Friday, November 27, 2015

TIẾC THƯƠNG ANH TRẦN CÂU (Thukỳ)


“Bác Dương thôi đã thôi rồi,
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta.”


Tôi ngân nga 2 câu thơ của Nguyễn Khuyến khóc Dương Khuê khi nhận được hung tin anh Trần Câu qua đời vào đúng ngày Lễ Tạ Ơn 2015.

Tâm trạng của tôi quyện vào tiếng khóc của Nguyễn Khuyến, khi tôi nghĩ đến anh Câu, dù rằng tôi chưa bao giờ được gặp anh. Tôi và anh biết nhau khi tôi phụ trách mục “Thơ Đại Hội 5”, là nơi anh tặng một bài thơ để quảng cáo cho “Đại Hội 5 Cựu Học Sinh Phú Yên” ở New Orleans vào đầu tháng 6 năm 2015.

Qua cuộc điện đàm, tôi được biết, dù bị bệnh, nhưng anh vẫn theo dõi sinh hoạt của đồng hương và đồng môn Phú Yên, nhất là diễn đàn “Chim Về Núi Nhạn”, là nơi anh đã đọc bài “Những Cô Hàng Xóm Xinh Đẹp” và đã cảm tác bài “Hẹn Về New Orleans”.

Có lẽ mang tâm trạng “đồng bệnh tương lân” nên thỉnh thoảng anh điện thoại cho tôi, người bị căn bệnh nghiệt ngã “RA”. Anh thường an ủi và khuyến khích tôi phải chiến đấu với sự nhức mỏi của căn bệnh viêm khớp, và bỏ qua “tiếng bấc tiếng chì” khi có những hành động "tiêu cực" nhắm vào Đại Hội 5.

Để “động viên” tinh thần của tôi, có lần anh nói: “Anh biết em là người từ tâm, nhiệt tình với quê hương đất Phú; dù  anh chưa gặp mặt, nhưng chỉ nhìn hình ảnh và cách thức làm việc của em, anh có thể biết chắc em là người có trình độ và có đầu óc tổ chức; đặc biệt là tính kiên cường của em được thể hiện qua “Lệ Mong”.

Lúc đó tôi chỉ biết cảm ơn sự thương mến của anh; nhưng hôm nay, ngồi nhớ lại những lời anh nói, tôi quá xúc động không ngăn được dòng lệ, nhìn di ảnh của anh tôi bỗng buột miệng khóc: “Anh Câu thôi đã thôi rồi. Nước mây man mác ngậm ngùi lòng em.”

 “Anh Câu ơi, sao anh vội vã ra đi, chúng em cần những người có trái tim biết rung động và thông cảm cho em út như anh… Chúng em cần sự trợ giúp tinh thần của anh.” 

Nói ngàn lời tiếc thương thì anh cũng bỏ đi rồi.  Một điều em rất tiếc không gặp anh ở ĐH 5 dù anh tha thiết muốn đi; nhưng bạo bệnh đã không cho anh cơ hội gặp lại thầy cô và đồng môn, trong đó có những đứa em út như tụi em, sinh ra và lớn lên nơi đất Phú Yên, cùng chung một mái trường thân yêu với bao nhiêu kỷ niệm thân thương mà anh đã kể lại trong hồi ký mang tựa đề “NHỮNG CHUYỆN BÊN LỀ”, qua đó anh đã nhớ lại tên của từng người bạn từ trường Nguyễn Huệ, Bồ Đề, Đặng Đức Tuấn….

Biết nói gì đây khi anh đã bỏ tất cả để ra đi; chỉ còn lại những kỷ niệm đong đầy nước mắt cho những người thân yêu qua 3 kỷ vật:

Vĩnh biệt anh, người anh chưa được gặp,
Navarre chiều Thu lá đổ 2015
Thukỳ.
(Mời quý thầy cô và các anh chị bấm vào những chữ đỏ để đọc)

Thursday, November 26, 2015

VĨNH BIỆT ANH TRẦN CÂU

TIN BUỒN:
THÊM MỘT NGƯỜI BẠN CỦA CHÚNG TA ĐÃ RA ĐI

Kính thưa quý thầy cô và các anh chị,

Anh Phạm Hồng Thái vừa báo tin buồn: một đồng hương và đồng môn của chúng ta là anh TRẦN CÂU đã từ trần vào hôm Thứ Ba, 14 tháng tháng 11 năm 2015 tại thành phố Phoenix thuộc Tiểu Bang Arizona, USA.


Anh Trần Câu nguyên quán ở thành phố Tuy Hoa, tỉnh Phú Yên, V.N.
Anh sanh ngày 12 tháng 02 năm 1949; đậu Tú Tài II từ Trường Nguyễn Huệ, Tuy Hòa, Phú Yên.

Tới đầu năm 1969 anh gia nhập vào Ngành Cảnh Sát Quốc Gia VNCH. Sau đó được tiếp tục theo học khóa I/71 tại Học Viện CSQG Thủ Đức và làm việc cho đến ngày 30-4-1975 với chức vụ Trung Úy CSQG.

Anh bị cưỡng bức “học tập cải tạo” từ ngày 4 tháng 5 năm 1975 đến Ngày 15 tháng 8 năm 1978. Sau đó vượt biên tìm tự do và định cư tại Hoa Kỳ.

Trong thời gian bị bệnh, anh Trần Câu thường viết văn và làm thơ, qua đó anh có gởi những tác phẩm của mình cho Diễn Đàn Cựu Học Sinh Phú Yên và “Chim Về Núi Nhạn”.

Cách đây đúng 1 năm, anh Trần Câu, dưới bút hiệu “Trúc Linh” có sáng tác bài thơ “HẸN VỀ NEW ORLEANS” với ước mong là anh sẽ được bình phục để tham dự đại Hội Cựu Học Sinh Phú Yên Kỳ 5 ở Louisiana.

Trên giường bệnh, anh cũng đã hồi tưởng tuổi thơ của mình qua tác phẩm “NHỚ LẠI TUỔI HỌC TRÒ NĂM XƯA”.

Để tưởng nhớ đến học trò và đồng môn của mình, kính mời quý thầy cô và các anh chị cùng thắp nến hương lòng hướng về anh qua 2 kỷ vật mà anh để lại cho bằng hữu và người thân: