Wednesday, January 31, 2018
XUÂN SỚM (Sinh Hoàng)
XUÂN SỚM
Sinh Hoàng
Em về thăm một chiều đông lạnh
Tay trong tay mà ngỡ chiêm bao
Xa nhau từ ngày tháng năm nào!
Phút hội ngộ nghẹn ngào không nói
Đã cách chia phương trời vời vợi
Ngỡ mất nhau qua tháng năm dài
Hình bóng cũ hằn in ký ức
Kỷ niệm đầu đâu dễ phôi phai
Đường em đi có lắm chông gai?
Nét tươi nhuận phôi phai ngày cũ
Anh còn đấy một trời héo rũ
Hiu hắt sầu cỏ úa mùa đông
Em về thăm ấm lại cõi lòng
Trong giây phút sưởi tan băng giá
Đông dần tàn xuân về hối hả
Hai tâm hồn rộn rả mùa xuân.
ĐÁM CƯỚI HOÀNG GIA SẼ MANG LẠI $580 TRIỆU CHO NƯỚC ANH.(Nam Phố)
Photo Credit: Reuters
Fox News – Thông thường, khi ai đó tổ chức đám cưới, câu
hỏi lớn nhất trong tâm trí là họ cần bao nhiêu tiền. Tuy nhiên,
khi một thành viên hoàng gia Anh kết hôn, họ không phải là
người duy nhất hưởng lợi.
hỏi lớn nhất trong tâm trí là họ cần bao nhiêu tiền. Tuy nhiên,
khi một thành viên hoàng gia Anh kết hôn, họ không phải là
người duy nhất hưởng lợi.
Theo ước tính của Văn phòng thống kê quốc gia của Anh,
đám cưới của Hoàng tử Harry và Meghan Markle có thể tạo
một sự tăng trưởng đáng kể cho nền kinh tế Anh với khoảng
£500 triệu Bảng – tương đương $680 triệu Mỹ kim.
đám cưới của Hoàng tử Harry và Meghan Markle có thể tạo
một sự tăng trưởng đáng kể cho nền kinh tế Anh với khoảng
£500 triệu Bảng – tương đương $680 triệu Mỹ kim.
Đám cưới của cặp đôi này có thể là sự kiện thu hút hàng
ngàn khách du lịch và khách tham quan vào ngày 19 tháng 5.
Điều này sẽ kích thích chi tiêu nội địa, tương tự như đám cưới
hoàng gia của Hoàng tử William và Kate Middleton.
ngàn khách du lịch và khách tham quan vào ngày 19 tháng 5.
Điều này sẽ kích thích chi tiêu nội địa, tương tự như đám cưới
hoàng gia của Hoàng tử William và Kate Middleton.
Đám cưới hoàng gia của Hoàng tử William diễn ra vào
năm 2011, đã thu hút khoảng 350,000 khách du lịch đến Anh,
theo Reuters. Ngoài ra, cặp đôi này đang chờ đón đứa con thứ
ba, dự kiến sẽ chào đời vào tháng Tư.
năm 2011, đã thu hút khoảng 350,000 khách du lịch đến Anh,
theo Reuters. Ngoài ra, cặp đôi này đang chờ đón đứa con thứ
ba, dự kiến sẽ chào đời vào tháng Tư.
Photo Credit: Reuters
Theo People, các phòng khách sạn ở Windsor đã được đặt kín
vào cuối tuần ngày 19 tháng 5. Lễ cưới của Hoàng tử Harry
và Markle sẽ được tổ chức tại Nhà thờ St. George ở Windsor.
vào cuối tuần ngày 19 tháng 5. Lễ cưới của Hoàng tử Harry
và Markle sẽ được tổ chức tại Nhà thờ St. George ở Windsor.
