Thursday, October 31, 2024

QUÀ TẶNG TRONG CHIẾN TRANH (THƠ-TRẦN MỘNG TÚ/NHẠC- PHẠM ANH DŨNG)

 



Quà Tặng Trong Chiến Tranh 
(thơ Trần Mộng Tú-nhạc Phạm Anh Dũng
Mai Linh Anh Quang trình bày 

(XEM VIDEO: CLICK VÀO HÌNH HAY LINK NGAY DƯỚI ĐÂY)

image.png


Quà Tặng Trong Chiến Tranh

(thơ Trần Mộng Tú, nhạc Phạm Anh Dũng)
 
Em tặng anh hoa hồng
Chôn trong lòng huyệt mới
Em tặng anh áo cưới
Phủ trên nấm mồ xanh

Anh tặng ngôi sao bạc
Kèm trong chiếc bội tinh
Thêm hoa mai màu vàng
Chưa đeo còn sáng bóng

Em tặng anh mây trời
Mắt em ngày tháng hạ
Em tặng anh đông giá
Giữa tuổi xuân cuộc đời

Em tặng anh tuổi ngọc
Của những ngày yêu nhau
Đã chết ngay từ lúc
Em nhận được tin sầu

Anh tặng môi không cười
Anh tặng tay không nắm
Anh tặng mắt không nhìn
Một hình hài bất động

Anh muôn vàn tạ lỗi
Xin hẹn em kiếp sau
Mảnh đạn này em giữ
Làm di vật tìm nhau


**********
Gifts in Wartime

my gift to you a rose
to bury it inside the newly dug grave
my gift to you my wedding dress
to drape it over the new green tomb

you gave me the silver star 
that came along with the  military medal
and the insignia of yellow apricot flowers
that are still shiny for being never worn

I gave you the hanging clouds
the eyes of mine of summer days
I gave you the wintry freeze
In the middle of the spring of life

I gave you the jade-quality time
Of the days of us loving each other
that died right away at the moment
when I received the dreadful news

you gave me non smiling lips
you gave me unclenched hands
you gave me non seeing eyes
A totally non moving form

I beg you,I beg you to pardon me
with the hope of a next life 's reunion
This shrapnel is for you to keep
as a token for us to find each other


Đặng Vũ Vương translated 

ĐỢI CHỜ....! (NGƯ SĨ)

 


ĐỢI CHỜ....!

 

Núi rừng vàng vọt nhuốm đìu hiu

Cánh nhạn về đâu bóng xế chiều

Nỗi nhớ mênh mang đời tẽ lạnh

Tình đời quạnh quẽ bóng cô liêu

Vọng về tiếng hú loài hoang dã

Róc rách khe sầu tiếng suối reo

Kỷ niệm chất chồng bao lớp lá

Năm chờ tháng đợi ...bước chân xiêu...!

 

Ngư Sĩ


TÌNH CHIẾN HỮU (DƯ THỊ DIỄM BUỒN)



                                                TÌNH CHIẾN HỮU

Cảm đề tác phẩm “Cát Bụi”

Của cố nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh

DTDB

 

Tôi quen anh trong quân trường Thủ Đức

Hai đứa cận kề, giường dưới giường trên

Anh chôn nhau cắt rún ở Hưng Yên

Phải bỏ xứ từ Bắc Nam chia cắt

 

Lúc di cư cha anh Việt cộng bắt

Chẳng tin về, sống chết biết ra sao?

Nhắc chuyện xưa mẹ nức nở nghẹn ngào

Buổi tái hợp, vẫn còn xa vời vợi!

 

Ra đơn vị, anh về miền Đồng Hới

Tôi toán quân Biệt Kích sống tung hoành

Khi Đồng Xoài, lúc Chương Thiện, Khe Sanh

Sáng Giồng Trôm, chiều Bà Bèo, Long Định

 

Tình chiến hữu làm đẹp tâm hồn lính

Vui bất ngờ có lần gặp lại anh

Khi quân về quét giặc ở Phước Thành

Vùng xôi đậu, chiến khu Đ của địch

 

Đêm tao ngộ, hàn huyên chưa thỏa thích

Pháo giặc bừa, bao đồng đội thương vong

Anh cõng tôi vượt mìn, bẫy, hầm chông

Ra quốc lộ, chờ trực thăng vận chuyển

 

Ngày tháng dài dưỡng thương quân y viện

Tôi gẫm đời như tơ nắng mong manh

Mạng sống lung lay trên nước chiến tranh

Lòng ái quốc mới thật là vĩnh cữu…

 

Dạ trung kiên tự bao đời hiện hữu

Tạo cho người tiết tháo đẹp vô biên

Yêu nước, thương nòi, đọc sách thánh hiền

Ơn người trước sáng ngời lòng dũng cảm

 

Rời bệnh viện, tôi ra miền Thạch Hãn

Bước chinh nhân đường bôn tập cheo leo

Khi dừng chân cắm trại dưới chân đèo

Khi giải nắng vượt qua vùng cát trắng

 

Anh ngã gục giữa một chiều tắt nắng!

Khi lọt vòng Tam Giác Sắt miền Đông

Vợ của anh không tìm được xác chồng

Vẫn tưởng niệm quấn vành khăn tang trắng

 

Hai năm sau, trong tình cờ cay đắng

Tôi gặp anh không trọn vẹn hình hài

Máu thịt khô còn bám tấm thẻ bài

Tên họ với số quân còn rõ nét!

 

Anh nằm đó, trải mưa dầm gió rét!

Thịt rả tan ngấm đất, bón cây lành

Cho hoa tươi, cho chồi lá thêm xanh

Xin cầu nguyện anh về miền vĩnh độ

 

Ở nơi đó không hận thù, thống khổ

Có mùa xuân vĩnh viễn đẹp huy hoàng

Có tình thương và hạnh phúc miên man

Hoa nhân ái trong lòng người nở rộ...

 

Khắc bia cây, đá chất thành nấm mộ

Nén hương lòng âm ỉ thắp tim tôi

Nhớ mắt anh ngày mãn khóa sáng ngời

Thao trường vọng lời: “Trừ gian diệt bạo!”

 

Anh nằm đó hay bên giòng Nhật Tảo

Dưới Trường Sơn hay nhánh cuối Cửu Long

Ải Địa Đầu, vùng Cực Bắc Phước Long

Đâu đâu cũng vẫn trong lòng đất Việt

 

Tôi giở nón, nổ súng chào giã biệt

Bước quân hành mong ta được bên nhau

Đường đấu tranh gian khổ, tôi tự hào

Có hồn phách anh linh người chiến hữu!

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Email: dtdbuon@hotmail.com

LÌA XA NỖI NHỚ (TRỊNH ANH KHÔI)

 Lìa Xa Nỗi Nhớ

Bài viết của ông Trịnh Anh Khôi viết về nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn cảm động quá! Cho khối tình của ông dành cho bà vợ bị Alzheimer, cứ làm tôi ứa nước mắt.

 

 


Lìa Xa Nỗi Nhớ 

Trịnh Anh Khôi

Ai đó từng nói: “Cuối cùng, cái mà chúng ta nhớ nhất, không phải là con người, mà là kỷ niệm”. Thế nên, có lẽ điều đáng sợ nhất mà con người phải đối diện, đó là dần dần mất đi trí nhớ. Mất trí nhớ, là mất kỷ niệm, là ký ức bị tan dần theo ngày tháng. Mà xót xa hơn nữa, là với người ở lại, nhớ về một người, vốn đã mất ký ức và đã đi xa, rất xa. (2)

Ông là một nhà thơ, một nhà văn, một nhạc sĩ, người đã mang đến cho thế hệ thính giả Sài Gòn gần 50 năm trước một cách nghe nhạc hoàn toàn mới lạ trên đài phát thanh với chương trình Nhạc Chủ Ðề. Ông là Nguyễn Đình Toàn, người mà cố thi sĩ Du Tử Lê từng gọi là “Người tình không chân dung” của thính giả âm nhạc.

Ông đẹp trai, tài hoa, đa tình. Những ngày tháng đó, cứ mỗi tối Thứ Năm, trên Đài Phát thanh Sài Gòn, tiếng nói của Nguyễn Đình Toàn lại vang lên, ru người nghe vào những ca khúc trữ tình bằng lời nói ngọt ngào, tình tứ về những cuộc tình được ươm mầm, sinh ra, lớn lên, … rồi chết. Chết trong bất tử, trên chính mảnh đất quê hương. Ai lại không mềm lòng, ngây ngất với những lời tha thiết, thơm nồng hương hoa đồng nội:

“… Tình chúng ta bắt đầu như mùa Thu trở lại. Khi những chùm hoa Thạch thảo ngát hương trên lối đi quen. Mùa Thu bắt đầu trên dòng sông bát ngát. Mùa Thu nhuộm vàng những cánh rừng. Mùa Thu phơi áo mơ phai, chiều võ vàng với xác hoa trên hình bướm…” .

