CHUYỆN MA XÓM TÔI
Xóm tôi có một cây Keo to đùng , gốc của
nó có thể 3 người ôm không xuể , thân thể nó sần sùi , có những lổ to , lổ nhỏ
, đó là vết tích của chiến tranh còn lại , những vỏ đạn , những mảnh sắt từ những
trái mìn nổ , vẫn còn ghim trên thân thể nó , nó là chứng tích chiến tranh một
thời man dại.
Cây Keo ra trái nhiều lắm , trái rất đẹp
, nhưng lũ trẻ chúng tôi cũng như những người xóm giềng , không ai dám ăn cả ,
vì............ trên thân Cây Keo vẫn còn âm hưởng , cái đầu của Ông Xã trưởng bị
chặt năm 1968.
Đối diện với Cây Keo là cái chợ nhỏ Phú
Mỹ , chợ họp vào mỗi buổi chiều và tan khi mặt trời lặn ,
Ngày còn nhỏ lũ chúng tôi chỉ nghe kể
rằng , người ta bịt mặt Ông Xã Trưởng bằng một tấm vải đen , dẫn ông ra cây keo
, chặt một cái phụp , chiếc đầu rời khỏi thân, lăn long lóc , 3 ngày hôm sau
Gia đình Ông mới nhận xác đem chôn , thế nhưng bóng dáng cái đầu vẫn lăn qua lại
giữa cái chợ và Cây Keo
Con đường làng vẫn yên ắng sau chiến
tranh , là con đường đất , bụi bay mịt mùng mỗi khi có cổ xe ngựa chay qua ,
hay lũ chúng tôi đùa giỡn , nhưng khi màn đêm là một màu đen thì không ai dám
lai vãng đến Cây Keo và Chợ , vì ai cũng sợ
Câu chuyện trở nên ly kỳ hấp dẫn hơn ,
khi Bà Sáu Sàng đi ngang qua đó vào một đêm trời mưa phùn lất phất không trăng
không sao , vợ chồng bà đi mua chuối ở Sơn Long , Sơn Định , nên 1 giờ khuya đã
đi rồi , khi đi ngang qua cây Keo , Ông Bảy Sàng chồng bà , thấy rỏ ràng chiếc đầu
lâu lăn qua lăn lại, trời tối đen như mực , cái đầu lâu đó sáng rỏ nhất nơi 2
con mắt , nó sáng như 2 vệt sao bang.
Thời đó chưa có điện , nên mọi vật trở
nên thâm u huyền bí hơn , bà đi trước , ông đi sau , khi nhìn thấy ông chỉ kịp
kéo tay bà và xỉu ngay tại chổ , , bà là dân Tây Sơn Bình Định nên bà không sợ
bất cứ thứ gì ( con gái Bình Định múa roi đi quyền ), thấy ông ú ớ rồi ngã rật
ra một cái , nằm dài trên đường , bà tưởng ông trúng gió , bà giựt lưng quần ông
và giựt gió ở màng tang , vì không thấy đường , bà nắm nguyên một chùm tóc mai
kiểu xẹt loi boi của Ông , giựt một phát thật mạnh , đau quá, như trời giáng ông
tỉnh luôn , đứng dậy , quay về nhà và bịnh luôn từ đó , vết tích giựt gió , khi
ông qua đời vẫn còn một màu tím bầm lơ lững.
Câu chuyện một đồn mười , mười đồn một
trăm , ai nấy cũng sợ hãi, nên cây keo trở nên xa cách hơn với mọi người , bạn
của nó là lũ chim sẻ , lũ chim dòng dọc hay lũ chim sắc le , thường làm tổ và ăn
trái Keo chín và Ông Trí Khùng , người của thế kỷ không sợ ma chỉ sợ bị mẹ ông
dắt đi tắm vì hôi quá
Cây keo trở nên linh hiển hơn , khi có
một người làm đường, nghe đâu người Bắc , ông ta tuyên bố dõng dạc : không có
ma cỏ gì hết , sáng ngày Ông đem rìu ra chặt, chặt mới mấy nhát , ông đổ mệt ,
rồi về lán trại để nghĩ , đúng một ngày sau ông ta ngã lăn đùng ra chết không kịp
ngáp, nên trong xóm không ai dám nói gì về cây keo , dù cho có nói hành nói tỏi
, nói lén nói lút cũng không dám vì sợ.
Mẹ thằng Hết bị đau bụng ban đêm , mẹ
nó biểu nó ở nhà , để mẹ nó xuống nhà Ông Hai Na chích thuốc , nó sợ ma không dám
ở nhà , nó bảo, để nó đi kêu Ông Hai Na lên , nó nghĩ chẳng thà như vậy còn hơn
, ở nhà lỡ có con ma nào vô nhà bắt nó , khi mẹ nó không có ở nhà thì biết kêu
cứu với ai
Nó lấy cái đèn pin rọi đường đi kêu Ông
Y Tá Na , nó nghĩ nếu rọi đèn pin phía trước , con ma bắt nó ở phía sau lưng ,
cho nên nó nắm ngược cây đèn pin rọi ra phía sau và chạy , Bà Năm nhiều , đi lên
che mía , bà gánh một gánh đồ ăn nấu sẵn lên cho những người ép mía và nấu đường
, bà cúi đầu mà đi cho nhanh qua cây keo , bổng nhiên trước mắt bà có một ánh sáng
, cứ nhảy lên nhảy xuống , bà đi nhanh ,ánh sáng nó đi nhanh , bà đi càng nhanh
tiếng rột rột trong con người bà phát ra càng nhiều , bắt đầu bà chạy thì tiếng
rột rột càng mạnh hơn , bà cứ tưởng rằng con ma đang rượt theo bà , Thằng Hết
nghe tiếng rột rột trong đêm vắng càng mạnh , nó sợ quá chạy nhanh hơn , nó cũng
nghĩ ,ma chạy thep bắt nó
Cả nó và bà Năm nhiều không biết rằng
, âm thanh đó từ hai ống quần của bà phát ra , loại vải ni long dày , khi ma sát
nó vang ra tiếng như vậy
Thằng Hết không thể chạy nữa vì nó mới
14 tuổi , mệt quá xỉu dài trên đường , bà Năm Nhiều gánh một gánh đồ ăn , mắt
nhắm mắt mở đi nhanh , bước qua mình Thằng Hết bà dấp té , đồ ăn đổ xuống đất
tanh bành , bà ngồi khóc ,thằng Hết tỉnh dậy , cũng ngồi khóc.
Xa xa tiếng xe ngựa của Ông Bốn Thọ chở
người đi vô ga Chí Thạnh rỏn rẻn càng gần , trời bắt đầu hừng đông , chỉ có con
chó của Ông Hùng Giây vô mánh , nó được một bữa miễn phí no nê , lần đầu tiên
trong cuộc đời của nó ,có một bữa ăn ngon nhất trong đời : thịt heo và cá hấp ,
Mẹ Thằng Hết chờ con không thấy về , bà
đi tìm nó mà quên đau bụng , khi thấy được nó ,bà cũng hết đau bụng luôn , khỏi
tốn tiền chích thuốc , đỡ quá chớ không sáng mai sau khi khi chích thuốc bà phải
đi bán 3 ký gạo để trả nợ tiền Y Tá.
Oklahoma July 21 , 2020
THÍCH NGUYÊN NGUYỆN