Sập cầu treo ở Ấn Độ, ít nhất 70 người chết, nhiều
người bị thương
October 30, 2022
NEW DELHI, Ấn Độ (NV) – Ít
nhất 70 người chết và nhiều người khác bị thương sau khi một cây cầu treo đổ
sập xuống sông tại tiểu bang Gujarat ở vùng Tây Ấn Độ, vào tối Chủ Nhật, 30
Tháng Mười, theo các cơ quan truyền thông.
Bản tin của AP cho
hay, các giới chức địa phương thông báo có hơn 300 người rớt xuống sông Machchu
khi cây cầu dài 755 foot (232 m) trong vùng Morbi bị sập. Hiện chưa rõ có bao
nhiêu người ở trên cầu khi tai nạn xảy ra, tuy nhiên giới hữu trách lo ngại
rằng số người chết có thể còn tăng cao.
Một cây cầu ở Ấn Độ. (Hình minh họa: Noah Seelam/AFP via Getty
Images)
Người đứng đầu tiểu
bang Gujarat, ông Brijesh Merja, nói với các đài truyền hình địa phương rằng
theo báo cáo sơ khởi thì 70 người thiệt mạng và ít nhất 17 người bị thương được
đưa vào bệnh viện, trong khi có 170 người khác được cứu.
Cây cầu có từ thời
thuộc địa thế kỷ thứ 19 này chỉ vừa được mở lại giao thông ít ngày trước đây
sau thời gian tu bổ. Giới hữu trách cho rằng cầu sập vì lượng người sử dụng quá
cao.
Hãng thông tấn Press
Trust of India, trích thuật phát biểu của ông Merja, nói rằng “do cầu sập, một
số người bị rớt xuống sông. Chúng tôi cũng nhận báo cáo là có một số
người bị thương, họ được nhanh chóng chở đến bệnh viện.”
Hình ảnh phổ biến trên
các trang mạng xã hội cho thấy có những người bám vào thành cầu bị chìm dưới
nước, trong khi có những người khác bơi vào bờ an toàn.
Các nỗ lực cấp cứu
hiện đang diễn ra, gồm cả lực lượng cứu nạn quốc gia cũng được gửi tới.
Thủ Tướng Narendra
Modi, người đang ở tiểu bang nhà Gujarat trong chuyến viếng thăm kéo dài 3
ngày, nói ông “rất đau buồn vì thảm kịch này.”
Văn phòng thủ tướng
loan báo chính phủ sẽ trở giúp tài chánh cho gia đình những người thiệt mạng và
kêu gọi nhanh chóng tiến hành các biện pháp cứu các nạn nhân. (V.Giang)
QUÊ HƯƠNG LÀ NƠI CHỐN ĐỂ VỀ
" Quê hương là chùm khế ngọt cho
con trèo hái mọi ngày.....quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người"
bài hát mà lúc nào tôi cũng hát ngưu ngao nhưng quê hương nó qyas xa vời với
tôi kể từ khi tôi rời khỏi...nó cũng đâu xa mấy, nếu tính đường chim bay chỉ
45' hay chỉ ngủ một đêm mở mắt ra trời hừng sáng là tới nơi rồi nếu đi xe đò. Ấy
vậy mà tôi phải mất bao năm dài mới về tới...
Ngày cấp sách đến trường tôi chỉ giỏi được
môn toán hình , tôi chỉ giỏi vẽ vời cho tương lai xa tắp...nhưng toán đại thì dở
ẹt , nên ra đời chẳng biết tính toán chi nên cuộc đời luôn lì đì lẹt đẹt. Vì
con chữ bị dấu sau tờ lý lịch , không được sở dụng được nên chữ nghĩa trả lại hết
cho thầy cô, uổng công bao con đò tri thức đã chở mình qua sông , bây giờ chữ
tiếng nước ngoài không còn nhớ mà chữ VN còn viết sai chính tả ...thêm tuổi ra
hơi trả nhớ về không!!! còn đau khổ nào bằng ...huhuhu
Nhưng lần trở về này lòng tôi dâng trào
hạnh phúc vì đi thăm được những ân tình sâu nặng gặp được những người bạn yêu mến
của tôi từ tiểu học , Bồ Đề và lớp C Nguyễn Huệ...những đứa bạn đầy yêu
thương...mà giờ thì không thể gọi là đứa nữa vì ai cũng chức ông bà nội ngoại. cũng
ông nọ bà kia là cô là thầy là giám đốc sao còn gọi bằng đứa được mình lại phạm
lỗi rồi...
