
1) Câu chuyện thứ 1: Con có còn dư đồng nào
không?
Học lớp 12, tôi không có thời gian
về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích
thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đếnchỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có
xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi
lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào
không con?”. Tôi đáp:”Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn,
để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”. Ba về, tôi đứng đó, nước
mắt rưng rưng…
(ST)
(ST)
2)
Câu chuyện thứ hai: Quà con tặng bố
Có một người cha nghèo đã quở phạt
đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng.
Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng
mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy.
Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ
vẫn mang hộp quà đến nói với cha: “Con tặng bố!”. Người cha cảm thấy bối rối vì
cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông
mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ
ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: “Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng,
con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!”.
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao
lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái
hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng
tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc
hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ
nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ
con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có
được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như
thế.(ST)
3)
Câu chuyện thứ ba: Ngọn nến không cháy
Trong thành phố nọ có hai cha con
sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và
ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi
người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng
và khóc mãi.
Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và
ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn.
Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy
cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính
là đứa con gấi bé bỏng của mình.
Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: ”
Tại sao nến của con lại không cháy?”. Bé gái đã đáp rằng: ” Con đã cố lắm nhưng
không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha
lại dập tắt hết ngọn nến của con”.
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ
đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi
ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con
ông.
Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào
chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn
cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào
đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười
(ST)
(ST)
4)
Câu chuyện thứ tư: Tô mì
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh
lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một
người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh
cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn
giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có
học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi:
“Cho hai bát mì bò!”, cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng
về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười
biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo
tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được.
Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to
hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì
tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ
hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai
bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm
sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta
tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò
dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt,
vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “An đi con, con ăn nhiều thêm một
chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại
học, sau này làm người có ích cho xã hội.” Người cha nói với giọng hiền từ, đôi
mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười
ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản
trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát
của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như
thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này
thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt.” Ông lão cảm động nói. Kẻ
đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu
thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người
con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con
đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. ” “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò
thực ra cũng có chất lắm đấy.”
Hành động và lời nói của hai cha con
đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng
cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên
một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của
hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có
mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì
phải?, chúng tôi không gọi thịt bò.” Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: “Không
nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu
khách hàng. ” Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào
bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi
cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ
quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy
bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa
thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu
Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý
nghĩ riêng.”
(ST)
(ST)
5)
Câu chuyện thứ năm: Đấu giá cuối cùng (đã phổ biến)
Có một người đàn ông yêu thích mỹ
thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập
tranh là mục tiêu cả đời của ông.
Ông làm việc rất chăm chỉ để dành
tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua
rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.
Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ
có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó.
Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm
nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có
chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân.
Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra…
Một hôm, người cha nhận được một lá
thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau
khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì
đang xảy ra với con mình. Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này
báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một
nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư,
người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng
thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì
con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông
không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai
mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa
nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói “Thưa bác, bác không
biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không
giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã
làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù
cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để
tặngcho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu.”
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở
ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là
bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai “Đây là
bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta
có trong căn nhà này.” Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người
chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan
truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác
phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian.
Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng
được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho
các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu
giá đầy người.
Người điều khiển đứng lên và nói “Tôi
xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân
dung này…”
Có người la lên “Đó chỉ là chân dung
đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những
bức có giá trị thật sự?”
– Người điều khiển nói “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!”
– Người điều khiển bắt đầu “Ai sẽ mua với giá $100?”
– Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp “Ai sẽ mua với giá $50?”
– Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi “Có ai mua với giá $40?”
– Người điều khiển nói “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!”
– Người điều khiển bắt đầu “Ai sẽ mua với giá $100?”
– Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp “Ai sẽ mua với giá $50?”
– Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi “Có ai mua với giá $40?”
Cũng không ai muốn mua. Người điều
khiển lại hỏi “Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?” Một người đàn ông
già đứng lên “Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất
cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã
thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó.
Vậy anh có đồng ý không?”
Người điều khiển nói “$10 lần thứ
nhất, lần thứ nhì, bán!”
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi
người nói với nhau “Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!” Người điều khiển
nói “Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách
quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!”
Đám đông nổi giận “Anh nói là hết
đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?” Người
điều khiển nói “Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy
xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN
DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”.
No comments:
Post a Comment