Ngoài việc đặt phòng khách sạn, chi tiêu trong lúc di chuyển,
nhà hàng và các địa điểm tham quan chắc chắn sẽ bội thu,
đám cưới hoàng gia còn thúc đẩy việc sản xuất quà lưu niệm
có in hình cặp đôi này. Theo Telegraph, các vật phẩm lưu
niệm trong đám cưới hoàng gia của Hoàng tử William đã thu
được khoảng £222 triệu Bảng Anh – hay $303 triệu Mỹ kim.
nhà hàng và các địa điểm tham quan chắc chắn sẽ bội thu,
đám cưới hoàng gia còn thúc đẩy việc sản xuất quà lưu niệm
có in hình cặp đôi này. Theo Telegraph, các vật phẩm lưu
niệm trong đám cưới hoàng gia của Hoàng tử William đã thu
được khoảng £222 triệu Bảng Anh – hay $303 triệu Mỹ kim.
Rõ ràng ngày hạnh phúc này không chỉ được hoàng gia ăn
mừng mà còn tất cả những người đang làm việc trong ngành
dịch vụ và các chủ cửa hàng.
mừng mà còn tất cả những người đang làm việc trong ngành
dịch vụ và các chủ cửa hàng.
Nam Phố (Theo Fox News)
BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG (Huy Phương)
Một người homeless ở góc đường
Bolsa- Brookhurst, Little Saigon.. (Hình Huy Phương)
“Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!”(Kiều)
Một đài phát thanh địa phương vừa mở ra chương trình hội thoại
với gợi ý “hiện nay, vùng Little Saigon nhếch nhác vì có quá nhiều người không
nhà mang bảng “homeless” đứng ở các góc đường, như vậy có nên cho tiền những
người này không?”
Khoảng 80% thính giả gọi vào đều lên án những người này là
chây lười, hút xách, cờ bạc, rượu chè, trộm cắp… và đi đến kết luận là nhất định
không cho tiền những người này. Không cho tiền họ thì “tệ nạn” này sẽ chấm dứt,
cho tiền là khuyến khích những người này tiếp tục “xuống đường” tạo nên một
hình ảnh không đẹp mắt cho thủ đô tị nạn Little Saigon này.
Tôi thật xót xa khi điều này làm tôi liên tưởng đến các bà nội
trợ thường căn dặn con cái, thu vén thực phẩm ngoài vườn để tránh chuyện ban
đêm chuột ra ăn, thức ăn nhiều thì chuột càng sinh sôi nảy nở kéo nhau đến đây
càng nhiều.
Nhiều người nghĩ đến mỹ quan của khu phố Little Saigon, nơi
có hàng trăm nghìn người Việt, vì nếu hôm nay chúng ta thấy nhiều người không
nhà hiện diện ở đầu đường thì chúng ta cảm thấy “mất mặt” chăng?
Trước hết, sở dĩ vùng Little Saigon càng ngày càng có nhiều
người không nhà, đủ sắc dân đến đây đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, hay trước những
khu chợ Việt Nam, ngửa bàn tay ra xin bố thí, vì họ nghĩ rằng cộng đồng người
Việt mình dễ dãi, có lòng trắc ẩn, biết thương người nên họ có thể kiếm được
chút tiền hơn là những khu vực khác.
Người Việt lại có tình đồng hương, biết đùm bọc nhau và người
nghèo lại thường sĩ diện không dám chường mặt ra đứng đường, thậm chí cũng
không dám chen chân đến chỗ Home Depot đợi người thuê mướn để sống tạm qua một
ngày. Vậy mà trong một phóng sự mới đây trên trang địa phương báo Người Việt
chúng ta lại thấy nhiều người Việt tỏ ra kỳ thị người Việt, nói rằng gặp người
Việt đứng đường là họ nhất quyết không cho tiền.
Nước Mỹ cũng chưa phải là một đất nước hoàn hảo, cũng có kẻ
sướng, người khổ, có băng đảng trộm cướp, nhưng cảnh sát chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện bài trừ, bắt bớ, nhốt tù những người không nhà đứng đường cho “đẹp mặt”
xã hội của họ, trong khi chính phủ chưa đem lại sự no ấm cho tất cả mọi người.
Ngay những người con yêu ưu tú của đất nước là những cựu chiến binh trở về từ
những chiến trường xa nước Mỹ, trong đó có Việt Nam của chúng ta, chính phủ
cũng bất lực chưa giải quyết nỗi cho đời sống của họ, để họ phải ra nằm đường.
Một sự thật phũ phàng, là theo một thống kê mới nhất, nước Mỹ
hiện nay có 49,933 người vô gia cư là cựu chiến binh, chiếm 8.6% tổng người
không nhà ở Mỹ.
Nhiều người nói nước Mỹ là một đất nước có chương trình an
sinh xã hội tốt để giúp người nghèo có housing, thực phẩm, thuốc men, nên không
ai chết đói. Nếu như vậy thì đã không có người xuống đường ăn xin như chúng ta
đã thấy.Chúng ta thử hỏi một viên chức xã hội, nếu chúng ta không có một cái địa
chỉ nhà, không có điện thoại, không có nổi một thẻ căn cước… chúng ta có đủ
tiêu chuẩn để xin trợ cấp xã hội hay không?
Chúng ta sợ khuôn mặt khu phố của chúng ta mất vẻ mỹ quan
khi có nhiều người homeless hiện diện trên đường, trong khi chúng ta cũng muốn
che dấu đi những tệ nạn trong cộng đồng: gian lận, lường gạt, bội tín, trộm cắp…
mà không muốn cho ai biết.
Chúng ta lấy cái đạo đức tốt đẹp, may mắn của cô con gái nhà
lành để lên án những thiếu nữ sa chân vào vũng bùn dơ. Những người vô gia cư đã
khởi đầu những bước đi như chúng ta, lương thiện, có học hành, có bằng cấp, có
một mái ấm gia đình, có người còn được gọi là những anh hùng, nhưng giờ đây bị
lâm vào hoàn cảnh rủi ro khắc nghiệt phải cầm tấm bảng homeless ra đứng đầu đường.
Có những người Việt Nam đã đến Mỹ, nuôi giác mộng bình an, hạnh
phúc như chúng ta, nhưng rồi bị số phận vật ngã, không gượng đứng dậy được, bị
dòng nước định mệnh cuốn trôi, chúng ta lấy tư cách gì để lên án họ.
Có người than phiền bị những người vô gia cư lừa, như chuyện
lấy cùng một lý do nào đó để than khổ và sau đó lập lại chuyện đó với một người
khác, nhưng nếu chúng ta so sánh một kẻ cùng đường lừa bạn $5, với một bậc
khoa bảng, có nhà bạc triệu trên đồi, có xe hơi lộng lẫy, lừa bạn qua một dịch
vụ chuyên môn bạc nghìn, thì ai đáng lên án hơn ai?
Cũng có người yêu cầu giao tiền cho các tổ chức cộng đồng, tổ
chức tôn giáo chứ không trao cho những người vô gia cư. Nhưng chúng ta nghĩ
xem, cả hai cộng đồng người Việt ở đây đã có kế hoạch nào giúp đồng bào
chưa? Chúng
ta bỏ thùng “công đức” mỗi ngày rằm, mồng một, góp tiền cho nhà thờ,
nhưng có nhà thờ hay ngôi chùa nào đêm nay mở cửa cho những người
homeless vào ngủ qua đêm chưa? Có những chủ khu phố đổ dầu nhớt
hay đóng đinh nhọn trước cửa tiệm mình để tránh những người không nhà đến ngủ.
Liệu cái cộng đồng giàu có, xe cộ, phố xá nhộn nhịp, mang ơn nước Mỹ này đã
giúp gì cho những kẻ bần cùng của xã hội này chưa? Liệu một vài tháng, mời người
không nhà đến ăn một tô phở hay một bữa cơm chay đã đủ gọi là biết “chia cơm, xẻ
áo” cho người khác chưa?