Sau nửa thế kỷ gặp
lại nhau chỉ xem dung nhan ấy bây giờ ra sao? Chứ chẳng hỏi thăm nhau được gì
ngoài nhìn nhau cảm động...nắm tay nhau...ôm nhau cũng đâu thỏa nỗi nhớ nhau từng
ấy năm mới gặp...mỗi người mỗi cuộc sống, mỗi tính cách riêng nhưng chúng tôi
có chung một từ BẠN rất thiêng liêng cao đẹp.
Nhắc cho nhau những kỷ niệm buồn vui tuổi
học trò và có những tình yêu lặng thầm chưa kịp tỏ...lẫn thương tiếc những bạn
đã lìa xa.
Nhân dịp về mừng thọ người cô Út trong
gia đình nhà nội còn thọ tuổi 85 để con cháu có chốn để về .tôi có được dịp hội
ngộ cùng bạn bè cả các bạn bè quê cũng đến , gặp nhau mừng mừng tủi tủi ra về lại
nhớ thương...thời gian không chờ đợi ai nên biết có còn gặp lại...tôi muốn chúc
cho các bạn luôn khỏe vui an lành hạnh phúc và thành công trong cuộc sống
...luôn sức khỏe dồi dào.
Ba ngày vẫn chưa thăm hết người cần
thăm...sau buổi tối mừng thọ cô được cháu trai chở đi thăm biển Tuy hòa về
đêm.nghe sóng biển rì rào ngắm tháp Nghinh Phong đủ màu rực rỡ và nghe tiếng ồn
ào của phố người đi bộ.về để thăm chứ đâu được du chơi...chỉ có vậy thôi là hạnh
phúc rồi.
Từ giã phố Tuy hòa
một sáng mưa mù giăng giăng dọc đường Hùng Vương hoa muống biển tím buồn và
thùy dương lượn sóng cùng bà chị và cậu tài xế taxi về quê Phú hiệp nơi chôn
nhau cắt rốn của mình.Xuống tận Lò Ba quê ngoại của Diệp ngắm biển đêm rằm mây
đen che trăng trốn sáng...mùa Đông biển vắng chẳng có người chơi vì sợ trời mưa
không ai ra bãi biển cả.Chạy dọc bờ đê chắn sóng xuống đến cửa Đà Nông nhìn đèn
ghe trong cảng cá về đêm nhấp nháy nhưng chưa được bao lâu trời đổ mưa nên hối
hả về nhà ...Đêm nay trời mưa sụt sùi cho đến nửa ngày hôm sau mới tạnh. Cũng
may hôm qua chủ nhật hai chị em đã kịp thăm mộ ba má dì và các em rồi chỉ chưa
về thăm nhà ngoại...còn hai dì một cậu và chưa kịp thắp nhan cho cậu mợ hai
Một tuần trôi qua nhanh quá còn thăm
chưa hết và chưa được du chơi đây đó vì quê hương đổi mới từng ngày mà mưa hoài
cản bước.
Gọi về Sài Gòn chồng bảo chẳng mấy khi
được về sao vợ không ở lại lâu chơi thăm cho thỏa rồi vào.nhưng mưa gió như này
chỉ nằm nhà thôi buồn muốn chết ...hơn nữa người đây mà hồn trong đó ...cái
tính đi đâu cũng lo ở nhà và thật đúng y chan cả nhà ai cũng bịnh rồi...lòng chẳng
yên nên mua vé xe về gấp. Mùa này sinh viên vào SG nhập học nên bốn nhà xe chỉ
còn ghế sau chót...và nhằm ngay ngày đàu xe bị dời bến về Thủ Đức ...không muốn
về bến xa mà không xe trung chuyển nên xuống xe giữa đường lúc bốn giờ bị gọi bật
dậy nên choáng nhờ chị dìu chứ không thì khổ...
Gọi cho con thì không bắt máy phải gọi
nhờ chồng xuống nhà đánh thức con( có lẽ chiều hôm qua đưa con đi khám bịnh về
đêm chăm con mệt nên ngủ quên)...
