Tuesday, July 8, 2025

QUÊ NGHÈO (THƠ- ĐĂNG XUÂN XUYẾN)

 QUÊ NGHÈO


 

Quê tôi nghèo lắm

Vẫn lác đác nhà tranh

Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt

Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát

Cha cả đời lam lũ

Mẹ một đời chắt chiu

Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ

Tuổi thơ tôi đói ngủ

Thương cánh cò bấu bíu lời ru.

 

Quê tôi nghèo lắm

Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn

Dăm ba nải chuối

Vài mớ rau tươi

Mẹt sắn, mẹt ngô

Í ới mời chào cao hơn mời cỗ

Lèo tèo dăm người bán

Lẻ tẻ mấy người mua

Ế bán

Chán mua

Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.

 

Quê tôi nghèo lắm

Lũ trẻ gầy như con cá mắm

Lũ trai mặt mũi mốc meo

Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó

Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc

Thương con cò con vạc

Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.

 

Quê tôi nghèo lắm

Nước mắt rơi từ thời chị Dậu

Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ

Âm ỉ bủa quanh

Bám đeo đặc quánh

Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp

Sừng sững bê tông cốt thép

Ngạo nghễ tượng đài

Ngạo nghễ trần ai

Chiếc cổng làng thành tai hại

Giam hãm đời người

Tù túng giấc mơ.

 

Quê tôi nghèo

Nghèo cả giấc mơ...

*.

Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014


ĐẶNG XUÂN XUYẾN


THÚ ĐIỀN VIÊN (VTD)/ TÍN/ VUI HỌA: THAN THÂN TRÁCH PHẬN (HỒ NGUYỄN)/ LỜI KHUYÊN (VTD)

 


THÚ ĐIỀN VIÊN 

Ngày già ta chọn thú điền viên
Chẳng có gì hơn cái não phiền
Vợ đẹp bây giờ không dám ngó  
Con ngoan thuở nọ có đời riêng
Tánh tình đổ đốn thèm ăn vụng
Ủy mị xuối tà mộng cõi tiên
Chợt tủi thân tàn kề miệng lổ 
Thôi đành phải chọn thú điền viên

VTD
EmojiEmojiEmoji

Khôi hài đen (thơ cổ phong)
Thất ngôn cửu cú
Trung ngôn nghịch nhĩ
(*_~)

THÚ ĐIỀN VIÊN

Cái thú điền viên mấy lão gia :
Bình minh thức dậy nhẩm hồng trà
Ngày ba cữ nhậu mồi hàu sống(*)
Tối bảy lần ăn bánh lá đa
Vợ tuổi về chiều đầu tóc bạc
Đào non mới chín dáng tươi hoa
Cơm nhà nguội lạnh mong chờ phở
Thơm ngon nóng hỗi hồng mềm mại
Cái thú điền viên mấy lão gia ... !

Tím June 26 2025
(*)


VUI HỌA: THAN THÂN TRÁCH PHẬN 

Quá đát đâu còn được mấy viên,

So đo chi nữa lắm ưu phiền.

Hỏi chào ai thích đâu thèm ngó, 

Câm lặng chỉ mình nuôi ý riêng

Tình cũ cũng không ham lén lúc,

Vợ nhà cứ hưởng được ưu tiên.

Vài ba năm nữa thân tàn tạ,

Sức lụi hơi tàn mất hết viên.

HỒ NGUYỄN (25-6-2025)


LỜI KHUYÊN

Tên già nghĩ bắn được nhiều viên 
Mỗi tháng định xơi mấy phát liền
Lột váy em phồn lành chổng ngữa 
Rà mu ả gác cẳng nằm nghiêng
Nào ngờ đạn hết teo nòng súng  
Lực bất tòng tâm gã phát điên 
Tuổi tác bèn khuyên người hiếu chiến 
"Già rồi chấp nhận thú điền viên"

VTD

CÓ MẶT KHI CHA MẸ CẦN- ĐƠN GIẢN MÀ KHÔNG PHẢI AI CŨNG LÀM ĐƯỢC (KHAI TÂM)

 

Có mặt khi cha mẹ cần - đơn giản mà không phải ai cũng làm được

Bởi
 Khai Tâm
 -
09/04/2025

Có mặt khi cha mẹ cần – đơn giản mà không phải ai cũng làm đượcCó mặt khi cha mẹ cần – đơn giản mà không phải ai cũng làm được

Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng đến khi chứng kiến tận mắt, tôi mới hiểu: không phải ai cũng làm được. Như chuyện về với cha mẹ lúc họ đau yếu, tưởng chỉ là một chuyến xe, một vài ngày nghỉ phép… nhưng lại là điều xa xỉ với không ít người.

Tôi từng nghe ai đó nói:
“Làm con, bố mẹ ốm là về.”

Nghe vậy, tưởng nhẹ tênh. Nhưng hôm tôi vào bệnh viện, mới thấy: giữa đời thực, cái đạo lý giản dị ấy lại trở nên quá khó với nhiều người.

