Saturday, August 30, 2025

CÔ ĐƠN (THƠ- AN PHÚ)

 

Cô đơn - thơ An Phú




Trời oi bức chợt mưa bàng hoàng

Hạ qua thu đến đón tuyết sang

Gió cuốn lá xanh đời vàng úa

Như tiễn chân em bước sang ngang

 

Ôi chiếc lá rơi quặn bồi hồi

Cũng chẳng đặng đừng giã từ thôi

Xa cành từ đó tìm nuối tiếc

Tim kiếp cô đơn đập liên hồi

 

Tình nghĩa đôi ta đã vun trồng

Cứ hỏi cành kia nhớ lá không

Khô cong thương nhớ im thầm khóc

Bao giờ tương ngộ mắt ngóng trông

 

Bấm ngón tay xa khuất từng ngày

Mây trắng lang thang lững thững bay

Thuyền trôi xa mãi quên bờ bến

Nước mắt trào tuôn đến cuối đời


NƯỚC NON NGHÌN DẶM (THƠ- HÀN THIÊN LƯƠNG)

 





TIỀN VIET NAM MẤT GIÁ: LẠM PHÁT GIA TĂNG: ĐỜI SỐNG KHÓ KHĂN 2025-2026 (GS.TS. KHƯƠNG HỮU LỘC)

 


Tiền Việt Nam mất giá; lạm phát gia tăng; đời sống khó khăn 2025-2026

 

www.youtube.com/watch?reload=9&v=0Q-5r_wcyjo

Friday, August 29, 2025

ALASKA NHỚ....(HÒA PHẠM)

 

Sáu năm sau, cũng mùa này nhưng đi chỉ hai đứa, cũng vui nhưng có nhiều lẻ loi.





Alaska.

Tháng Tám năm 2019. 

Vui cùng thầy Sang cô Hợp, thầy Thạo cô Lúm, sư Tỷ Lệ Xuân, anh Năm chị Bảy, cụ Lụi, chị Hà và Bác sĩ Thư.

Một trời kỷ niệm. 


Cũng tháng Tám, sáu năm sau.

……

Từ Utah đáp xuống Seattle lúc 10 giờ sáng, rồi vội vã Uber đến cảng nên không còn kịp ghé thăm thằng bạn kim cương Hồ Kỳ Suyền. Hẹn dịp khác nhen mày.


Đêm nay lênh đênh trên biển cả, 

Nữa rồi lại nhớ chuyện vượt biên…


Ba thằng mượn tiền má thằng Ruby, cộng tiền má thằng Cột đập cái hủ bịp con heo cho thêm dằn túi, gom góp cũng được 5 chỉ vàng ròng 24. 


Thằng Điệp đi Chợ Lớn mua cái hải bàn to bằng cái chén bánh căn, gói mấy lớp giấy rồi lận vô quần sì bo, dấu rất kỹ vì sợ “tụi nó” biết, dạo đó bị phát hiện giữ hải bàn là có chuyện, ở tù như chơi.

Thằng Suyền qua Ngọc Lãng kiếm mối, la cà đầu trên xóm dưới rồi cũng bắt mối nhà thằng Ngãi có ghe.


Buổi trưa, ba đứa ngồi trong quán cà phê Mây Tím (Mây Tím Đặng Thị Kiều Vệ(?), rít điếu thuốc sang chảnh Sa-mít Thái Lan, thả hồn theo từng đợt khói rồi mơ tưởng như mình đang mặc cái áo pun ngắn tay, cái quần jean Wrangler’s, giày Nai-ki trắng bóc, tóc dài tận vai, lưng mang cái Pác-bát thênh thang bước vô trường lớn, trường làm nên 3 ông bác sĩ! 

Từ giả ca phê Mây Tím, lén nhìn em Đặng Thị lần cuối. Suyền qua Ngọc Lãng làm “tài công”, men biển Tuy Hòa ra bãi An Hải bốc khách.

Điệp dẫn tui lên quốc lộ đón xe lam ngược Bắc. 