Không biết đang ở đâu nên không chỉ đường
con chính xác chỉ biết tên cầu vượt Quang Trung nhưng chẳng thấy cầu đâu...mẹ đợi
con tìm thật dau lòng quá đỗi...may mà con cũng tìm ra được , chưa thấy xe nào
trăng trắng giống xe con là vẫy tay gào lên " mẹ đây con mẹ ở đây nè
" mà đâu phải xe con báo hại khi về nhà bị ho suốt cả tuần mới khỏi...cho
đáng cái tội mỗi khi về quê là mang là vác đủ thứ đồ các em các cháu cho còn ra
chợ thấy gì cũng mua...hhh nên muốn đi thư thả đâu có được vì xe honda không
đèo hết được...
Một chuyến về quê thấm tình thấm nghĩa
thấm cả mệt nhoài.Việt kiều về quê nhẹ hỏm sao mình rặc VN cách nhau có 650 cây
số mà nghìn trùng xa....
Chúc Trần
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly
Tiễn em về xứ mẹ
Anh nói bằng chiếc hôn
Không có gì lâu hơn
Một trăm ngày xa cách
Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng
Hôn nhau phút này
Rồi chia tay tức khắc
Khóc đi em!
Khóc nữa đi em!
Để buồn qua tóc rối
Những vì sao rụng
Ướt vai mềm
Khóc đi em!
Khóc đi em!
Hỡi người yêu xóm học!
Để sương thấm bờ đêm
Đường anh đi tràn ngập
Lệ em buồn…
Ôi đêm nay!
Chưa bao giờ buồn thế!
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly…
Tàu em đi tuyết phủ
Toa em lạnh, gió đầy
Làm sao em không rét?
Cho ấm mộng đêm nay
Và mơ ngon lên khắp
Nẻo đường đời
Trời em mơ có sao
Mình anh đêm ở lại
Trời mùa đông Paris
Không bao giờ có sao
Trời mùa đông Paris
Chưa bao giờ buồn thế
CUNG TRẦM TƯỞNG
It has never been so sad
I got on the train to see you off, oh!
It had never been so sad as I felt so.
Paris City in this winter situation
for ever and ever generates separation.
To see you leave for our motherland
I kissed you good-bye, did you understand
that nothing was longer to make me craze
than an absence of a hundred days.
The yellow lights at the Lyon train station
and the falling snow were sorry mentation.
Holding your hands I wanted to cry,
but any tardy words would have run by.
We kissed each other this minute of the day,
then we were to part right away.
Cry, my love!
Keep crying, my dove!
so the grief through your tangled hair
in your tears as fallen stars that glare
soaked wet your shoulders softly fair.
Cry, my love!
Weep, my dove!
Oh my dormitory lover implied
so that the night dew-dampened roadside,
the path I walked, flowed wide
with your tears triste…
Alas, tonight’s gist!
It had never been this sad as I felt thus bad.
Paris City in wintertime
grows to a lifelong separation clime.
Your train covered with snow chagrined,
your carriage was cold, full of wind,
How couldn’t you feel it keen
to sense warmth in tonight’s dream scene,
and make it spread all over
the tracks of life in clover?
The sky you dreamt is with stars bright,
while I remained here in this lonely blight.
Paris City in this winter situation
has never shown any constellation.
Paris City in this winterly-tide
has never been so sad as it has signified.
Translation by THANH-THANH
LẠC NẺO PHỒN HOA
Ta đi giữa chốn phồn
hoa
Ngỡ ngàng xiêm áo lụa
là đùa vui
Môi son mở cánh mộng
đời
Bàn chân lạc nẻo cuối
trời lưu vong
Hoa râm tóc giấu tuổi
buồn
Tay thưa mười ngón tủi
hờn nhẹ vơi
Vai nghiêng nửa gánh
bồi hồi
Chừng như sóng vỗ biển
khơi giạt về
Ý thơ man mác tình quê
Vần gieo lục bát vọng
về ngõ thôn
Chiều đi nhặt lá
Trường Sơn
Thả trôi biển mặn gọi
hồn mộ sâu
Ngàn xưa nhắn với ngàn
sau
Trăm con một mẹ bể dâu
thương hoài
Biển-Rồng Tiên-Núi xa
khơi
Hẹn về nguồn cội rong
chơi tuổi vàng
NGÔ ĐỨC DIỄM
DRIFTED IN THE HUSTLE
I stepped into the
noisy urban area with colors gay,
Astonished at skirts
with silks cheerfully to play,
Ruby lips opening the
wings of life's dreams so dear,
And lost my way,
straying into this exile's sphere.
My sad age was to be
hidden in the poor grey hair;
My empty hands let go
any grief like my palms bare.
My shoulder inclined
by half the burden of devotion
Made me feel like
washed ashore from the ocean.
My inspiration was
vast with nostalgia like space,
I wrote popular rhymes
to send to my native place
As if to pick up the
dead leaves along that war trail
To cast on the sea to
conjure up spirits that bewail.
Time immemorial would
leave words to posterity
Tho in vicissitudes to
love each other with sincerity.
The far Sea Dragon and
Mountain Fay will assuage;
I plight to return to
our root to saunter in my old age.
Translation by THANH-THANH
Lập đường dây hôn nhân giả, bà gốc
Việt ở Houston bị án 10 năm tù
October 29, 2022
HOUSTON, Texas (NV) – Một phụ
nữ gốc Việt ở thành phố Houston, bị kết tội điều hành đường dây chuyên làm các
cuộc hôn nhân giả để nhập tịch Mỹ, vừa bị tòa tuyên án 10 năm tù, hôm Thứ Năm,
27 Tháng Mười, theo bản tin của tờ báo địa phương Houston Chronicle.
Chánh Án Kenneth Hoyt tại tòa liên bang
Mỹ tuyên án bà Ashley Yến Nguyễn, 58 tuổi, còn có tên là Duyên, 10 năm tù ở, do
tổ chức đường dây hôn nhân giả rất tinh vi để nhập tịch, và đã thu được số tiền
lời có thể lên tới hơn $15 triệu, theo tờ báo.
Hình đám cưới ngụy tạo để lừa dối
cơ quan di trú. (Hình: US Attorney’s Office)
Trước tòa, bà Ashley Nguyễn nói rằng bà
hoàn toàn nhận trách nhiệm về những việc đã làm và cũng ngỏ lời xin lỗi gia
đình và bạn bè về những rắc rối mà họ phải trải qua.
Bà Ashley hồi Tháng Mười Một, 2020 nhận
tội đã tổ chức ít nhất 40 vụ hôn nhân giả trong thời gian bốn năm để giúp người
ở các quốc gia khác có được thẻ xanh ở Mỹ. Những người từ Việt Nam muốn làm đám
cưới giả với người vợ hay chồng có quốc tịch Mỹ phải trả từ $50,000 tới $70,000
ở thời điểm đó.
Có tất cả 50 người, gồm bà Ashley Nguyễn,
con gái của bà, một số người thân khác, đã bị bắt hồi Tháng Năm, 2019, sau khi
bản cáo trạng gồm 206 tội danh được nộp tại tòa. Trong số này có 47 tội danh
hôn nhân giả, 50 tội danh lường gạt qua đường bưu điện, 51 tội danh gian lận di
trú và 51 tội danh khai gian dù đã tuyên thệ nói đúng sự thật.
Phụ tá biện lý liên bang Adam Goldman
nói: “Đây là vụ tổ chức hôn nhân giả lớn nhất từ trước đến nay ở Houton, nếu
không muốn nói là lớn nhất ở Mỹ.”
Để giúp chứng minh với nhân viên điều
tra rằng đây là các cuộc hôn nhân “thật,” bà Ashley Nguyễn và đồng lõa đã đưa
những cặp “vợ chồng” liên hệ đến ở trong các căn nhà do bà làm chủ, dặn dò và bắt
họ phải thuộc lòng những chi tiết trong đời sống hằng ngày để khai cho giống
nhau.
Những người là công dân Mỹ được bà
Ashley lôi kéo vào đường dây này được trả đều đặn mỗi tháng khoảng $200 để làm
nhiệm vụ tuyển mộ, trong khi những người đóng vai “chồng” hay “vợ” được trả tổng
cộng là từ $15,000 đến $20,000, nhưng chỉ trả theo từng giai đoạn tiến triển.
Văn Phòng Biện Lý Liên Bang ở Houston
nói rằng có một số người phối ngẫu giả này khai họ không hề nhận đủ số tiền được
hứa trả.
Phó Biện Lý Goldman nói bà Ashley Nguyễn
sống trong khu “nghèo” ở gần khu Bellaire trong vùng Tây Nam Houston, để che mắt
giới chức công lực, nhưng có tài sản gồm ít nhất là sáu căn nhà và xe cộ sang
trọng ở các nơi khác.
Bà Ashley cũng bị ba năm quản chế sau
khi mãn hạn tù và phải trả số tiền phạt là $334,605.
(V.Giang)
TÌNH QUÊ
Làm sao quên được quê xưa...?
Làm sao quên được cây đa đầu làng
Chắt chiu ruộng lúa bông vàng
Con mương nước chảy cô nàng gánh rơm
Mái tranh nhã khói chiều hôm
Lũy tre kẽo kịt cô thôn câu hò
Nét duyên cô gái đưa đò
Để ai luyến tiếc chuyến đò sang ngang ?
Dù thân lưu lạc dậm đàng
Dù ai trôi nỗi dậm ngàn chân mây
Tình ta vương vấn nơi này
Nửa vòng trái đất vẫn quay vòng đời
Với tay nào tới chân trời
Mây trôi cánh nhạn nhớ lời mẹ ru :
"Trên cành chim hót cút cu
Con ngoan mẹ thưởng chớ hư mẹ buồn"
Lời ru mẹ mãi trong hồn
Con xa hư hõng không tròn hiếu nhi.....
Vì đâu cách trở biệt ly
Vì đâu con phải ra đi phương trời......?
Ngư Sĩ
BUỒN TUỔI GIÀ
Một thời hoa mộng đã qua rồi
Ôi cái tuổi già chán quá thôi
Đầu lốm đốm hoa râm tóc bạc
Mặt nhăn nheo lấm tấm da mồi
Chí mòn mỏi hết màng thua được
Tâm rã rời thôi tính sụt trồi
Nhiệt huyết bây chừ đà nguội lạnh
Đời như vạt nắng tắt sau đồi
Nhất Hùng
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ÁO ĐỎ KỲ BÍ -- François-de-Nion
chân dung Hoàng hậu Marie-Antoinette.
Đó là vào một buổi chiều thời tiết khắc
nghiệt của tháng mười, khi Hoàng hậu và tôi, người hầu gái của bà, cùng đi vào
một hành lang ở viện bảo tàng Louvre cổ kính ấy, và tôi không thể quên được một
khuôn mặt kinh khiếp đó mà cho đến bây giờ, khi ngồi viết lại những dòng này, -
nét mặt ấy lại hiện ra, cũng như không thế nào không chấp nhận sự thật về việc
này.
Ngoài ra, chuyến du hành của
chúng tôi từ Versailles đi Paris như là một chiếc thuyền đang nguy khốn giữa một
dòng thác,với những gương mặt gớm ghiếc hung dữ nhảy múa
chung quanh chúng tôi, những
cái đầu như treo trên ngọn giáo, đôi mắt bất động, hoặc nhớn nhác, miệng đang
gào thét lời nguyền rủa..
Một ngày khiếp hãi, mưa lạnh, u tối!
Buổi tối thì phải lo sắp xếp
chỗ ngủ trong các phòng của lâu đài Tuileries, nơi này chưa từng được sưởi ấm lại
từ khi vua Louis XV con bé. Khắp mọi nơi đều trong tình trạng thật
hỗn độn và ảm đạm. Tội nghiệp Thái tử từ
lâu nay quen với khung cảnh ấm áp ở lâu đài Versailles, cứ nép sát vào mẹ, kinh
hãi khi nhìn thấy tường trần đổ nát như thế này.
- Ở đây sao mọi thứ đều xấu
xí quá Mẹ ạ,
cậu thì thầm với Mẹ.
Hoàng hậu Marie-Antoinette trả lời:
- Vua Louis XIV đã ở đây,
con ạ, ta không thể nào khó tính hơn nhà vua đâu con.
Khi giường ngủ được sắp đặt
một cách vội vàng, và các con đều ngủ yên, Hoàng hậu gọi tôi lại và nói:
- Nữ bá tước à, hãy
đi với ta nào; Vua đã ngủ rồi, nhưng ta thì sẽ không nhắm mắt được nếu không đi
một vòng xem các phòng ốc ở đây ra sao để yên tâm và không lo sợ có một
kẻ thích khách nào đang lăm
le đao kiếm trong bóng tối đồng lõa để làm hại Hoàng Thượng chăng.
* * *
Tôi bước đến lấy một đĩa nến.
Đây là đĩa nến đặt trong phòng của Vua ở Versailles, chân nến bằng bạc mạ vàng
cao đựng được hai ngọn nến mà bọn cận thần tha thiết ước mong
được cầm lấy, vì cầm nắm được
vật này là một điều vinh hạnh; nô gia đã cố mang vật quý này theo cho dù tình
hình đang rối loạn. Tôi cầm chân nến và bước đi trước Hoàng hậu, soi
sáng cuộc tuần hành vào đêm
khuya qua tòa lâu đài ảm đạm.
Đám lính hoàng gia đang canh
gác ở hành lang lớn khoảng giữa cung điện, phòng này lúc trước là của các thống
chế; về phía đó thì không có điều gì phải lo ngại. Chúng tôi đi qua
một phòng nhìn ra các khu vườn
và sông Seine. Hôm ấy trăng sáng tỏ; một vài khung cửa sổ còn làm bằng kính
ghép màu được cạp chì từ dưới thời dòng họ Medicis. Những cửa sổ
này được làm bằng thủy tinh thô, lấy từ
đáy chai lọ; từ đó một vệt ánh sáng màu lục nhạt chiếu thành từng đốm trên
khuôn mặt Hoàng Hậu; bỗng dưng tôi nhìn thấy bà như một hình ma quái trong bộ
áo trắng toát. Tôi còn nhớ là đôi tay mình run lẩy bẩy, còn những ngọn nến thì
nhỏ giọt như từng dòng lệ trên nền nhà.
- Cô sợ à? Bà hỏi
tôi, Xưa nay cô vẫn gan dạ lắm kia mà.
Rồi bà lại còn bồi thêm như
thế này:
-Ta đã từng chứng kiến
sự can đảm và lòng trung thành của cô rồi mà; ta sẽ không bao giờ quên điều
đó... nếu như ta còn có cơ hội để nhớ như vậy nữa.
- Ôi, dạ bẩm Hoàng hậu, tôi thốt lên.
Nhưng rồi bằng một cử chỉ dịu
dàng và đầy uy quyền bà đưa tay chỉ vào một cánh cửa.
- Ta cũng không biết
phía bên kia của những căn phòng này có gì nữa. Mỗi khi có dịp đến Paris trong
những lần viếng thăm hiếm hoi ta chưa bao giờ mạo hiểm xa thế này.
Tôi thoáng nhìn qua khung cửa
kính: vị trí cung điện đang ở bên trên sông Seine , và gió thổi mạnh làm rung
chuyển những cành cây cao ở bãi cát dọc bờ sông, từng nhánh cây đen sì đong đưa
quyện vào tia long lanh ánh bạc của vầng trăng đang lên.
- Chúng ta đang đứng
trước cánh cửa thông từ lâu đài sang hành lang của điện Louvre đây cô ạ, Hoàng
hậu giải thích.
* * *
Bỗng dưng một luồng điện lạnh
làm tôi rùng mình: tôi có cảm tưởng như phía sau tấm cửa mỏng manh có đường viền
mạ vàng và do nghệ nhân Coypel vẽ này là cả một trang sử
huyền bí cổ đại của điện
Louvre đang khuấy động đây. Tôi cũng không thuộc loại thông thái về sử học của
nước Pháp - chỉ những kiến thức được học cùng lần với gia phả học của
dòng họ,- nhưng tôi vẫn nhớ như in về những
câu chuyện khủng khiếp và những truyền thuyết nghe đến rợn người. Nghe đồn rằng
cung điện này thường có những bóng ma kỳ quặc xuất hiện quanh quẩn. Thế nhưng
Hoàng hậu ra lệnh cho tôi mở ra, và tôi run rẩy vặn tay nắm cửa.
Một cơn gió lốc quất vào mặt tôi và suýt
thổi tắt nến; tôi lấy tay che và đưa nến lên để làm tan bóng đêm chung quanh;
tia sáng lập lòe làm chao đảo những hình bóng rất ghê sợ trong trí tôi; nhưng rồi
Hoàng hậu nói to lên:
- Đáng lý họ phải để
một người lính canh ngay ở đây để cho an toàn. Chỉ có Trời mới biết hành lang
này sẽ đưa đến đâu.
Bà nói như thế vì bây giờ chúng tôi nhận
ra rằng hành lang thật dài như dẫn tới nơi vô tận.
- Thôi ta hãy đi nào, phải
xem mọi việc như thế nào đã, Marie- Antoinette nói.
Lúc đó tôi đánh liều trình
bày với Vương hậu rằng điều tối thiểu cần làm là phải gọi những người lính canh
để đi hộ vệ Lệnh Bà, nhưng bà ra dấu cho tôi đi theo bà, rồi bà bước đi
trước.