“‘Bồ’ của ông ư? Nhiều vô số kể!” - Bạn Phượng Uyên cười giòn khi nói về cái số Đào hoa của bố mình. Nhưng với mẹ bạn, ông là mối tình đầu và cũng là tình cuối.

Cả cuộc đời của bà dành hết cho ông, cho con, cho sự nghiệp sáng tác của ông. Năm tháng ông bị tù đày, bà đón hai, ba chuyến xe đò, xe lam để vào thăm ông. Thời đó, rất nhiều người phải đi thăm thân nhân ở các trại tù cải tạo. Mà để vào được trại Bố Lá, nơi ông bị giam, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe duy nhất. Một tay bà giữ chặt cái giỏ đựng thức ăn chuẩn bị cho ông, một tay bám chặt thành xe trên chiếc xe lam luôn chật kín người, bà thậm chí có lúc chỉ còn có thể trụ tạm một chân ở phía đuôi xe. Cứ thế mà gồng mình cho hết đoạn đường.

Bà là chỗ dựa vững chắc cho ông từ ngày trở thành “bà Nguyễn Đình Toàn”. Bà chu toàn trong ngoài của cuộc sống để ông thoả sức vẫy vùng trong cõi nghệ thuật. Ở nhà, xe hư cũng bà, bóng đèn hư cũng bà… Bà hy sinh tất cả để người nhạc sĩ của bà sống trọn với đam mê sáng tác.

Rồi, bà ngã bệnh, căn bệnh lấy đi kỷ niệm, chia lìa ký ức của con người với nhau. Thật ra, bà đã bệnh hơn 20 năm, từ khi còn ở Việt Nam. Cái quên (thường xuyên) của bà đôi khi làm cho ông phải cằn nhằn. Những lúc đó, bà chỉ ngập ngừng, “em đâu có muốn quên đâu?”.

Bệnh quên quên nhớ nhớ của bà càng trở nặng khi ông bà đặt chân đến Mỹ. Câu nói “Chào cô” bà dành cho con gái của mình trong một ngày gặp mặt vào năm 2012 là dấu mốc bắt đầu cho chuỗi ngày dài bà bước vào đời sống vô tư lự. Nhìn người con trai của mình đứng trước mặt, bà ngước nhìn bằng đôi mắt lạ lẫm, rồi nói: “Sao thằng này giống con mình quá vậy?”.

Từ đó, bà trở thành “đứa trẻ” hồn nhiên trong những tháng ngày đầy ắp những ký ức chắp nối rời rạc nhiều mảnh ghép quá khứ. Hình như bà vẫn cảm nhận được sự quên - nhớ vô vọng của mình, hoặc cũng vì bà không còn nhận ra một người thân quen nào nữa, nên mỗi khi có khách đến thăm nhà, bà lặng lẽ ẩn mình không xuất hiện.

Nhưng bà quên gì thì quên, bà không bao giờ quên nhạc Nguyễn Đình Toàn. Có những ngày vui, bà luôn miệng huýt sáo những bài nhạc của ông. Âm thanh vang lên từ trong tiềm thức của bà. Đó là một khung trời riêng của bà mà không sức mạnh bệnh tật nào có thể bước vào, chiếm đoạt.

Từ ngày biết bệnh của bà trở nặng, ông không cằn nhằn như khi còn ở Việt Nam nữa. Từ chỗ trú riêng cho mình một cõi, ông bước vào việc gánh vác tất cả chuyện trong nhà, một cách rất tự nhiên. Ông từ chối những cuộc gặp gỡ bạn bè ở quán cà-phê bằng câu nói: “Thôi, đến nhà anh pha cho uống. Anh không bỏ chị ở nhà được”.

Ngày xưa, khi ông bước đến bàn ăn, cơm canh nóng đã có sẵn do bà chuẩn bị. Ngày nay, ông xới từng chén cơm cho bà, để bên cạnh đó tấm khăn giấy, đôi đũa, ly nước, và cả cây tăm, rồi đưa bà ngồi vào ghế. Ông ngồi bên cạnh, dùng cơm và nói với bà đủ chuyện, không cần biết bà có nghe, có hiểu hay không.

Đêm nhạc chủ đề Một Ngày Sau Chiến Tranh vinh danh dòng nhạc Nguyễn Đình Toàn diễn ra tại Westminster, California ngày 13 tháng 4 năm 2019, không thể thiếu hình bóng của người phụ nữ đời ông. Bà lặng lẽ, vô hồn ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh ông. Có thể bà không hiểu vì sao đêm đó lại đông người như thế? Vì sao ánh đèn chói chang như thế? Và cũng không hiểu trên sân khấu kia đang nói về điều gì mà người ta vỗ tay vang rền như thế? Bà lơ đãng đưa mắt nhìn vào không gian ấy, thỉnh thoảng lại đòi về, và nói những điều gì đó chắc chỉ có bà mới hiểu. Vậy mà mỗi khi một ca khúc của ông vang lên, bà hướng về sân khấu, vẫn ánh mắt đó, nhưng sáng hơn, vui hơn.

