Saturday, May 3, 2025

NGÀY NHÂN QUYỀN CHO VN THỨ 31 (LÊ CHÍ HIẾU)

 


XIN BẤM VÀO WEB ĐỂ XEM THÊM HÌNH ẢNH.
 
https://www.facebook.com/photo/?fbid=29292341290413479&set=pcb.29292453070402301

 

Sau ngày lễ Tưởng Niệm 50 Quốc Hận 30 Tháng Tư Đen được tổ chức tại Abraham Lincoln Memorial, ngày 1 tháng 5 năm 2025 những thành viên tranh đấu cho tự do, nhân quyền và dân chủ cho Việt Nam đã tham dự Ngày Nhân Quyền cho Việt Nam lần thứ 31 được tổ chức sớm hơn thường lệ tại Dirksen Senate Ofice Building của US Capitol vận động cho nhân quyền ở Viêt Nam. Xin mời quý đồng hương xem một vài hình ảnh và trích đoạn những bài phát biểu của các tù nhân lương tâm, cụ thể như anh Huỳnh Anh Tú, người đã được tị nạn tại Hoa Kỳ sau 14 năm tù dưới chế độ độc tài, độc đảng, tàn ác do cọng sản Việt Nam cầm quyền, là nhân chứng sống kể lại những sự tàn bạo của Việt cọng trong 14 năm tù. bà Phạm Thanh Nghiêm đã không cầm được nước mắt nghẹn ngào kể lại cái chết của người em chồng 6 tháng sau khi trải qua 14 năm trong nhà tù cọng sản Việt Nam. Các chính khách Hoa Kỳ cũng đã phát biểu xác nhận tình trạng mất nhân quyền tại Việt Nam, xem chủ nghĩa cọng sản như phát xít và đồng cảm với Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cọng sản về ngày 30 Tháng Tư Đen chúng ta mất Sài Gòn, miền Nam Việt Nam rơi vào tay cọng sản lang thú và vinh danh sự đóng góp của cộng đồng Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cọng sản tại Hoa Kỳ. Nhân dịp này Ban Vận Đồng Nhân Quyền Cho Việt Nam cũng tri ân và trao tặng bảng tưởng lục cho Bộ Trưởng Ngoại Giao Marco Rubio.

NGÔ HẢI QUẢNG (THƠ - THANH THANH)

  NGÔ HẢI QUẢNG

 

Tôi kính phục Việt-Nam Quốc-Dân-Đảng

Cả từ thời Nguyễn Thái Học đến hôm nay.

Riêng Miền Trung có Tỉnh Quảng-Nam này

Là xuất-phát nhiều đảng-viên "gạo cội"...

 

Nhưng, trong trại có tên Cam Úng Thối

Là...  Bí-Thư  Đảng-Uỷ  Tỉnh  nhà  ta

Mà đớn-hèn đi khuất-phục lũ tà-ma,

Khiến mọi giới gớm nhờm như ghẻ lở!

 

Tôi thắc-mắc thì anh+em chống-đỡ:

Không phải người nào cũng đốn-mạt hôi tanh!

Cũng là Bí-Thư, tôi nhận-diện ra anh:

Cùng Tỉnh-Uỷ nhưng khác nhiệm-kỳ, đảm-lược!

 

Ngô Hải Quảng! làm sao tôi quên được:

Trong một lần mình lén hẹn cùng nhau,

Anh thở dài: Trần Bình Trọng1 nay còn đâu?

Dám chọn chết, khiến quân thù khiếp phục!

 

      1 Anh-hùng lịch-sử Việt-Nam, bị quân Nguyên bắt, đã mắng thẳng vào mặt giặc để bị chúng giết chết hơn là bị cầm tù & làm nhục: "Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc!"

 

Nhưng, tôi lại tưởng là anh khích giục

Tôi hiến mình nêu gương sáng hy-sinh,

Nên tôi hỏi đùa: chết cái chết quang-vinh,

Sao anh chẳng chính mình làm việc ấy?

 

Rồi... sau đó, người nào hoàn-cảnh nấy;

Tôi xuống Chợ-Cồn, ra Hà-Nội, vô Hoà-Sơn.