Phần tòa nhà của điện Louvre
ở đây được các kiến trúc sư thời vua Louis XIV cho xây thông qua với lâu đài
Tuileries; những căn phòng này đã được khởi công sửa chữa, rồi lại bỏ phế, nên
bây giờ là một mớ hỗn độn thật bừa bãi. Chúng tôi đi lạc vào nhiều hành lang quanh
co với nhiều bậc thang và hàng trăm lối quẹo, đôi khi lại bị những bậc thang
xoáy trôn ốc bất thình lình chắn ngang, và làm như thể chúng xoáy tuột xuống
trung tâm của lòng đất, và rồi bỗng dưng ngừng ngay trước một hàng lỗ cửa, vết
tích của những cánh cửa đã bị bít lại. Những vòm cửa trên đầu chúng tôi rất thấp,
theo kiến trúc thời trung đại, cột
chống là tượng nửa thân những con thú với
vẻ mặt quái dị. Hoàng Hậu thì thầm bằng một giọng nhỏ tựa như hơi thở:
- Chúng ta đang đứng ở phần
tòa nhà mà chưa ai đụng đến; đây là lâu đài cổ xưa của các vua Charles IX và
Henri III. Những tảng đá này chắc hẳn đã là chứng nhân của bao nhiêu biến cố.
*Ngay lúc đó, chúng tôi nghe
thấy một tiếng động nhỏ rất rõ cách đó không xa. Chúng tôi đang đứng ở chính giữa
một nơi tựa hình ngôi sao, ở đó những hành lang đen tối gặp nhau.
Phản xạ tự nhiên của một người
hầu đối với vị quân chủ phải khắc phục sự yếu hèn của tôi làm tôi vươn lên phía
trước Marie-Antoinette vừa giương cao chân nến. Thế rồi một
hình thù quái dị hiện ra,
làm như đang bước xuống những bậc cấp đẽo trong các bức tường bằng đá, bước từng
bậc một: đó là một người đàn ông nhỏ thó ăn mặc theo kiểu trưởng giả
của thời xưa, với quần nịt có túi, áo kiểu
kỵ sĩ có đường xẻ, và áo khoác với phần dưới rất dài. Tôi chiếu ánh nến về phía
ông ấy và thấy trên người ông là y phục màu đỏ ngòm.
Khi nghe tiếng hét hãi hùng
mà tôi không thể nào ngăn cản được, sinh vật kinh khiếp ấy với diện mạo là một
một ông lão nhưng dáng của đứa trẻ con, liền ngẩng đầu lên và bằng
một cú nhảy thật mạnh leo lên các bậc
thang mà ông chưa xuống hết; rồi ông bỗng bay lên như muốn đập đầu vào vòm cửa
rồi biến mất.
Marie-Antoinette trân người, mặt mày xám
ngắt; tôi bạo dạn cầm lấy bàn tay lạnh buốt của bà.
- Thôi ta về phòng
thôi, bà nói; ở khu này không có sự hiện diện của con người có thể làm hại
chúng ta. Chắc là Thượng đế muốn ta phải đến nơi này để cho ta một dấu hiệu cảnh
báo về những hiểm nguy đang
đe dọa vương triều đó thôi.
- Tâu Bệ Hạ, vậy ngài nghĩ
là?..
- Rằng chúng ta vừa mới
nhìn thấy gã áo đỏ, cái bóng ma luôn luẩn quẩn ở những khúc quanh của điện
Louvre khi quốc vương nước Pháp bị nạn.Ta không biết khi đã là con
chiên của Thiên Chúa thì
chúng ta còn có thể tin vào điều mê tín này không ; nhưng làm thế nào nghi ngờ
về chứng cớ mà ta đã chứng kiến tận mắt như thế này đây?
Chúng tôi trở về phòng;
hoàng hậu tỏ vẻ thản nhiên, nhưng tôi thì lại kinh hãi. Toàn lâu đài đã yên ngủ.
Tôi giúp Vương hậu thay áo, rũ bỏ những phần trang sức nặng nề trên người,
rồi tôi nghe bà lẩm bẩm một mình:
- Ta lo âu về mọi mặt cho
Hoàng đế. Về phần ta, ta chỉ là một người ngoài dòng tộc, chúng sẽ ám sát ta; rồi
các con tội nghiệp của ta sẽ như thế nào đây?