Hôm đó, tôi thấy một bác trai đang nằm viện. Bệnh nặng, tiên lượng xấu. Bác không than đau, không kêu khổ. Mỗi lần mở mắt, chỉ hỏi một câu lặp đi lặp lại:

– Con gái tôi có đến không cháu?

15 2Con gái tôi có đến không cháu? 

Người y tá trẻ cúi mặt, lặng im. Rồi nói khẽ:

– Dạ, chắc chị ấy bận chăm cháu.

Câu nói nghe nhẹ, nhưng trong lòng người cha, chắc là nặng. Người ta nói cô con gái ấy hiền lành, hiếu thuận. Nhưng bận, mãi bận. Cháu đã lớn, công việc cũng không quá cấp bách, nhưng vẫn không thấy cô về. Không ai trách cô, vì cô vẫn gọi điện, vẫn gửi tiền. Nhưng yêu thương mà thiếu mặt khi cha cần nhất – có khác gì không yêu?

Ở giường bên cạnh, một người cha khác cũng đang điều trị. Nhưng bên cạnh ông là người con trai luôn túc trực. Anh ấy không nói nhiều, chẳng cần bày tỏ. Chỉ lặng lẽ đút cháo, lau mồ hôi, hỏi han từng chi tiết. Khi cha nhăn mặt vì đau, anh cúi xuống, nắm tay cha thật chặt:

– Bố cố lên, con ở đây.

14Bố cố lên, con ở đây. 

Tôi ngồi nhìn mà bỗng thấy nghẹn ngào. Vì tôi hiểu ra một điều:

Hiếu không nằm ở những lời hoa mỹ, không ở những món quà xa xỉ… mà ở sự hiện diện.

Chúng ta hay mải lo cho con cái, công việc, tiền bạc, nhà cửa. Nhưng cha mẹ – những người từng thức trắng đêm vì ta, từng bế bồng, dỗ dành, từng lo ta từng cơn sốt, từng cú ngã… đến khi họ yếu đi, chỉ mong một lần con về nắm tay, thì ta lại viện cớ bận rộn để vắng mặt.

Đời người hữu hạn. Có những lần gặp là lần cuối. Có những cái nắm tay không bao giờ có lại. Khi cha mẹ mất rồi, dẫu có vàng bạc đầy nhà cũng không thể “trả hiếu”.

13Có những cái nắm tay không bao giờ có lại. 

Chăm con là trách nhiệm – nhưng chăm cha mẹ là may mắn. Còn cha mẹ để chăm sóc, để lo lắng, là một điều hạnh phúc – không phải gánh nặng.

Vậy nên, nếu bạn còn cha mẹ – đừng đợi họ gọi mới về, đừng để công việc che lấp nghĩa tình. Đừng chờ đến khi họ nằm xuống mới giật mình hối tiếc.

Bởi chữ “Hiếu” đẹp nhất, là khi ta biết có mặt – đúng lúc họ cần mình nhất.

Khai Tâm biên tập

Monday, July 7, 2025

RỒI NHƯ SƯƠNG KHÓI...(THƠ- MAI HOÀI THU)

 

 


RỒI NHƯ SƯƠNG KHÓI...

 

Còn bao lâu, người về bên nấm mộ,

Vùi đau thương, người phụ ta hững hờ,

Cuộc tình tan, chôn dấu yêu ngàn đời,

Dù trối trăn ngàn lời, vẫn muôn trùng xa vời...

 

Người về, niềm hạnh phúc thênh thang,

Có hay chăng trăm nghìn nuối tiếc,

Nước mắt cạn khô, xói mòn một kiếp đa đoan,

Tình muộn màng, rồi cũng tan hoang...

 

Tiếng kinh cầu phủ xuống một linh hồn gầy,

Nhịp cầu tri âm, lỡ cung đàn xưa,

Đời nắng mưa, có mong gì đâu, ta còn gặp lai nhau?

Chuyến xe chiều lạnh buốt, se sắt buổi tàn đông,

Rồi như sương khói... vụn vỡ một kiếp tro tàn...

 

Cuộc tình tan, buông trôi theo người về,

Đời rong rêu, che lấp những lời thề,

Tình ngàn thu, lạc mãi cõi mịt mùng,

Nghìn trùng xa nhau, xa mãi tận cuối ngàn...

 

(CA - Jun. 20.2025)

Mai Hoài Thu


TẠI SAO, TÔI YÊU NƯỚC MỸ (THƠ- DƯ THỊ DIỄM BUỒN)

 


TẠI SAO,

TÔI YÊU NƯỚC MỸ

DTDB

 

Mỗi năm vào mùa “Nghĩa Đền Ơn Tạ”

Nhà sum vầy... gợi nhớ quá cố hương

Giặc vào tán loạn khốn khổ đoạn trường...

Hãi hùng, âu lo, dật dờ, ngao ngán...