Lúc chúng trả về Tiên-Lãnh, tôi mừng rơn

Vì... ít nhất... cũng trùng-phùng bạn cũ...

 

Nhưng, Trần Quang Trân2 trước pháp-trường thọ-tử!

Giữa kẹp-kìm Thái Khắc Lễ3 vong-thân!

Trong quật-cường dũng-liệt Trương Thanh Tân4!

Và với bất-khuất thành-nhân5 Ngô Hải Quảng!

 

2 Sĩ-quan An-Ninh QLVNCH, chuyên-viên điện-tử (được Hãng Panasonic bảo-trợ tu-nghiệp tại Nhật), đã chế được máy vô-tuyến liên-lạc từ trong trại "cải-tạo" ra bên ngoài, tổ-chức phá trại vượt biên, bị bắt vào ngày 27-05-1982 và bị xử-tử vào ngày 19-06-1982 (cùng vụ đã có 12 sĩ-quan và Xã-Trưởng bị tù chung-thân hoặc hằng chục năm; 75 đồng-bạn bị biện-pháp hành-chánh "tập-trung cải-tạo" vô-thời-hạn, thực-sự thụ-hình 10 năm trở lên; và nhiều người không bị kết án nhưng bị kiên-giam).

Sĩ-quan Cảnh-Sát Quốc-Gia, dịch-giả cuốn sách "Gạo Lứt, Muối Mè".

Xem bài thơ "Trương Thanh Tân" của Thanh-Thanh trong sách này.

5 Danh-ngôn: "Dù không thành-công cũng đã thành-nhân".

 

Từ tâm-thức bỗng nhói lên một thoáng

Tôi... ân-hận mình đã... gợi ý cho anh?

Nhưng, cái chết của anh xúc-động trời xanh,

Nên, tự nó, đã cao sâu đầy ý-nghĩa!

 

Vì bị đày-đoạ dưới đòn thù độc-địa,

Nhiều dân lành đành chấp-nhận hèn-ươn;

Nhưng anh là một trong số ít đã cao vươn

Vượt thoát khỏi mọi cường-quyền, bạo-lực.

 

Anh đã đổ máu đào làm son tươi thế mực

Chép việc và người nổi bật nét hùng-kiêu,

Để nói lên: dù mái dột, tường xiêu,

Chính-Nghĩa vẫn là móng nền vững chắc.

 

Anh đã nêu cao tinh-thần kháng-tặc

Không riêng Quảng-Nam hay Việt-Quốc

                    mà là cả toàn-dân.

Xây Vinh-Quang cho Tổ-Quốc hồi-xuân,

Anh là một trong những hòn đá tảng:

                    -- Ngô Hải Quảng!

 

                                   THANH-THANH

NGUYỄN XUÂN GIÁO1 (THƠ THANH THANH)

 


NGUYỄN XUÂN GIÁO1

      1 Cựu Trưởng Ty Cảnh-Sát Công-An Quốc-Gia, Tỉnh Thừa-Thiên.

 

Tôi ở An-Điềm mới chuyển qua,

Anh từ Tiên-Lãnh cũng đưa ra.

Một trăm bốn chục tù nguy-hiểm

Nhốt kín rừng sâu Đồng-Mộ xa.

 

Ai bảo!  Bên ngoài: dân không an!

Bên trong: can-phạm cũng không ngoan!

Những tên đầu-sỏ: cần cô-lập,

Dập tắt trong đầu... mọi tính-toan!

 

Chúng bắt đi làm, mệt xỉu xâm;

Ngày hai lạng sắn (quý hơn sâm!)

Trích trong tiêu-chuần không lao-động:

Mấy chục ăn vào, trăm mấy thâm!2

 

      2 Mấy chục người đi lao-động được cấp thêm mỗi người mỗi ngày 200 gr sắn, xén bớt từ khẩu-phần cầm-hơi của hơn một trăm người không đi lao-động”.

 

Những lúc đi chung một chặng đường,

Thấy anh tôi qúa ngậm-ngùi thương:

Tôi còn bước được theo đồng-đội,

Anh lết chân sên  một bộ xương!

 

Âu-dược gia-đình tiếp-tế cho:

Trại không có thuốc  nhập vào kho!

Cầu nhiều, cung ít, tù nhiều bệnh,

Đến lúc anh cần: hết sạch vo!