Niềm đau của Vương hậu
trong tòa lâu đài đầy thảm họa này đã vượt xa tất cả những bi kịch có thể dự kiến
về bao điều kinh khủng nhất...
* * *
Tôi là người hầu cuối cùng của vương triều đã nhìn thấy, chứng kiến tận
mắt sự xuất hiện của người áo đỏ kỳ bí của điện Louvre.
Phụ chú Về NGƯỜI ÁO ĐỎ KỲ BÍ (Theo parisvox.info)
Hồn ma ĐiệnTuileries Jean l’Ecorcheur.
Truyền thuyết cho rằng một hồn ma đã ám
điện Tuileries trong một thời gian dài: đó là hồn của Jean l’Ecorcheur; người
này sống dưới thời Catherine de Médicis. Khi bà quyết định xây vườn ở điện
Tuileries- vườn ngày nay vẫn mang tên bà, thì Jean l’Ecorcheur làm ở lò mổ thịt
trong khuôn viên vườn. Vào lúc đó nơi này chỉ có một nơi trú ngụ nhỏ bé cho gia
đình của vua, sau mới trở thành tòa lâu đài, đó là quà của Francois đệ I cho mẹ
mình, một mỏ cát, những nhà kho để sản xuất gạch ngói từ bao đời, và một lò mổ nơi
mà Jean àm nghề của mình với hai con trai phụ giúp ông.(Sách hướng dẫn Paris
huyền bí, tr 713).
Nhưng họ đồn rằng Jean đã khám phá ra
nhiều bí mật của Mẫu hậu. Đó là điều mà hung thủ- một người tên Neuville -đã
cho nạn nhân biết trước khi thanh toán ông ta. Nhưng trước khi trút hơi thở sau
cùng, Jean hứa là sẽ trở lại ...Và hắn ta đã giữ lời không lâu sau đó: Trong
khi mà Neuville trở lại nơi hành hình để biết chắc là nhiệm vụ đã hoàn thành để
báo cáo với nữ hoàng, ông ta bỗng có cảm giác như có người đến phía sau mình.
Ông quay đầu lại và kinh hãi nhận ra rằng Jean đang đứng đó, mình mẩy nhuộm đầy
máu. Neuville tuốt kiếm ra để chém bóng ma đẫm máu, nhưng thanh kiếm chỉ quơ
vào không trung và hồn ma của Jean biến mất. Neuville liền trở lại nơi mình đã
hạ sát hắn nhưng không còn thấy xác của Jean ở đó nữa, mà chỉ còn lại vũng máu.
Khi ông trở về kể lại câu chuyện cho Catherine de Médicis thì bà chỉ phá lên cười.
Về một Đế Vương
...Cũng theo truyền thuyết, vào năm
1815, một thời gian không lâu trước trận Waterloo (1816), Hoàng đế Napoleon
đang ngồi ở chiếc ghế bành trong văn phòng ở Điện Tuileries, bỗng cảm thấy như
bồn chồn về điều gì, rồi nhìn thấy như một đám sương mù màu đỏ hiện ra trước mặt.
Từ đám sương này hiện ra một người đàn ông rồi lại biến mất. Ông ấy đội một chiếc
nón len màu đỏ. Vài ngày sau đó, đội ngự lâm bị sát hại rồi đến lượt Hoàng đế bị
đày ra đảo Sainte-Hélène và mất ở đó.
Cái chết được báo trước của
Louis XVIII
Vua Louis XVIII (1755-1824) nối ngôi
Napoléon, sống ở điện Tuileries. Ông thổ lộ với bá tước Artois rằng ông cảm thấy
đầu rất nặng vì trước đó đã nhìn thấy một đám mây rồi từ đó một người đàn ông
màu máu bay ra rồi sau đó biến mất. Quốc vương băng hà vài ngày sau đó.
Đám cháy ở Công Xã Pari:
Nghe đồn rằng các chiến sĩ công xã Pari
là những người sau cùng nhìn thấy hồn ma của Jean. Vào năm 1871 trong khi họ
đang tìm cách chế ngự hỏa hoạn ở lâu đài Tuileries và đang nhìn đám cháy thì bỗng
họ thấy ở cửa sổ phòng của các Viên đội một hình ma đỏ lòm hiện lên giữa ngọn lửa
rồi tan biến mất. Sau sự kiện này, từ đó không ai nghe nói về Người Áo Đỏ Kỳ Bí
ở điện Tuileries nữa.
François-de-Nion- tháinữlan dịch