Liệu bạn có đồng ý cho một người homeless bẩn thỉu, hôi hám
xin dùng phòng vệ sinh cửa tiệm hay nhà bạn, nói gì chuyện tắm rửa. Vậy trách
gì họ râu tóc, áo quần hôi hám, bẩn thỉu! Và nếu họ có đủ tiền, muốn ăn một tô
phở, là chủ tiệm bạn có vui lòng mời họ vào tiệm như đã tiếp đón những người
khách lành lặn, sang trọng hay không?
Đứng trước một người vô gia cư đang cầm cái bảng “I’ll Work
For Food,” có lẽ chúng ta cũng chẳng cần biết họ là ai, lý do để họ trở thành
homeless, mà ngay lúc đó họ đang cần một đô la. Cho họ một đô la chúng ta không nghèo đi chút
nào, mà người bất hạnh kia cũng không giàu có hơn lên, nhưng có điều chắc chắn,
là cả hai, lòng người cho và người nhận đều cảm thấy vui.
Một phóng viên báo chí có làm một cuộc điều tra cho biết những
người homeless đứng đầu đường kiếm “khá bộn” tiền vì sự hảo tâm của người qua
đường. Khá bộn là bao nhiêu sau những giờ chạy lui chạy tới trên những giải
phân cách giữa hai con đường xuôi ngược?
Bạn có dịp nào để đến thăm một khu tập trung những người vô
gia cư chưa? Họ dựng lều hay kiếm băng đá góc cây, đắp trên mình một tấm bạt nhầu
nát, cạnh mỗi người là một chiếc xe đẩy hàng lấy từ các siêu thị, chất đầy “gia
tài,” chăn chiếu, áo quần, thức ăn, ve chai lọ.
Hoàng tử William của nước Anh đã có lần “vi hành,” trà trộn
sống thử 24 tiếng đồng hồ với những người homeless để hiểu đời sống của họ ra
sao. Ông có cái cảm giác sợ hãi, bất an, suốt đêm không ngủ. Có trò chuyện với
họ anh mới thấu hiểu được cái khổ của đói lạnh, và sự nguy hiểm rình rập, chưa
kể nỗi đau tinh thần, bệnh tật không có thuốc men. Những người khốn khổ này rất
dễ dàng đi vào con đường nghiện ngập ma túy hay rượu, những chuyện có thể giúp
họ quên đi số phận phiền não của mình.
Lên án người thì dễ, nhưng mở lòng cưu mang giúp đỡ họ mới là
khó.
------------------------------ -------------------------
Người homeless, không có nhà, đứng đường để
xin tiền 1 hay 2 dollars khác với người ở nhà housing
nhờ khai gian lợi tức, khai gian tài sảnđể hưởng trợ cấp, hưởng medical...
"diệu thủ" thì khỏi đứng đường! Rồi lái xe xịn đi
casino, phòng trà...Chuyện này HƠI BỊ NHIỀU trong cộng đồng người VIỆT đó nghe
!!!
CHUYỆN TÌNH THƠ MỘNG LƯU TRỌNG LƯ & PHÙNG THỊ CÚC (Phạm Vũ)
CHUYỆN TÌNH THƠ MỘNG:
LƯU TRỌNG LƯ & PHÙNG THỊ CÚC
Nhân dịp kỷ niệm 101 năm ngày sinh của Lưu Trọng Lư
Chúng ta tìm hiểu về Tiểu sử và Mối tình nên thơ của ông:
Lưu Trọng Lư là tên thật, sinh ngày 19 tháng 6 năm 1912 tại Cao La Hạ, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình trong một gia đình quan lại xuất thân nho học.
Học trường Quốc Học Huế đến năm thứ ba thì bỏ ra Hà Nội học tư, rồi bỏ đi làm thơ, làm báo, viết văn.
Chủ trương Ngân Sơn Tùng Thư tại Huế năm 1933-1934. Sau 1954, ông làm vụ trưởng Vụ Sân Khấu Bộ Văn Hóa, và là Tổng thư ký Hội Nghệ Sĩ Sân Khấu Việt Nam.
Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Tiếng Thu (1939), Người Con Gái Sông Gianh (1966), Từ Đất Này (1971), Hồng Gấm. Tuổi Hai Mươi (kịch thơ, 1973).
Mặc dù Lưu là một trong những người cổ động cho Thơ Mới ồn ào nhất, đọc thơ ông, người ta vẫn có cảm tưởng nó chẳng mới bao nhiêu. Thơ Lưu Trọng Lư vẫn là một khúc đàn xưa, giàu tình cảm lẫn nhạc điệu với những rung động chân tình, dễ gây ấn tượng trong người đọc.
Nhận xét của Hoài Thanh - Hoài Chân: "..... thơ Lư nhiều bài thực không phải là thơ, nghĩa là những công trình nghệ thuật, mà chính là tiếng lòng thổn thức cùng hòa theo tiếng thổn thức của lòng ta".
Chuyện tình thơ mộng giữa thi sĩ Lưu Trọng Lư với nữ sinh Phùng Thị Cúc
Trong Thi nhân Việt Nam (của Hoài Thanh, Hoài Chân), Lưu Trọng Lư được đánh giá cao với những bài thơ nổi tiếng như: Nắng mới, Tiếng thu, Thơ sầu rụng, Một mùa đông, Giang hồ, Còn chi nữa, Thú đau thương, Chiều cổ… Bài thơ “Một Mùa Đông” kể lại một câu chuyện tình thơ mộng nhưng dang dở của thi sĩ với cô gái xinh đẹp Phùng Thị Cúc.
- Phùng Thị Cúc sinh ngày 18/8/1920 tại làng Châu Ê, xã Thủy Bằng, ven đô Huế, quê nội ở xã Bùi Xá, huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh. Bà là con ông Phùng Duy Cẩn từng làm quan triều Nguyễn, có thời làm tham công chỉ huy việc xây lăng Khải Định. Mồ côi mẹ từ lúc 3 tuổi, bà theo cha sống ở Tây Nguyên. 6 tuổi đã theo cha sống khắp các tỉnh vùng cao nguyên trung phần ròng rã 9 năm, rồi mới về Huế học Trường Đồng Khánh.
Năm 1946, bà tốt nghiệp nha khoa tại Trường Đại học Y khoa Hà Nội khóa đầu tiên của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Toàn quốc kháng chiến, bà ra vùng tự do phục vụ cho cách mạng. Vì một cơn bạo bệnh, Phùng Thị Cúc được đưa sang Pháp điều trị. Tại Pháp sau khi khỏi bệnh, Phùng Thị Cúc tiếp tục theo học và tốt nghiệp bác sĩ nha khoa. Sau đó Phùng Thị Cúc đã kết hôn với bác sĩ Bửu Điềm. Tên Điềm Phùng Thị ra đời từ đó. Mãi đến năm 30 tuổi, bà mới đến với nghệ thuật điêu khắc. Vào năm 46 tuổi, bà có cuộc triển lãm đầu tiên và được công chúng Pháp chào đón nồng hậu. 36 tác phẩm điêu khắc của bà được đặt khắp lãnh thổ nước Pháp. Tên tuổi của Điềm Phùng Thị đã nổi danh khắp châu Âu. Những năm cuối đời bà quay về sống ở quê hương và đã mất ở Huế năm 2002.
Trở lại với thời điểm và nguyên cớ ra đời của bài thơ Một mùa đông.
Khi đó Cúc mới là một cô nữ sinh, từ Huế ra Hà Nội học Trường Thăng Long. Trên chuyến tàu tốc hành Huế – Hà Nội, cô được người chị là bạn của Lưu Trọng Lư gửi gắm nhà thơ trông nom giùm em gái, với lời dặn thân tình “Dọc đường giúp em một chút”.