Đâu đó miếu ông Cọp, hai đứa xuống xe dọc theo đường mòn An Hoà An Hải. Con đường sỏi đá mà ngay sau những ngày khói lửa vừa kết thúc, những đứa bé non chẹt phải gồng gánh ba lô đi cuốc ruộng, nơi mà những thằng quỉ nhỏ vừa biết yêu đã té lọt mương vì chen lấn xếp hàng thượng hạng để lọt mắt xanh mộng mơ Lê Hiệp, thơ ngây Ngọc Tuý, mũm mỉm Thúy Vân, và Huyền Trinh mắt biếc… 

Mùa hè năm đó chúng mình đang cuối lớp 10. Nhớ không? 


Điệp và tui cùng chung bước cùng hồi hộp cùng rít những hơi thuốc dài theo lối mòn hướng biển.

“Ê… hai thằng kia…”

Cả hai đứa giật mình, sau lưng, gã du kích lăm le cây súng.

“Hai đứa mày đi đâu, có biết hôm nay là ngày gì không mà lũi nhũi ở đây”

Bình thường tui hay to miệng nhưng hôm nay là ngày làm thỏ đế lắp bắp, thằng Điệp mím môi: (xin vài giây nhớ về khuôn mặt móm của nó) “Dạ tụi em đến nhà thằng Tuyên ăn đám giỗ” - Tàn cuộc có thời gian ngẫm nghĩ không biết lúc ấy thằng Điệp phịa đại tên thằng Tuyên nào, có phải Đào Văn Tuyên lớp C2, mà sao lại là Tuyên? Phải chăng nó phục thằng đó học giỏi mà ngầm nhớ tên chăng. Kệ nó đi, tui chỉ mê thành Trương Quang Nhạn học giỏi thôi, giỏi đến nổi không thể bị đánh rớt, không thể loại ra khỏi Xây Dựng 6, dù nhà nó là Mỹ ngụy.

Gã du kích hét: “Hôm nay là ngày 26/3, ngày bầu cử quốc hội mà giỗ giết cái gì, tao không tin, thằng này (chỉ tui) ở đây, còn thằng kia (chỉ thằng Điệp) kêu thằng Tuyên lên đây.

Điệp nói với gã du kích: “ Dạ để thằng này đi kêu, còn em ở lại được không anh?”, “Được! Thằng kia chạy kêu, lẹ lên”.

Tui nhìn Điệp, nó gập đầu. Tui co giò bỏ chạy. Chạy thục mạng.

Sau này ra trại, tui hỏi Điệp tại sao lúc đó mày không đi mà biểu tao đi. Thế mới biết tình bạn nó dành cho tui to lớn, cao thượng đến dường nào. Tui đang trốn nghĩa vụ, không hộ khẩu, không đất sống, thằng Điệp chọn ở lại để nhường tấm vé tương lai cho bạn nó.


Đêm đen tịch, trên bãi đáp một người to lớn bỏ tui và hai người nữa lên thúng dợi bơi ra ghe. 

Nước tạt, người ướt đẫm. Ngồi trên ghe - là chiếc xổng chạy quanh sông mới đúng nghĩa- chưa xa bờ mấy dặm mà trong đầu đã thấy chiếc quần jean bảnh đôi Nai-ki trắng và lon CoCa chảnh, sao đời mình mau lên hương đến thế!


Đêm Tháng ba trời giông tố, một chiếc thuyền con mong manh lướt sóng. Mạng người nhỏ bé đang chìm vào cỏi hư vô. Một ngọn sóng bạc đầu cũng đủ làm chết một tương lai đầy nhiệt huyết. 

Tui và Suyền sẽ chết ở tuổi 21.


Có thuyền đánh cá kéo chiếc ghe vượt biên vào bờ.

Công an xã xỏ lòi một xâu 12 đứa.

“Mày vượt biên làm gì?”

“Dạ qua gặp ba má em”

Bốp bốp hai cái bạt tai, “ Ba với Má, tổ cha mày!”

“Mày vượt biên làm gì?”

“Dạ em đi chữa bệnh.”

Một cùi chỏ xả ngang vai, “ở đây không chữa được hả mày.”

“Tại sao mày dám đi vượt biên”

“Thích đi là chịu!”.

Một cú đấm như trời giáng vào bụng, “Đồ ngon cố!” Cái thằng ngon cố đó là tui. Ngu thiệt!


Tui và Suyền vào trại giam Tuy An, Chí Thạnh.

Họ ném vô phòng giam một đống sắt, mỗi cái có hình móng ngựa, hai đầu uốn tròn làm thành cái lỗ lớn cỡ đồng penny, mỗi đứa chụp một cái rồi tự tra vào cổ chân mình, một cây sắt từ ngoài cửa xỏ vào mười cái còng. 

Tiếng cửa phòng giam cót két ghê rợn. 

Mười đứa-hai mươi cái chân, mười tự do, mười ngục tù. Một cái chân trở mình là chín đứa cùng đau đớn tột cùng.

Một tuần sau một nhóm khác được đưa vào, cũng tội vượt biên, trong đó có thằng Phong con nhà Bùi Chỉ. Cũng may có nó, đêm đêm nghe nó kể chuyện kiếm hiệp Kim Dung, say mê lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ, quên đi cuộc đời đen tối.

Hai tuần bị còng suốt 24 giờ mỗi ngày. Ỉ đã có màu đỏ. Sau đó là những ngày lao động khổ sai, lên rẫy chặt cây, ra đồng nắng cháy, ngày qua ngày cứ thế , và ngày qua ngày không ngày kêu án.


Một hôm thằng Điệp chở Má tui ra thăm nuôi, nó lén cán bộ đưa tui hớp một ngụm cà phê, thì thầm “Má thằng Ruby đang đút lót, hai mày ra sớm thôi. Tao đang chôn dầu.”


Vài năm sau tui lấy vợ,

Thằng Suyền lấy vợ,

Thằng Điệp vẫn ở vậy.

Wednesday, August 27, 2025

TÂM SỰ HẢI ĐƯỜNG (THƠ- NHẤT PHƯƠNG)

 


Tâm Sự Hải Đường

 

Nhất-Phương

 

Vườn sau một đóa Hải Đường

Sáng trưa mưa nắng phơi sương giữa đời

Làm hoa, cay đắng mĩm cười

Dẫu rằng gió chướng dạo chơi quanh nhà

Lá xanh xanh, lá muột nà

Dáng thanh thanh, dáng lụa tà áo bay

Chao nghiêng rào dậu thưa cây

Gìa thân gỗ mục dạn dày tháng năm

Xôn xao tơ tưởng âm thầm

Gía đừng thả gió bụi thăm Hải Đường

Sóng trần gian, sóng dị thường

Hoa im tiếng lọn sóng cuồng cuốn trôi

Còn đâu nhánh lá tuyệt vời?

Hoa đau tím dạ, tả tơi phận mình

 

***

 

Tưởng cơn gió thoảng vô tình

Ai ngờ đám Lục Bình sinh sự hoài.

LÁ THƯ TÌNH TRONG CẶP (NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG)

 


LÁ THƯ TÌNH TRONG CẶP

Tuấn hồi hộp đợi chờ giờ ra chơi, cuối cùng thì tiếng chuông cũng reng lên inh ỏi, thày giáo gấp sổ rời khỏi bàn cùng lúc với các học sinh nam nữ lục tục nhanh chóng chạy ra ngoài cửa lớp  Không ai muốn lãng phí phút giây nào trong giờ ra chơi cả.

Trong chớp nhoáng lớp học sĩ số 40 người vắng hoe không còn ai ở lại. Tuấn chơi luẩn quẩn bên ngoài nhưng mắt luôn dáo dác ngó những người xung quanh rồi thừa cơ không ai để ý Tuấn quay trở vào lớp của mình.

Đi giữa hai dãy bàn, một bên là nam sinh một bên nữ sinh, tới bàn của Ngọc Thơ thì Tuấn giả vờ cúi xuống như đang nhặt cái gì đó, anh chàng nhanh chóng rút từ túi áo tờ giấy đã được gấp gọn gàng làm tư và nhét vội vào một chiếc cặp trong hộc bàn ngay chỗ của Ngọc Thơ.

Không ai trông thấy hành động của Tuấn, nhất là lũ con gái còn đang mải mê nhiều chuyện ngoài kia. Thế là Tuấn  khoan khoái làm bộ thản nhiên bước ra khỏi lớp.

Anh chàng đút tay vào túi quần thong thả đi bộ dưới gốc cây hoa Phương trong sân trường,  gốc cây này từng chứng kiến Tuấn đi tha thẩn giờ ra chơi và nghĩ ra mấy câu thơ được nắn nót trong lá thư tỏ tình vừa lén lút bỏ vào chiếc cặp kia.

Thẩn thơ dưới gốc Phượng già,

Tôi yêu người ấy nhưng mà tình câm

Hỏi người có yêu tôi không?

Hãy trả lời gấp. Tôi mong đây nè.

Ký tên Tuấn  người si tình ngồi cùng dãy bàn với em và hàng ngày hóng về phía em.

Tuấn vốn nhút nhát, thấy nữ sinh nào đẹp đến gần là bối rối nói không nên lời, nên dù thầm yêu trộm nhớ  Ngọc Thơ xinh đẹp suốt từ năm đệ tam đến năm nay đệ nhị mà Tuấn chưa bao giờ dám mở miệng mời Ngọc Thơ đi ăn chè chứ đừng nói tới chuyện đại sự là tỏ tình.

Hôm nay Tuấn …liều mình chọn cách tỏ tình là bỏ bài thơ tương tư nàng vào trong ngăn cặp của nàng và ký tên, chắc nàng sẽ hiểu.

Không biết khi nhận và đọc lá thư này Ngọc Thơ sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Tuấn căng thẳng lắm nhưng xen lẫn niềm vui hi vọng. Tuấn đẹp trai, học giỏi, mấy đứa con gái trong lớp luôn nhìn Tuấn bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẽ nào Ngọc Thơ lại hững hờ?

Suốt giờ học còn lại Tuấn ngồi dãy bàn bên này mà luôn hướng mắt về dãy bàn nữ bên kia xem thái độ Ngọc Thơ ra sao, nàng đã thấy lá thư chưa?

Tuấn thấy Ngọc Thơ vẫn chăm chỉ nghe thày giảng bài hay thỉnh thoảng nói chuyện với Thu Diệu bên cạnh. Hai đứa này chơi thân nhau, chưa biết chừng mai mốt Ngọc Thơ sẽ kể cho Thu Diệu chuyện lá thư tình và cả lớp cùng biết thì mắc cở lắm nên Tuấn luôn để ý thái độ cả hai đứa nó.

Mọi chuyện vẫn bình yên như thường ngày. Vậy là lá thư chưa được phát hiện, càng may, lát nữa về nhà Ngọc Thơ sẽ thấy lá thư  để con nhỏ nhiều chuyện Thu Diệu kia đừng xía vô.

Sáng hôm sau Tuấn đến trường với tâm trạng hồi hộp lo lắng, anh chàng thấy Ngọc Thơ nhìn chàng cười cười, nhưng lại thấy con nhỏ Thu Diệu nhìn chàng với ánh mắt…sầu thương. Ngọc Thơ cười cười vui vẻ thế kia là đắc ý với lá thư tình của Tuấn rồi, còn Thu Diệu mắc mớ gì mà mặt nó buồn sưng xỉa thế?

Thật khó hiểu? Tuấn vốn giỏi toán, giỏi suy tính mà ca toán khó này Tuấn đành chịu thua.

Thỉnh thoảng Tuấn  lén nhìn sang dãy bàn Ngọc Thơ và Thu Diệu, lại bắt gặp đứa nhìn Tuấn mỉm cười và đứa  rưng rưng buồn. Hai đứa hai tâm trạng ngược xuôi mới lạ.

Thôi, Tuấn đành chờ đợi một lá thư hồi âm .

Quả nhiên giờ ra chơi Ngọc Thơ chủ động đến bên Tuấn và rủ trưa nay tan học hai đứa ghé hàng chè đá đậu…nói chuyện.

Tuấn mừng rỡ trong lòng. Không ngờ Tuấn nhút nhát bao nhiêu Ngọc Thơ lại dạn dĩ bấy nhiêu, nó hẹn hò Tuấn ra quán chè chắc là để trả lời lá thư tình của Tuấn.

Tan học, Tuấn đúng hẹn ra hàng chè đá đậu trước sân trường, giấc này quán chè vắng tanh vì lớp sáng ra về, lớp chiều chưa tới.

