Thế là “nàng” giận, quăng
bình sữa vào góc nhà, rồi đứng giậm chân khóc lóc:
- Mẹ
không được gọi con là “mày”, mẹ phải gọi con là “con”.
Tôi liền hờn mát, cao
giọng:
- Ừ,
thì “con”!
Nhưng “nàng” khóc to hơn:
- Không!
Mẹ phải nói “con” nhẹ nhàng dịu dàng, không được lớn tiếng.
Lần này, tôi bật cười và ôm
“nàng” xin lỗi.
Rồi “nàng” lớn lên, chín
mười tuổi nghe nhạc Việt cùng ba cùng mẹ, biết hát ngon lành ngọt xớt nguyên cả
bài hát“ hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi/ chim vẫn hót trong vườn nhà tôi.” (tác
giả Thanh Tùng), rồi “mai tôi đi chắc trời giăng mưa lũ/
mưa thì mưa chắc tôi không bước vội ..” (tác giả Nguyên Sa/Song Ngọc), và
vài bài hát khác dù “nàng” đã đi học, tiếp xúc với ngôn ngữ và âm nhạc Phương
Tây .
Có lần tôi gọi “nàng”:
- Đà
ơi, Đà ơi
“Nàng” liền phụng phịu:
- Tên
con là Amanda đẹp vậy, mẹ cứ gọi “Đà Đà” nghe xấu hoắc, y như bác Hai gọi chị
Elly là “Lì”, gọi chị Tiffany là “Nì”, kỳ cục quá!
- Ủa
ủa, mẹ gọi con bao năm nay con có nói gì đâu, sao bây giờ phản đối? Mà nè,
trước khi chọn tên Amanda cho con, mẹ tính chọn tên Jennifer đấy, giờ còn muốn
“Đà” hay muốn “Phờ”?
- Thì
bây giờ con lớn rồi, con không muốn “Đà”, càng không muốn “Phờ”! Hay
mẹ gọi con là Đào, Hồng Đào, giống như cô Hồng Đào diễn hài trên chương trình
Thúy Nga, con thích tên đó.
Ui chu choa ơi, có lẽ
“nàng” là cô bé duy nhất, hoặc là cô bé đầu tiên, ở hải ngoại tự đặt tên Việt
cho mình, và từ đó đến nay đi đâu gặp người Việt “nàng” cũng giới thiệu:
- Dạ,
tên con là Amanda Hồng Đào.
Vào tuổi niên thiếu từ cấp
hai đến cấp ba, tôi cho Amanda tham gia sinh hoạt nơi Hội Người Việt, vào nhóm
múa, từng làm MC tiếng Việt cho Hội Tết Trung Thu, và hát Quốc Ca Canada-Việt
Nam trong một lần Hội Chợ Tết Cộng Đồng .
Đến Nhà Thờ , Amanda vào
nhóm tình nguyện dạy Giáo Lý cho các em bé bằng cả Tiếng Việt và Tiếng Anh,
cũng như ghi danh vào nhóm đọc sách Thánh bằng Tiếng Việt (Lời Chúa Cựu Ước)
trong những dịp Lễ lớn.
Đến nay, khi tôi viết những
dòng chữ này thì nàng đã lớn, bước vào tuổi 28 (nên tôi bỏ ngoặc kép ra khỏi
chữ nàng). Nàng đang là Head Nurse trong một Children Hospital. Nhờ biết hai
thứ tiếng (Việt và English) nên hễ trong bệnh viện có những trường hợp cần
thông dịch là nàng được gọi đến giúp đỡ. (Cũng có nhiều chuyện cười ra nước mắt
nhờ khả năng bilingual của nàng, tôi đã viết trong các chuyện “Biết Rồi Khổ Lắm
...” và “Đầu Năm Nhiều Chuyện”).
Nàng mới vừa lấy chồng gần
một năm nay, chồng nàng mang dòng máu Tàu và Tây, nhưng nàng vẫn cho chồng nghe
một số bài nhạc Việt mà nàng yêu thích, rồi giải nghĩa từng câu hát cho chồng
hiểu, có gì khó hơn thì nàng hỏi tôi:
- Mẹ
ơi, “người từ trăm năm/ về khơi tình động/ người từ trăm năm/ về như dao
nhọn/ dao vết ngọt đâm/ ta chết trầm ngâm” ...là sao hả mẹ?
Tôi cố vận dụng hết hiểu
biết để giảng cả bài hát cho nàng, dù rằng khi Nguyễn Tất Nhiên làm bài thơ này
rồi được Phạm Duy phổ nhạc “Thà Như Giọt Mưa” thì tôi còn là cô bé để tóc muỗm
dừa, cởi trần tắm mưa ngoài đường.
Nhưng bài đó cũng chưa làm
khó tôi như bài này:
- Mẹ
ơi, “Lệ rưng rưng trên mắt người hôm qua,/Có bóng em lung linh quanh phím ngà/Em xa ta mà vóc dáng kiêu sa/Ta cúi đầu đi về mộ đời ta...” nói sao cho chồng
con hiểu đây, ảnh thích điệu hòa âm nhạc này và giọng Quốc Khanh hay quá .