Cúc là một cô gái Huế sang trọng, đài các, hoa khôi của Trường Đồng Khánh. Gương mặt kiều diễm với đôi mắt đẹp mang nét buồn vời vợi cùng nụ cười thiên thần có má lúm đồng tiền đã hút hồn nhà thơ đa tình của chúng ta ngay từ phút đầu gặp gỡ. Suốt chặng đường dài hai người cũng chẳng có chuyện gì nhiều để nói với nhau. Cúc im lặng ngắm cảnh dọc đường. Và nhà thơ thì lẳng lặng nhìn ngắm giai nhân.
Khi tàu về đến ga Hà Nội, nhìn thấy trên gương mặt người đẹp thoáng chút lo lắng, vì đây là lần đầu tiên cô tới Thủ đô, nhà thơ đã hỏi địa chỉ và tình nguyện đưa cô đến tận nơi. Thi sĩ đã thực hiện đúng lời bạn dặn dò và chắc hẳn đó cũng là “mệnh lệnh của trái tim” chàng.
Tìm đến đúng địa chỉ, Lưu Trọng Lư đưa Cúc lên tận căn gác nhỏ, nơi có căn phòng của những người bạn, người chị của cô đang ở. Chào hỏi, dặn dò rồi bịn rịn chia tay. Khi vừa xuống gác, ra đến đường thì tình cờ Lưu Trọng Lư gặp thi sĩ Phạm Hầu – người bạn nhỏ của nhà thơ khi đó đang học Cao Đẳng Mỹ thuật ở Hà Nội. Phạm Hầu mời Lư vào nhà chơi. Khi lên gác, bước vào một căn phòng, mở cửa sổ ra, nhà thơ giật mình khi nhìn thấy người bạn đường xinh đẹp mà mình vừa chia tay ít phút trước đây đang ở ngay bên khung cửa sổ của căn phòng đối diện. Vậy là không một chút đắn đo, Lư quay sang nói ngay với bạn: “Mình ở luôn đây với cậu được không?”. Phạm Hầu nhiệt tình vui vẻ đồng ý ngay. Lưu Trọng Lư vui sướng ngây ngất. Nhà thơ chỉ còn biết cảm ơn trời đất đã run rủi cho mình được gặp mối duyên may mắn kỳ lạ này. Suốt mùa đông năm đó, giữa cái giá lạnh của tiết trời Hà Nội nhà thơ đã được sống trong sự ấm áp dịu nhẹ của một mối tình sáng trong, thơ mộng.
Ở căn phòng bên này cô gái cũng không thể vô tình. Bởi ngay lần đầu tiên, khi nhà thơ nhìn qua cửa sổ đã bắt gặp đôi mắt Cúc mở to, sững sờ nhìn người anh “dẫn đường” rồi sau đó bối rối mỉm cười rời khỏi khung cửa. Sau này, thật lạ lùng mỗi khi nhà thơ bất thần mở cửa sổ lại nhìn thấy Cúc: khi thì đang ngồi đọc sách ôn bài, khi thì đang cắm một lọ hoa. Cũng có khi Cúc chẳng làm gì, ngồi suy tư mơ mộng. Cũng có khi nghe một tiếng ho nhẹ, nhà thơ mở hé cửa nhìn sang lại bắt gặp nụ cười bối rối, e thẹn của người đẹp. Cũng có lần khi mở cửa sổ, nàng không hề ngước lên nhìn, cho đến lúc cánh cửa như tự nó khép lại. Lại có lần không biết vì chuyện gì, Cúc ném sang bên này một cái nhìn hờn giận, trách móc khiến nhà thơ ngơ ngẩn suốt một buổi chiều.
Bài thơ lấy cảm hứng từ mối tình Lưu Trọng Lư - Phùng Thị Cúc
Mọi việc dường như chẳng có gì khác lạ: Cửa sổ mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở. Thế nhưng sự trông đợi nhớ nhung đã thấm vào gan ruột từng ngày từng ngày một. Làm sao có thể nhớ hết được biết bao lần Cúc đã vào trong giấc mơ của thi sĩ đa tình, đã trở thành nguồn cảm hứng cho bài thơ Một mùa đông ra đời. Bài thơ gồm 4 đoạn kể lại một “love story” trong mộng ảo mà thấm đẫm những nỗi đau có thật.
Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói,
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi,
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa,
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa.
Đây là dải Ngân Hà,
Anh là chim Ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ,
Ái ân giờ tận số,
Khép chặt đôi cánh song!
Khép cả một tấm lòng!
Nhà thơ đã lí giải thật tài tình tâm trạng và nỗi lòng của mình. Có lẽ đây là đoạn thơ có những câu thơ ấn tượng hơn cả:
…Em chỉ là người em gái thôi,
Người em sầu mộng của muôn đời,
Tình em như tuyết giăng đầu núi,
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời.
Ai bảo em là giai nhân
Cho đời anh đau khổ?
Ai bảo em ngồi bên cửa sổ
Cho vướng víu nợ thi nhân?
Ai bảo em là giai nhân
Cho lệ tràn đêm xuân?
Cho tình tràn trước ngõ?
Cho mộng tràn gối chăn?
Thật thú vị khi được biết rằng trong bài thơ lãng mạn này lại chứa đựng những câu chuyện hoàn toàn có thực. Nhà thơ Lưu Trọng Lư kể rằng, sau một thời gian sống cạnh nhau, tình cảm của hai người cũng có “bước phát triển” mới. Theo sự sắp đặt của những người bạn, có lần hai người đã đi chơi chùa Thầy cùng với một nhóm bạn. Sau một hồi leo núi, nhìn chung quanh chẳng thấy ai, chàng và nàng ngượng ngập đi bên nhau. Đến trưa cả nhóm mới trở lại sân chùa cùng ăn trưa. Bữa trưa có gà quay và rượu vang Pháp.. Bắt chước mọi người, Cúc cũng uống vài li rượu nho. Đôi má ửng hồng và cặp môi nhuốm màu nho chín, rơi trên trán vài lọn tóc đen nhánh… Tất cả đã tạo thành một hình tượng nghệ thuật có sức ám ảnh lớn:
… Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm
Em vẫn đùa nô uống rượu say.
Em có biết đâu đời vắng lạnh,
Lạnh buồn như ngọn gió heo may.
Môi em đượm sặc mùi nho tươi,
Đôi má em hồng chúm nụ cười,
Đôi mắt em say màu sáng lạn,
Trán em để lỏng làn tóc rơi.
Tuy môi em uống, lòng anh say,
Lời em càng nói càng chua cay
Anh muốn van em đừng nói nữa,
Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.
Hãy xếp lại muôn vàn ân ái
Đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau,
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.
Hãy như chiếc sao băng băng mãi
Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.
Câu chuyện tình thơ mộng đã không dẫn đến một kết thúc có hậu. Họ mãi mãi là một đôi tình thân giữa một nghìn trùng xa cách. Đến năm 1975 họ mới có dịp gặp lại nhau. Cúc từ Pari về Hà Nội. Người em gái bé bỏng ngây thơ hôm nào đã là bà Điềm Phùng Thị – một điêu khắc gia nổi tiếng thế giới. Hôm đó Hội Nhà văn mở tiệc mừng các trí thức, nghệ sĩ ở nước ngoài về, trong đó có Điềm Phùng Thị và họa sĩ Mai Trung Thứ là người đã say mê vẽ bức chân dung Tôn Nữ Lệ Minh (vợ nhà thơ Lưu Trọng Lư) năm 17 tuổi. Nhà văn Nguyễn Tuân đã dắt tay Điềm Phùng Thị đến chỗ vợ chồng nhà thơ Lưu Trọng Lư đang ngồi và nói: “Đối mặt nhau rồi, ngâm lại bài thơ ngày xưa đi.” Tên tuổi của nhà điêu khắc Điềm Phùng Thị được lưu danh trong từ điển Larousse, đó là một niềm tự hào đáng kể. Nhưng cũng là một niềm vinh hạnh lớn khi bà trở thành nhân vật chính trong một bài thơ nổi tiếng của thi sĩ Lưu Trọng Lư
Người em sầu mộng
(Nhạc sĩ Y Vân phổ nhạc bài thơ “Một Mùa Đông” và lấy tên bài hát là “Người em sầu mộng” )
Em là gái bên khung cửa
Anh là mây bốn phương trời
Anh theo cánh gió chơi vơi
Em vẫn năm trong nhung lụa
ĐK:
Em chỉ là em gái thôi
Người em sầu mộng muôn đời
Tình như tuyết giăng đầu núi
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời
Ai bảo em là giai nhân
Cho đời anh đau buồn
Ai bảo em ngồi bên song
Cho vương vấn nợ thi nhân
Ai bảo em là giai nhân
Cho lệ đêm dâng tràn
Cho tình giăng đầy trước ngõ
Cho mộng tràn gối chăn.
