Thay mặt BTC “Thuyền Viễn Xứ “ ,















Thay mặt BTC “Thuyền Viễn Xứ “ ,
LÒNG EM
MUÀ HOA TẾT.
Bây giờ trời đất đang vào Xuân,
Rộn rã em chờ từ cuối Đông,
Anh ơi lòng em mùa hoa tết,
Em trăm hoa đua nở vì anh.
Gió mùa Xuân nhiệt đới hanh hao,
Gió nào thì mình vẫn nhớ nhau,
Những nẻo Xuân về hoa khoe sắc,
Những nẻo anh về có em theo..
Đây cánh hoa Mai, cội hoa gìa,
Lòng em còn trẻ đến bao giờ,
Màu vàng rực rỡ niềm may mắn,
Nếu thương em hãy đón vào nhà.
Đây cánh hoa Đào một góc sân,
Như lần đầu em đã gặp anh,
Màu hoa em má hồng e thẹn
Em đã thấy đời một sắc Xuân.
Đây hoa Thủy Tiên dáng thanh tao,
Hoa trắng nhụy vàng em khát khao,
Hoa trồng trong nước đời hoa thắm,
Anh là người tình em muốn trao.
Đây em chậu Cúc đỏ, Cúc vàng,
Mào Gà, Vạn Thọ, Mãn Đình Hồng,
Hoa Hải Đường như người khách qúy,
Anh có mở lòng với em không?
Đây hoa Bách Hợp, hoa Trạng Nguyên,
Quý phái hoa Lan hoa Mẫu Đơn,
Anh là ánh nắng mùa Xuân đấy,
Em hướng về anh hoa Hướng Dương.
Em sẽ cùng anh đón giao thừa,
Tay anh nâng niu từng nụ hoa,
Bao nhiêu hương sắc cho ngày tết,
Gởi tặng riêng anh để làm quà.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
Có thông tin cho rằng bài hát này đã giúp nhạc sĩ Nhật Ngân được phóng thích. Sau năm 1975 các bài hát của nhạc sĩ Nhật Ngân sáng tác bị liệt vào danh sách cấm lưu hành, ông vượt biên nhưng không thành nên bị bắt. Khi bị bắt ông không dám khai tên thật của mình mà khai tên Nguyễn Văn Hai. Yên ổn sinh hoạt trong trại một thời gian.
Sau đó có một số người Sài Gòn cũng bị bắt có vài người trong số đó họ nhận ra ông là nhạc sĩ Nhật Ngân. Ông sợ thân phận bị phát hiện cộng thêm tội khai man lý lịch sẽ bị ngồi tù thêm vài năm nữa.
Một hôm, có 1 cán bộ xuống trại gọi ông lên văn phòng làm việc. Trên đường đi tâm trạng thấp thỏm lo lắng chuyện thân phận bị bại lộ. Nhưng trái với những gì ông nghĩ, khi bước chân vào văn phòng thì trên bàn đã bày sẵn 1 bữa tiệc nhỏ. Cán bộ quản lý khu trại đó mời ông ngồi ăn uống và cùng trò chuyện.
Cán bộ quản giáo cho ông hay, là đã biết ông là nhạc sĩ Nhật Ngân và ông ấy cũng rất hâm mộ của bài hát “Xuân này con không về”.
Cán bộ đó kể cho ông nghe: “Ngày còn ở cɦiến trường rất hay nghe bài hát đó, tôi (cán bộ) và cả đồng đội ai cũng nhớ quê hương, nhớ gia đình vô cùng. Dù là người lính ở 2 miền chiến tuyến khác nhau nhưng đó là tâm trạng chung của người lính lúc bấy giờ”.
Thời gian đó cũng sắp đến tết, người quản giáo có hứa với Nhật Ngân sẽ đề đạt thả ông vào đợt trả tự do sắp tới vào ngày 28 tết. Giữ đúng lời hứa, trong đợt trả tự do đó có tên ông trong danh sách. Sau khi đi bộ gần 2 cây số từ trại ra đường lớn để đón xe về quê, trong túi ông không có đồng nào để bắt xe đò từ Bạc Liêu về Sài Gòn. Ông có hỏi mượn những người đi cùng nhưng ai cũng trong cảnh tù mới ra như ông cả nên không ai giúp gì được.
Vừa lúc có một anh lính đạp xe đạp đuổi theo ông, dúi vào tay ông 1 ít tiền bảo là đội trưởng anh ấy gởi ông tiền xe về. Dù không nói tên nhưng Nhật Ngân cũng đoán ra đó là ai. Trong lòng thầm cảm kích, dù cho 2 người ở 2 chiến tuyến khác nhau nhưng vẫn có người tốt người xấu, không đánɦ đồng như nhau được.
Nói về ca khúc “Xuân này con không về” tuy rằng trong câu từ bài hát không hề có từ “lính” trong đó nhưng người nghe ai cũng ngầm hiểu được. Nội dung bài hát vẽ nên 1 bức tranh mùa xuân gia đình đoàn viên sum họp bên nồi bánh chưng, lửa hồng. Quây quần bên nhau bên mâm cơm cúng trong đêm 30 chờ đón giao thừa để được đốt pháo nghe thật vui tai. Khi vào thời bình bài hát cũng chính là tâm sự của những người con xa xứ, phải tha hương để mưu sinh kiếm sống, nhưng mấy ai có điều kiện để về quê ăn tết cùng gia đình.
Ở nơi chiến tuyến nhưng người lính vẫn đau đáu nỗi lo lắng về gia đình, sợ không ai sửa sang nhà cửa cho mẹ già đón tết, khu vườn thiếu vắng hoa xuân, thương đàn em nhỏ trông chờ anh về có tấm áo mới khoe với chúng bạn xóm giềng. Nhưng mẹ ơi hãy cảm thông cho người con này, con không thể vì niềm vui hạnh phúc cá nhân mà bỏ lại anh em đồng đội nơi chiến trường được.
Mọi người ai cũng như ai, ai cũng có quê hương, cũng có mẹ già, em nhỏ, cũng cùng chung hoàn cảnh. Nhưng vì quê hương đất nước chưa yên bình nên chúng con vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ của người trai đối với tổ quốc. “Mẹ ơi con xuân này vắng nhà”
https://www.youtube.com/watch?
XUÂN ƠI, XUÂN VỀ CHƯA?
Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !
Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng cái phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa???
Ngô Minh Hằng
Ngày 7.1.1997
MẸ MỘT ĐỜI NÓI DỐI
BỞI THƯƠNG CON
Cả cuộc đời mẹ giản dị thương con
Chỉ cho đi ,sống vẹn tròn sớm tối
Mẹ thương con nên mẹ toàn nói dối
Nhận thiệt thua đắp đổi hết tháng ngày
Bữa cơm xưa nghèo mẹ bảo thích ăn khoai
Chút mắm, rau dưa chẳng đoái hoài thịt cá
Áo mới cho con nhưng mẹ toàn áo vá
Mẹ bảo rườm rà ,vướng víu mẹ không quen
Cả đông dài mẹ chỉ chiếc áo len
Con nai nịt chặt lèn trong áo ấm
Mẹ lại bảo thích cái chăn cũ mỏng
Nhường cho con chăn dạ độn bông dầy
Con học xa nhà mẹ xuôi ngược mượn vay
Gửi cho con rồi cuốc cày trả nợ
Mẹ bảo cứ lo học hành thi cử
Mẹ ở nhà vẫn ổn vẫn không sao
Con trưởng thành tuổi mẹ đã dần cao
Vết chân chim lệch xô về cuối mắt
Vẫn cặm cụi vẫn lần hồi cóp nhặt
Bảo: bọn trẻ về cho chúng nó mang đi
Đứa mẹ đẻ ngày nào giờ như cánh thiên di
Mê mải bon chen chẳng mấy khi về được
Nước mắt chảy xuôi...có bao giờ chảy ngược
Mẹ âm thầm nơi cuối rặng hoàng hôn
Mẹ già rồi đồng nghĩa với cô đơn
Nhưng vẫn thương con và vẫn còn nói dối
Trái gió, trở trời hoặc ốm đau nhức mỏi
Con lo, gọi về mẹ bảo : mẹ bình an...
Có giọt lệ vừa rơi xuống đất vỡ tan
Con bật khóc giữa trăm ngàn lối rẽ
Nhưng chỉ có lối đi về phía mẹ
Là bao dung thanh thản đến nghẹn ngào
Mẹ nói dối một đời con mới được bay cao
Mới thỏa ước mơ ngày nào từng ấp ủ
Biết tận hiếu, đáp đền nhiêu cho đủ
Tình mẹ thương con...xin tạc dạ muôn đời
Con thương mẹ nhiều, mẹ nói dối của con ơi
Đỗ Quyên
MOM LIED ALL HER LIFE
BECAUSE SHE LOVED HER CHILD
All
her life Mom simply loved her child,
Just
giving, lived life to the fullest, temper mild.
She
loved me so she lied all the time,
Accepting
losses, made up for it all in chime.
In
old poor meals Mom said potatoes she preferred,
Eating
some vegetables, to take meat not spurred.
New
shirts for me but Mom were all patches,
She
said a new one is cumbersome, not matches.
All
winter long Mom only wore a sweater,
While
I was tight-fitting in warm coats better.
She
said the thin blanket she was accustomed to,
Giving
me the quilt full of cotton not to me due.
I
studied away from home, Mom hustled to borrow,
Sent
me gadgets, then plowed thro the debt to owe.
She
told me to take care of my studies, each exam,
Mom
at home was still fine, ok, there was no jam…
As
I grew up, Mom’s age had gradually increased,
The
crow’s feet in her eyes, she worried the least,
Still
working hard, still storing things for my sake,
Saying
for her child when coming back to take.
The
child Mom gave birth to is now an exodus wing,
I’ve
been so busy that at return I can’t have a fling.
Tears
flow down, but to flow backwards: never.
Mom
silently lives at the end of the sunset forever.
An
old mother is synonymous with loneliness,
But
she still loves me and still lies, her onliness.
On
climate change, when Mom got tired, sick,
Worriedly
I called, she said she was safe, so slick.
There
were tears just fallen broken to the ground,
I
cried in-between thousand crossroads bound.
But
there is only one way towards Mother,
It
is tolerance and choking serenity to smother.
Mom
has lied for a lifetime for me to fly high,
To
just fulfill the dream I once wished to try.
I
must know how to be filial, how much to repay
Mother’s
love for me I will sculpt my inmost way.
I
love you so much, my dear lying Mom fay!
Translation by THANH-THANH