Ngày bà ra đi trong bệnh viện, ông không hay biết. Gia đình chưa dám cho ông hay. Cho đến mãi tận chiều hôm sau, được tin, ông bình tĩnh đến lạ lùng.

Chiều hôm ấy, ông ngồi lặng lẽ trước bàn thờ chưa kịp làm di ảnh của vợ, mắt nhìn vào khoảng không với những làn khói hương váng vất. Nhân dáng gầy gò của ông như viết lên hai chữ CÔ ĐỘC giữa không gian nhỏ còn vương đầy hơi ấm của bà.

Vì bà ra đi quá đột ngột, chưa kịp làm di ảnh, ông lục tìm được mấy tấm hình cũ: “Mẹ của con có mấy tấm hình đẹp lắm. Mẹ của con đẹp như hoa hậu”. Rồi ông bật khóc. Hình như rất hiếm khi ông khóc trong đời. Những ngày tháng tù đày khổ ải, ông không khóc. Những ngày tháng sau 1975 bị tước đi quyền tự do sáng tác của người nghệ sĩ, ông không khóc. Những ngày tháng phải viết lời nhạc, câu thơ bằng cây bút chì vụn trong ngục tù, rồi xoá nhanh, ông không khóc. Ngày bước chân xuống tàu rời quê hương, mang theo nỗi sợ hãi khôn cùng vì đối diện với sương đêm và nỗi chết, ông cũng không khóc. Ông chỉ âm thầm tự nói:

“Mai tôi đi, tôi đi vào sương đêm/ Sương rất độc, tẩm vào người nỗi chết/ Quê hương ta sống chia giòng vĩnh biệt/ Chảy về đâu những nước mắt đưa tin…” (Mai Tôi Đi – Nguyễn Đình Toàn)

Nhưng hôm nay, khi một mình đối diện mình, trong ngôi nhà không còn bà bên cạnh, ông đã khóc. Ông khóc mà không biết mình khóc, như Phạm Thái tráng sĩ từng tự hỏi lòng:

“Này Tiêu Sơn chuông chùa nào nín lặng,/ Hãy chiêu hồn cho đội mộ nàng lên./ Nàng chết rồi ư?/ Ta khóc rồi ư?” (Khúc Ca Phạm Thái – Nguyễn Đình Toàn)

Cả cuộc đời, ông có việc đi đâu thì đi, gặp gỡ bạn bè bao lâu cũng được, nhưng về nhà thì phải có bà. Nếu không, ông bứt rứt, khó chịu, tựa như “người không có chỗ trú thân. Tách rời ra khỏi quê hương, từ bỏ quê hương thật của mình thì chỗ khác không thể nào thay thế được đâu” – Ông đã nói như thế. Giờ đây, câu mà ông hay nói nhất với những người con của mình là: “Bây giờ nhìn đâu cũng thấy mẹ của con”.

Hơn 20 năm qua, bà không còn có thể trò chuyện, đáp lời những câu chuyện ông kể, nhưng bà đã là một “quê hương thu nhỏ” của ông, như cách ông từng định nghĩa về tình yêu: “Tình yêu giữa người đàn ông và đàn bà, thu nhỏ là tình yêu, nhưng phóng lớn lên nó là tình hoài hương”. Ngày ông phải xuống tàu lìa bỏ quê hương, ông kể rằng “có cảm tưởng như mình đứng không vững nữa, mình chênh vênh trên một cái gì đó”, và tự nhủ: “Từ đó trở đi chắc là mình đứng không vững nữa, quả thật là như vậy”.

Rồi khi bà đi xa. Thêm một lần nữa, ông phải lìa xa “quê hương” của mình.