Tuấn chọn một ghế ngồi chờ Ngọc Thơ, một lát sau Ngọc Thơ ra tới. May quá nó không dẫn con nhỏ Thu Diệu theo cản mũi kỳ đà, dù hai đứa này đi đâu luôn có đôi.

Tuấn thầm cám ơn người yêu của lòng đã tế nhị thật dễ thương. Ngọc Thơ gọi hai ly chè và vào chuyện:

-          Tuấn ơi, Thu Diệu không thể đến được…

Tuấn gạt phăng:

-          Khỏi cần, cứ để Thu Diệu thảnh thơi, mình nói chuyện đủ rồi.

Ngọc Thơ  quậy  ly chè đậu xanh bánh lọt nước dừa cho đều và lựa lời nói:

-          Thật tình nói ra Ngọc Thơ cũng ngại ngùng lắm, lá thư tình của Tuấn bỏ trong ngăn cặp…

Tuấn chen vào giọng run run cảm xúc:

-          Ừ, lá thư tình của Tuấn đó, mấy câu thơ của Tuấn làm đó…

-          Nhưng muộn rồi Tuấn ơi, nhỏ Thu Diệu đã thương một anh bên lớp đệ Nhất rồi…

-          Thu Diệu?

-          Chứ còn gì nữa, Tuấn đã nhét lá thư tỏ tình trong ngăn cặp của Thu Diệu, nó đưa cho Ngọc Thơ đọc rồi. Đây nè…

Ngọc Thơ mở cặp táp lôi ra tờ thư gấp làm tư của Tuấn, chìa ra trước mặt Tuấn:

-          Phải lá thư này không? Nằm trong ngăn cặp Thu Diệu đó.

Trời ơi, bây giờ thì Tuấn đã hiểu nụ cười của hai đứa, Ngọc Thơ cười cười là trêu chọc Tuấn vì biết bí mật một chuyện tình. Còn Thu Diệu buồn buồn vì nó  thương hại Tuấn, không thể đáp lại một tình yêu.

Thấy vẻ mặt thất thần của Tuấn, Ngọc Thơ ái ngại an ủi:

-          Tuấn đừng buồn, đừng thất vọng mà ảnh hưởng đến chuyện học hành nha. Phải nói lời từ chối Tuấn nhỏ Thu Diệu cũng khổ tâm lắm, nên nó nhờ Ngọc Thơ nói giùm.

Tuấn nói nhỏ mà như gào lên:

-          Không…không…Tuấn không yêu Thu Diệu..

 Ngọc Thơ càng cuống quýt ngắt lời Tuấn và an ủi tiếp:

-          Ngọc Thơ biết mối tình si bị từ chối người ta dễ bị cú “sốc” lắm. Tuấn hãy bình tâm đừng giận hờn nói lẫy  hay oán trách Thu Diệu nữa…

Tuấn hạ giọng rên rỉ:

-          Tuấn đang nói thật chứ nói lẫy hồi nào. Tuấn không yêu Thu Diệu, Người Tuấn yêu là…là…

Máu nhát gan lại hiện về, Tuấn ấp úng mãi mới nói được:

-          Là…… Ngọc Thơ đó. Tuấn yêu Ngọc Thơ…

Vừa nghe xong Ngọc Thơ đứng phắt dậy, tự ái đùng đùng:

-          Tuấn đừng có cho Ngọc Thơ…ăn đồ thừa, đồ ế nha, bị Thu Diệu từ chối rồi quay ra nói yêu Ngọc Thơ để gỡ gạc đỡ quê hả? Thua me gỡ bài cào hả? Còn lâu…

Cô nàng xách cặp ngoe nguẩy bước đi. Tuấn vụng về gọi theo:

-          Ngọc Thơ ơi còn ly chè ….

-          Biết rồi, tôi chưa trả tiền chứ gì. Tuấn trả tiền hai ly chè giùm đi, mai mốt tôi trả lại. Bữa nay tôi mời.

-          Ý Tuấn là còn ly chè đầy, Ngọc Thơ ngồi ăn chè với Tuấn và nghe Tuấn nói chuyện tiếp. Lá thư tình Tuấn đã bỏ lộn cặp Thu Diệu thay vì bỏ vào cặp Ngọc Thơ.