- Ừa,
từ từ để mẹ nghĩ xem ...
Tiếc là nhạc sĩ Anh Bằng
không còn chớ nếu còn, tôi cũng dám email tác giả hỏi nhờ giúp, như đã từng
email nhạc sĩ Phạm Duy chỉ vì tôi và một anh trong ban Báo Chí Giáo Xứ từng
tranh luận. Tôi nói rằng “tóc mai sợi vắn sợi dài/ lấy nhau chẳng đặng thương
hoài ngàn năm” là từ ca dao Việt Nam, còn anh ấy là “fan cứng” của Phạm
Duy cứ nhất quyết đó là câu thơ của Phạm Duy trong bài hát “Tóc Mai Sợi Vắn Sợi
Dài”, và kết quả Phạm Duy trả lời là tôi đúng! (thuở đó Google chưa thịnh
hành).
Nàng vẫn thích hỏi về Tiếng
Việt, y như ngày xưa nàng có nhiều điệp khúc, mẹ ơi, tại sao là “chợ búa”, tại
sao là “gà qué”, tại sao “buồn cười”, mẹ ơi, mẹ ơi và mẹ ơi ...
Còn tục ngữ, ca dao, dân
ca... là cả một kho tàng, nhưng để giảng giải cho sự hay thắc mắc của nàng cũng
là một vấn đề, cũng may lúc này đã có bá Google nên mọi chuyện dễ dàng hơn
nhiều.
Vậy đó, hai mẹ con tôi
"học hỏi lẫn nhau". Tôi dạy nàng hiểu sâu sắc hơn Tiếng Việt, nàng
cũng giúp tôi chỉnh sửa trong chuyện nói, viết Tiếng Anh, và cả âm nhạc. Hồi
nàng còn học Đại Học, mỗi sáng tôi lái xe đưa nàng ra bến xe điện ngầm để đến
trường, lúc bài Hello của Adele đang nổi đình đám, nàng mở cho tôi nghe trên
xe, hát theo, giải nghĩa những từ tôi chưa nghe kịp, riết tôi thuộc và yêu bài
này hồi nào hổng hay. Hiện nay, mấy bài thịnh hành của Taylor Swift nàng cũng
ngân nga, tiếc là nàng đã ở riêng với chồng, chớ không thì tôi cũng có thêm vài
bài cho hợp phong trào với đám trẻ.
Mới đây trong bữa ăn sum
họp cuối năm, tôi phải giải thích từng từ từng chữ cho nàng và thằng rể của
tôi, một bài vui trên Facebook, đại khái rằng, tiếng Anh đơn giản nói về chữ
“chết” là “die”, hoặc “pass away”, trong khi tiếng Việt mình thì ...bao la, đếm
mệt nghỉ! Này nhé: chết- mất- ngỏm củ tỏi- đi bán muối-chầu Diêm Vương-
gặp ông bà ông vải- chán sống- thích ngắm gà khỏa thân- muốn ăn chuối cả nải-
về cõi Niết Bàn- tiêu diêu miền cực lạc- được Chúa gọi về- ở nơi Suối Vàng
–nghỉ ngơi nơi chín suối... Nàng và thằng rể cười thả ga, khen tiếng Việt
mình độc đáo, phong phú, tuyệt vời!
Thành quả Tiếng Việt của
nhiều trẻ Việt thế hệ thứ 3 tại hải ngoại, là một quá trình thấm nhuần Tiếng
Việt từ khi mới ra đời, trong chiếc nôi ông bà cha mẹ họ hàng cùng dạy dỗ con
cháu không quên tiếng nói cội nguồn, là những buổi học tại các trường Việt Ngữ
khắp nơi của các Hội Người Việt, Chùa, Nhà Thờ Công Giáo, Hội Thánh Tin Lành
.v.v..
Tôi cũng từng là cô giáo
Việt Ngữ tại Hội Người Việt Edmonton một thời gian. Năm đầu tiên, tôi dạy lớp
Một, có một cô gái trẻ dẫn đứa con gái lai chừng 7-8 tuổi đến ghi danh. Xong
xuôi, cô ấy giới thiệu người chồng da trắng đứng bên cạnh:
- Chị
ơi, cho em ghi danh ông xã em, Joshua vào học lớp Một cùng với con gái em luôn
nha!
Tôi cười cười, vì nghĩ cô
ấy nói đùa, nhưng cô ấy rất nghiêm túc:
- Em
nói thiệt đó chị, vì hàng năm tụi em đều dzìa quê Tiền Giang thăm gia đình em,
nên ảnh muốn học Tiếng Việt để còn nghe bên vợ nói chuyện. Vả lại, ảnh là người
đưa con đến đây học, rồi ảnh vào học luôn, học xong ảnh lái đưa con về, khỏi
mất công đón đưa.
Thế là lớp tôi có một “học
sinh đặc biệt”. Chàng Canada này dễ thương lắm, giờ ra chơi, chàng thực tập
Tiếng Việt với mấy “bạn” cùng lớp, nhiều phen cười bể bụng .
Mùa chuẩn bị Tết đến, lớp
nào cũng chỉ học tiết đầu, sau giờ ra chơi là tập Văn Nghệ để trình diễn tại
Hội Chợ Tết, vui hết biết. Bên đây tôi mở nhạc Trống Cơm tập cho lớp mình, bên
kia là bài múa Nắng Xuân, dưới lầu thì tập kịch, Áo Dài show, còn mấy em không
trong nhóm múa thì gom lại ... hợp ca Xuân Đã Về, cả trường chộn rộn, chàng
“học trò” Canada ngồi xem chúng tôi tập dượt đầy thích thú, rồi chạy qua tiệm
Bakery đầu đường mua bánh bồi dưỡng cho mọi người.
Sau gần chục năm (dạy lớp
Viêt Ngữ và trong Ban Chấp Hành của Hội), gia đình tôi dọn về phía Bắc, xa
trung tâm nên tôi không còn tham gia sinh hoạt với Hội Người Việt. Thỉnh
thoảng đi chợ, hoặc đi đâu đó, gặp lại các em học trò cũ. Thực tình
mà nói, ngoài những đứa vẫn nói Tiếng Việt khá rành rẽ, cũng có đứa nói lõm
bõm, có đứa quên hẳn Tiếng Việt, trả hết cho Thầy Cô, nhưng vẫn cúi đầu chào Cô
rất lễ phép, rồi cười ngượng nghịu khi tôi yêu cầu em phải trả lời cô bằng
Tiếng Việt.
Có khi tôi nhận lời làm MC
Hội Chợ Tết, lại được nhìn các em học sinh trường Việt Ngữ trong các tiết mục
ca múa, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những kỷ niệm của một thời đã qua, cùng với
Ban Giám Hiệu và các Thầy Cô khác, với một tâm huyết giữ gìn Tiếng Việt cho các
thế hệ sau này, để các em sẽ như bài hát của Phạm Duy: “Tôi yêu tiếng nước tôi,
từ khi mới ra đời người ơi, mẹ hiền ru những câu xa vời, à à ơi tiếng ru muôn
đời ...”
Viết về đề tài dạy Tiếng
Việt là rà trúng “đài”... “bệnh nghề nghiệp” ngày xưa, tôi có thể viết nhiều
hơn nữa, nhưng xin được tạm dừng nơi đây để viết bài Thơ, dành tặng cho tất cả
các Thầy Cô và các học trò Việt Ngữ ở khắp nơi hải ngoại:
CÁC EM LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Cô dạy các em học tiếng Việt Nam
Để các em nhớ cội nguồn dân tộc
Một đất nước rất xa nơi em sống
Bên bờ Thái Bình có tự ngàn năm
Em sẽ hiểu được bao nỗi nhọc nhằn
Những xương máu hy sinh bao thế hệ
Dân tộc Việt Nam mấy lần dâu bể
Khao khát cuộc đời hạnh phúc tự do
Học tiếng Việt Nam để biết quê Cha
Để tha thiết muốn hiểu về đất Mẹ
Em sẽ nghe câu ca dao thuở nhỏ
Cha mẹ ông bà đã thấm lời ru
Dù em có hiểu ý nghĩa hay chưa
Sự học hỏi vẫn là điều đáng quý
Các em là bầy chim non xa xứ
Nước Việt Nam em chỉ biết bằng lời
Các em sẽ có nhiều giấc mộng đời
Ở một nước văn minh và giàu đẹp
Lớp Việt Ngữ là nơi cô đã gặp
Những tâm hồn như giấy trắng thơ ngây
Cô và trò cùng tập đọc, vui vầy
Tiếng mẹ đẻ mà sao nghe ngọng nghịu
Có em nói tiếng Việt không ai hiểu
Dẫu vụng về, cố gắng, thương làm sao
Cũng có em nói tiếng Việt ngọt ngào
Như tiếng sáo líu lo và rành rẽ
Tự hào thay, những học trò bé nhỏ
Tiếng Việt trên môi thắm đượm tình quê
Cô và trò, trong lớp học, mộng mơ
Lũy tre xanh, cánh diều, đồng lúa chín
Kìa dòng sông trôi, con thuyền ghé bến
Đêm trăng thanh nghe gió hát êm đềm
Và những câu chuyện cổ tích, thần tiên
Lịch sử, địa lý dải đất hình chữ S
Học đi em, tiếng Việt mình rất đẹp
Để mai này xây dựng lại non sông
“Tiếng Việt còn, nước Việt còn”, em biết không?
Dù chúng ta xa quê hương vạn dặm
Cô hạnh phúc vì các em vẫn nhớ
Các em mãi là giòng giống Việt Nam
Edmonton, Tháng 3/2025
KIM LOAN
NGƯỜI ĐẸP KIM LOAN (HÌNH MỚI NHẤT)
No comments:
Post a Comment