TÓM TẮT
Lưu Trọng Lư thuộc thế hệ mở đầu của phong trào Thơ Mới. Những bài thơ mang âm hưởng trữ tình lãng mạn, thanh thoát, giàu nhạc điệu của ông, được công chúng đương thời nồng nhiệt chào đón, đã góp phần đem lại sự chiến thắng cho Thơ Mới trong buổi ban đầu.
Phùng Thị Cúc tức là Điềm Phùng Thị - là nhà điêu khắc nổi tiếng trên thế giới, được bầu là Viện sĩ Thông tấn Viện Hàn lâm khoa học, văn học và nghệ thuật châu Âu. Bà được đưa vào danh sách những tài năng lớn của nghệ thuật thế kỷ XX trong từ điển Larousse.
Mối tình giữa thi sĩ Lưu Trọng Lư và cô nữ sinh Phùng thị Cúc thật là một mối tình nên thơ, trữ tình nhất và cũng xứng tầm “trai tài, gái vừa sắc lẫn tài” – dù có ngang trái, chính sự ngang trái này khiến cho cả hai tình nhân nhớ mãi không thôi, vì
“Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở…” (Hồ Dzếnh)
______________________________ _____
(Tham khảo: Tài liệu về Lưu Trọng Lư và Điềm Phùng Thị trên sách báo)
MỘT MÙA ĐÔNG - Lưu Trọng Lư & Hoàng Thanh Tâm - Xuân Sơn
MỘT MÙA ĐÔNG - Lưu Trọng Lư & Y Vũ - Lệ Thu
U HOÀI - Lưu Trọng Lư & Y Vân Khánh Ly
NGƯỜI EM SẦU MỘNG - Lưu Trọng Lư & Y Vân - Nhật Trường
AI BẢO EM LÀ GIAI NHÂN- Lưu Trọng Lư & Anh Bằng - Gia huy
MẮT BUỒN - Lưu Trọng Lư & Phạm Đình Chương - Julie
Tuesday, January 30, 2018
CÓ PHẢI XUÂN VỀ (Nguyễn Hồng Chinh)
CÓ PHẢI XUÂN VỀ
Nguyễn Hồng Chinh
Xuân đã về có phải không anh?
Sao nghe đông lạnh rớt sau thềm
Bữa nay mây khoác màu vũ hội
Đỏ rực nụ đào trên áo em.
***
Xuân đã về rồi, có phải không?
Sao ta xao động nhạc tơ lòng
Ngước nhìn lên đỉnh trời xanh ngắt
Đàn én rập rờn bao ước mong
***
Xuân đã về ư? Về thật ư?
Chao ôi! năn ngói đến bây chừ
Anh đi biền biệt không lần ghé
Trên giàn thiên lý nắng tương tư
***
Xuân về rồi! Xuân đã về rồi!
Chúc mừng, nào cạn chén tri bôi
Chợt nghe bên cốc tràn hương sắc
Một cánh hoa dường sắp sửa rơi..
Subscribe to:
Posts (Atom)