 

Sau miền Nam rơi vào tay Cộng sản

Từng lớp, lớp người hớt hãi bôn đào

Vượt biển khơi, trời thịnh nộ thét gào

Sấm gầm gừ, sóng ầm ầm giận dữ!

 

Kể từ đó chúng tôi đời lữ thứ

Tạm dừng chân hoang đảo, nước tự do

Thuyền nhân thoát nạn, đỡ sợ, bớt lo

Liên Hiệp Quốc nhận với lòng hoan hỉ

 

Chín tháng sau, gia đình tôi đến Mỹ

Nhà bốn người, chồng vợ cùng hai con

Xứ lạ quê người, buồn tủi héo hon…

Thương nhớ cha mẹ, họ hàng, chòm xóm…

 

Nhớ bờ sông cây bần nhiều đom đóm

Xuồng câu tôm le lói bóng đèn chông

Giọng hò lơ cô lái thả xuôi dòng

Trẫy chợ Tết, trời nửa đêm về sáng...

 

Thời Cộng Hòa không ai buồn cấm cản

Sĩ, nông, công, thương… tự chọn cho mình

Có người vào trường đào tạo chiến binh...

Công, tư chức, kẻ bán buôn, ruộng rẫy…

 

Dân miền Nam sống ấm no thoải mái

Trường dạy nghề, thầy lớp học sẵn sàng...

Đường tiến thân lớp trẻ... rộng thênh thang

Vì tương lai, tiền đồ dân tộc Việt…

 

Khi đến phi trường Mỹ, rồi mới biết:

Vợ, chồng, con ốm đói như thây ma

Đôi dép mòn, bộ đồ cũ dính da

Hải đảo bịnh đau, héo hon sức kiệt...

 

Nước Mỹ với tôi vạn điều khác biệt...

Phong tục, tập quán, tiếng nói… ngu ngơ

Trong bao giấy, vỏn vẹn bốn hồ sơ

Không của cải, không đồng xu dằn túi!

 

Xứ người giàu sang … chạnh lòng buồn tủi!

Thương những người kẹt lại ở quê hương

Với Cộng nô không cùng lối, chung đường

Đổi tự do, sống còn trong cõi chết...

 

Tháng lại năm qua… cày không biết mệt!

Việc bộn bề đỡ phiền não… băn khoăn

Nếp sống hài hòa, vượt những khó khăn

Con trẻ vô tư, đến trường chăm học…

 

Tâm hồn chúng thảnh thơi hồng tuổi ngọc

Sống vững vàng, với bằng cấp chuyên môn

Gia đình an vui, thoải mái tâm hồn…

Lòng ngay thẳng, không nghĩ suy tạp nhạp

 

Có như thế thân tâm luôn an lạc...

Gẫm cuộc đời như gió thoảng mây bay

Ngày đến đây chỉ có trắng đôi tay!

Siêng năng, sớm hòa đồng dân bản xứ!

 

Nước Mỹ trợ giúp người nghèo mọi thứ...

Có tự do, có bình đẳng, nhân quyền…

Được mở hãng xưởng, những việc... tư riêng

Miễn đừng phạm pháp, hoặc phiền người khác

 

Mỹ trong tôi là bầu trời ấm mát...

Là tấm lòng biển cả... độ thế nhân

An ổn tâm linh, sức khỏe, tinh thần…

Vì như thế… nên tôi yêu nước Mỹ!

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Email: dtdbuon@hotmail.com

VIẾT CHO CON (THƠ- ĐẶNG XUÂN XUYẾN)

 


Bài thơ nguyên tác:

VIẾT CHO CON

(với con yêu Đặng Tuấn Hưng)

 

Ừ bố già. Bố hay nhắc chuyện xưa

Hay cảnh giác ẩn phía sau mạng ảo

Hay nhắc lỗi để con dần hoàn hảo

Ừ bố già. Bố khác bố người ta.

 

Rồi một ngày bố cũng phải đi xa

Không bên con để chở che bảo bọc

Con đã lớn phải tự làm tự học

Chữ ĐẠO NGƯỜI con phải khắc trong tim.

 

Cuộc đời này không phải những thước phim

Diễn chưa tốt thì bỏ đi diễn lại

Con phải nhớ thành công từ thất bại

Biết đứng lên từ chỗ đã sai lầm.

 

Con thật thà. Con nghĩa trọng tình thâm

Con nào biết thói đời nhiều cạm bẫy

Lời trái tim không bao giờ bóng bẩy

Sự chân thành không tẩm ướp vị hương!

 

Bố dân thường. Bố chỉ có tình thương

Có nếp sống của Ông Bà để lại:

Biết khiêm tốn, biết cảm thông, nhẫn nại

Biết lắng nghe những ý kiến trái chiều

 

Bố đã già, bố không nghĩ cao siêu

Không ham hố con giật giành danh lợi

Chỉ mong đợi trên bước đường đi tới

Con vững chân bằng tâm thế chính mình!

*.

Hà Nội, 30 tháng 10-2021

ĐẶNG XUÂN XUYẾN