(1) Tựa do TAK đặt
(2) Cảm ơn cây bút BibiNgo

RIP: BÀ THÂN THỊ QUANG (THẦY THÍCH NGUYÊN NGUYỆN)




CVNN vừa được thầy Thích Nguyên Nguyện báo tin buồn: 

ĐỒNG HƯƠNG PHÚ YÊN

NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT

Bà : THÂN THỊ QUANG

Pháp danh : QUẢNG PHỔ

Nguyên Sanh : 18/11/1937 Tại : SÔNG CẦU- PHÚ YÊN Mãn Phần : 22pm ngày 22/11/2024 Tại : Colorado

Hưởng thọ: 88 tuổi

Nhất Tâm Nguyện Cầu Hương Linh QUẢNG PHỔ -

THÂN THỊ QUANG VÃNG SANH TỊNH ĐỘ

NAM MÔ SIÊU LẠC ĐỘ BỒ TÁT

Santa Ana October 30.2024

Thầy Nẫu 


 

Wednesday, October 30, 2024

CHIỀU THU (HUỆ THU)

 


CHIỀU THU


Nhà tôi ngõ cụt mây tù
Như ao nước đọng chiều Thu sóng vờn 
Những chòm cây lá Thu tuôn 
Lòng tôi nghe nỗi Thu buồn dâng lên

Lòng tôi chợt nghĩ đến tên 
Bỗng dưng năm ngón tay thèm vuốt ve
Thu buồn Thu kín sơn khê 
Tên tôi như cũng bốn bề Thu sương


Nhà tôi ngõ cụt cùng đường 
Mây trên núi rủ về vương trước thềm
Ước gì ai bước chân êm 
Để nghe thử lá có mềm khi rơi

Huệ Thu

🍁🌳🌺


TRÊN ĐỒI VĨNH BIỆT (NGUYỄN THANH KHIẾT)

 

Trên đồi Vĩnh Biệt

(Gởi các cựu A20)



Mộ gối quạnh hiu trên đồi cỏ

Ai năm kia gió lộng rừng hoang

mấy mươi năm sau chinh chiến tàn

hồn vất vưởng chưa rời đất chết

Nửa kỷ còn vang lời vĩnh biệt

chết chi mà núi tiếc rừng thương

linh hiển hãy về theo khói hương

bè bạn ngày xưa vừa quay lại

Đồi Vĩnh Biệt ơi! Đồi Vĩnh Biệt

cỏ lau đã lấp kín chân bia

đồng đội của ta chết nằm kia

tên tuổi phai dần trong bóng núi

A 20, Đồng Xuân, hay Xuân Phước

gọi thế nào trên mối hận xưa

ai tong teo chôn vội dưới mưa?

ngày nước lũ tràn qua thung lũng

Khúc Thừa Văn, Nguyễn Huỳnh Danh Vũ

Võ văn Thắng hay Nguyễn Minh Châu

nơi đây không bóng dáng công hầu

chỉ có chiến hào sau tan trận

Những cựu binh của Trại Trừng Giới

còn bao người để nhắc chuyện xưa

ta về đây hú gió gọi mưa

rơi lệ thương người đi chưa tới

Nằm chi đây giữa rừng lau lách

nằm chi đây mộ của lãng quên

nằm chi đây vùng đất không tên

A 20 trại thù trên đất núi

Ta về nghe lá khua xào xạc

gió hát trên đồi nắng tháng Năm

kẻ sĩ năm xưa vẫn âm thầm

canh giữ dưới chân Đồi Vĩnh Biệt

Anh là ai, chẳng cần ai biết

Nguyễn Phương Tây hay Phạm Văn Be

hồn thiêng sông núi vẫn còn nghe

tiếng hét hờn căm trong tiếng đạn

Ta về đây chào nhau như thể

gởi nơi này những ánh hào quang

thiên hùng ca sau buổi tan hàng

với nắm xương những người bất tử

Rồi mai này trời quang mây tạnh

hẹn nhau cùng gánh rượu lên đây

tế núi sông, cám ơn cỏ cây

đã bao dung bạn ta nằm đó

Rồi mai trên đồi nung đá chảy

tưới rượu lên mồ kẻ sĩ xưa

cùng nắm tay nhìn lại đường xưa

những viên đá lót còn đâu nữa?

Ai hát ngợi ca vang thung lũng

ai thương mảnh đời đã hiến dâng

ai khóc, khóc ai – những mộ phần

ai chiến đấu sau ngày mất nước?

Đồi Vĩnh Biệt ơi! Đồi Vĩnh Biệt

ta về đây đứng giữa trời không

gọi tên nhau nhớ thuở cùm gông

Thung Lũng Tử Thần – Trường Sơn hỡi!

Đồi Vĩnh Biệt ơi! Đồi Vĩnh Biệt

bè bạn ơi! đầu bạc lưng cong

ta làm sao trả nợ núi sông

cho kẻ sĩ năm nào yên ngủ

Trại Trừng Giới mồ chôn lớp lớp

Thung Lũng Tử Thần, sông Trà Bương

A 20, những viên gạch lót đường

ta đến, ta về trong nước mắt

 

A20 nguyễn thanh khiết

09-05-2024