Lời phân bày của Tuấn lạc vào gió bay, Ngọc Thơ đã đi khỏi, không biết nó có nghe được gì không…?

Tuấn nhớ lại hôm qua lúc lén bỏ lá thư tình vào cặp, vì hai cặp của Ngọc Thơ và Thu Diệu nẳm cạnh nhau trong hộc bàn và vì Tuấn hành sự vội vàng nên đã bỏ lộn.

Tuấn thấy từ xa con nhỏ Thu Diệu hiện ra đón Ngọc Thơ, chắc nãy giờ nó núp đâu đó để chờ đợi Ngọc Thơ làm sứ giả đi gặp Tuấn. Hai đứa nó chở nhau về trên chiếc xe đạp, không biết Ngọc Thơ sẽ kể lại những gì.

                 *****************

Dòng đời trôi chảy, hơn 40 năm sau Tuấn và Ngọc Thơ tình cờ gặp lại nhau trong buổi họp mặt trường xưa tại Mỹ. Cả hai nhận ra nhau mừng vui chuyện trò hỏi thăm nhau về thày cô bè bạn .

Thu Diệu thuở đó yêu anh chàng lớp đệ nhất nhưng nàng đã nên duyên với người khác và hiện định cư ở Úc.

Vợ chồng Ngọc Thơ mới sang Mỹ định cư  vài năm nay do con cái bảo lãnh.

Tuấn thoáng  trầm ngâm:

-          Ai cũng có thời học trò để yêu thương và mộng mơ nhưng cuối cùng lấy người mình không mong mà gặp, không chờ mà đến...

Rồi Tuấn nhắc chuyện lá thư tình ngày xưa:

-          Bây giờ tôi với Ngọc Thơ ai có phận nấy, con cháu cả rồi,  mối tình si của tôi ngày xưa đã tan vào thời gian từ lâu, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại, Ngọc Thơ đã tin là tôi bỏ lộn lá thư tình và người tôi yêu chính là Ngọc Thơ không?

Ngọc Thơ gật đầu:

-          Sao ngày ấy chúng mình trẻ con thế nhỉ?  lúc ở quán chè tôi quyết không tin và chảnh chọe thiếu điều muốn…táng cho Tuấn một bạt tai . Nhưng vài năm sau khi lớn khôn thêm, suy nghĩ lại thì tôi tin và ân hận đã làm bạn buồn lòng.

-          Chắc là mình không duyên nợ yêu nhau.

Ngọc Thơ mỉm cười:

-          Nhưng chúng ta vẫn còn duyên nợ bạn bè, gặp nhau đây là vui rồi. Ở phương trời xa xôi kia Thu Diệu chưa bao giờ và sẽ không bao giờ biết rằng ngày ấy Tuấn đã bỏ lộn lá thư tình vào cặp nàng.  Để Thu Diệu và Ngọc Thơ cùng giữ kỷ niệm đẹp về một lá thư tình của một người, của một thời học trò ngây thơ và lãng mạn.

Nguyễn Thị Thanh Dương


RIP CA SĨ LỆ THU (THƠ- BẰNG SƠN)

 

R I P ca sĩ LỆ THU


 

💜💜💜💜💜💜💜💜💜💜

 

Thu có thật đã ra đi mãi mãi

Để lá vàng lơ lửng biết về đâu?

Lời ca xưa u uẩn khúc nhạc sầu

Dòng lệ thắm tiễn người vào quên lãng

 

Mùa đông lạnh gió lùa qua phố vắng

Xác xơ hàng cổ thụ đứng quạnh hiu

Giọt sương đêm hay mắt lệ ban chiều

Còn đọng lại ngỡ ngàng giây ly biệt

 

Đời sẽ mãi trong muôn vàn nuối tiếc

Giọng ca vàng ngày ấy vẫn ngân cao

Tiếng hát em hàng phố vắng hôm nào

Bao kỷ niệm mây dần tan theo gió

 

Đò chiều hỡi giọng ca người năm đó

Giờ còn đâu Thu đã mãi xa rồi

Giấu nghẹn ngào theo năm tháng phai phôi

Lệ Thu mãi trong lòng người ở lại

 

💜💜💜💜💜💜💜💜

 

R I P ca sĩ Lệ Thu

Bằng Sơn 2021