 

Bảy chín qua đi trong tối-tăm,

Tám mươi dời trại xuống Thôn Năm.

Rồi anh ngã bệnh, ngày càng yếu,

Đi+đứng xiên xiêu, phải dựa+nằm.

 

Xin chúng cho anh được viết thư:

Thư mang hy-vọng hoá huyền-hư.

Chúng cho viết hết, nhưng... không gửi!

(Điều đó, anh+tôi đã biết dư!)

 

Trí lụn, thân suy, óc muộn phiền;

Cháo ngày hai sét, đói liên-miên!

Thuốc-men chẳng có, không săn-sóc!

(Nếu chết thì lôi ra trước hiên!)

 

Đến lúc anh như đã hụt hơi,

Nửa mình lạnh cứng, tay buông xuôi,

Chúng cho võng chở về Tiên-Lãnh;

Chúng bảo: anh đi bệnh-viện rồi!

 

Đồng-bạn mừng cho anh gặp may:

(Không như Xuân, Xáng3 chết trong này)

Nào: tiêu-chuẩn thuốc!  nào: y-tá!

Nếu được cho về nữa, lại hay!

 

      Trung-tá Trần Như Xuân chết tại Đồng-Mộ; trung-tá Trần Phước Xáng chết tại Nhà Trắng trong trại Thôn 5 (Trại Tiên-Lãnh 2); đều thuộc Quận Tiên-Phước, Tỉnh Quảng-Nam.

                       *

Tám mốt, tôi từ Kho Đạn lên

Mới hay anh Giáo đã... quy-tiên!

(Chúng đem về nhốt trong phòng tối

Được độ vài hôm... thì là... yên!)

 

Ấy đấy!  Công ơn chúng hải-hà:

Đã không giết chết, không đòn tra,

Còn cho học-tập, cho lao-động,

Để tốt" mà mau trở lại nhà!

 

Biên-bản về anh chắc chúng ghi:

(Cũng như Xuân, Xáng: sướng ai bì!)

Thuốc-men! ăn+uống! và chăm-sóc!

Bác-sĩ  đồng-tù  ký... chứng-tri!

 

Còn nhớ hôm nào: anh với tôi

Cùng bàn thế-sự, máu cùng sôi;

Ta dùng tiếng Pháp trên đầu địch,

Thù giặc, căm-hờn lũ... tớ-tôi!

 

Anh đã là tù thuở ngáo-Ngô;

Tôi: tù phong+thực lẫn mê-nô.

Bây giờ ta lại tù man-Cộng:

Anh hết, tôi còn... tới lúc mô?

 

Nhưng, hễ trên cao còn Trời Xanh,

Thì còn lưong-hảo thắng gian-manh!

Tôi nguyền đóng góp cho Đời đẹp,

Cho thoả lòng Người, thoả dạ anh!

 

                  Tiên-Lãnh 1, 02/03/1981

                         THANH-THANH

TƠ TÌNH (THƠ- BẰNG SƠN)

 

Em gởi các anh chị một bài thơ mới BS viết cho bà xã mừng sinh nhật 21 tuổi 😜Các anh chị cho điểm nhé😂😂😂😂😂
BS




                              Tơ Tình

       🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹

Từ thu ấy sợi tơ tình vương vấn
Em theo chồng se duyên nợ trăm năm
Gối bên chăn bờ vai tựa bao lần
Hương tóc rối vẫn nồng nàn quen thuộc

Từng đông lạnh đêm khuya trời giá buốt
Gọi tên chàng bằng hai tiếng mình ơi
Nguyện bên nhau tình yêu mãi muôn đời
Se tơ thắm kết uyên ương long phụng

Hai mươi bốn mùa thu nhìn lá rụng
Khi chiều tàn nhẹ bước ngắm hoàng hôn
Sợi tơ vương làn tóc xoả lượn vờn
Trăng thinh lặng ghen thầm  trong đêm tối

Em yêu hỡi dẫu bốn mua thay đổi
Hoa phai tàn nhưng người vẫn trong ta
Hương sắc xưa vẫn quyến rũ mượt mà
Làm xao xuyến men tình đầu thuở  ấy

      
🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹

                Bằng Sơn