NGƯỜI VỀ TỪ CÕI CHẾT TRÊN TỈNH LỘ 7 PHÚ BỔN - TUY HÒA
Ngô Trúc Khánh sinh tại Chợ Lầu, Hòa Ða, Bình Thuận. Cựu
học sinh Trung Học Phan Bội Châu, Phan Thiết 1958-1965. Trước khi vào lính, là
công chức Bộ Thông Tin-Chiêu Hồi (Sài Gòn). Tốt nghiệp Khóa 7/1968 tại Trường
Bộ Binh Thủ Ðức.
- Từ 1969 tới 1971, Ðại Ðội Phó/ÐÐ 238 ÐPQ thuộc Chi Khu
Hòa Ða(Bình Thuận).
- 1972 Biệt phái ngoại ngạch Cảnh Sát Quốc Gia : Trung Uý
Trưởng Cuộc Hòa An và Lại An (Thiện Giáo-BT).
- 1973 Trưởng Cuộc Cảnh Sát, Thị Xã Hậu Bổn (Phú Bổn) ố Sĩ
quan Hành Chánh , Phụ Tá Biện Lý Tòa Hòa Giải Pleiku.
- 1974 tới tháng 2/1975 : Phụ Tá Trưởng phòng Hành
Quân/BCH/CSQG/Phú Bổn.
Ngày 10-3-1975 thủ phủ của cao nguyên Trung Phần là thành
phố Ban Mê Thuộc thất thủ. Pleiku tổng hành dinh của Bộ Tư Lệnh Quân Khu /Quân
Ðoàn II Chiến Thuật coi như bị cô lập và vây hảm vì hai quốc lộ chính 14 và 19
đã bị cộng sản Băc Việt cắt đứt và bịt kín nhiều đoạn. Mặc dù ở đây có rất
nhiều đơn vi chiến đấu thiện chiến nhất là Biệt Ðộng Quân nhưng giờ chót cũng
được lệnh di tản chiến thuật về duyên hải, nói là để bảo tồn lực lượng cố thủ
các tỉnh còn lại của quân đoàn.
Ngày 17-3-1975, bắt đầu cuộc triệt thoái của Quân Ðoàn II
tại Pleiku, chặng đầu tới Phú Bổn tình hình tốt đẹp, mọi liên lạc, từ đoàn xe
về Nha Trang, qua hệ thống siêu tầng số, liên tục và rõ ràng. Liên Ðoàn 6 Công
Binh và những Ðơn Vị BÐQ mở đường, nhiều Liên Ðoàn BÐQ khác + Lử Ðoàn 2 Thiết
Giáp đoạn hậu. Cảnh tượng xô bồ chưa từng có khi đoàn xe bắt đầu chuyển bánh .
Nguyên do là hầu như ai kể cả cây cột đèn ở đây cũng đều muốn chạy khỏi vùng
đất chết sắp xãy ra. Vì vậy nên mọi kế hoạch của cuộc hành quân di tản gần như
đảo lộn với sự có mặt của hàng vạn đồng bào chạy loạn bằng đủ thứ phương tiện
từ xe gắn máy, xe thồ, xe ngựa, xe kéo tới xe ô tô các loại. Cứ thế dân theo
lính nối đuôi nhau không làm sao mà đếm nổi số lượng kéo dài hằng hằng cây số.
Hởi ôi chiến tranh là chết chóc đau khổ thế nhưng cộng sản
VN vì chủ nghĩa đế quốc và lợi lộc nên lúc nào cũng gây ra chiến tranh. Ðồng
bào vô tội qua thời gian của cuộc chiến quá sợ cộng sản phi nhân bạo tàn nên
biết đi là chết nhưng vẫn cứ chạy theo QLVNCH để xa lánh quỷ dử Việt Cộng.
Những trang lịch sử cận đại của nước nhà ngày nay đã ghi rõ ràng từng đoạn
đường thảm tuyệt của người dân chiến nạn từ Tết Mậu Thân 1968, Mùa Hè Ðỏ Lửa
1972 và tàn khốc dã man có một không hai, đó là cuộc thảm sát của cộng sản Bắc
Việt nhắm vào dân thường trên liên tỉnh lộ 7. Ðó là mồ chôn nhiền chục ngàn xác
đồng bào và trẻ thơ vô tội, xóa sổ cả một đoàn quân cùng chiến cụ của cao
nguyên lừng danh, từng làm cho giặc xiêu hồn bạt vía, kéo theo sự sụp đổ của
đất nước vào cuối tháng 4-1975.
Lúc 18 giờ 15 ‘ cùng ngày, đoàn xe tới Phú Bổn, ban đêm
lính Thượng nổi loạn, đốt nhà, cướp của, đồng lúc VC pháo kích dồn dập vào Thị
Xã Cheo Reo, khiến cho thành phố nhỏ bé của miền núi, như đắm chìm trong biển
lửa và hổn loạn. Vì vậy mọi đơn vị của Tiểu Khu, cũng tự động di tản theo Quân
Ðoàn. Phòng Hành Chánh của Cảnh Sát Phú Bổn lúc đó, gồm ba sĩ quan (1 Ðại Úy +
2 Trung Úy ) với gia đình tôi (vợ + ba con nhỏ), tổng cộng 7 người, chất trên 1
xe Jeep. Riêng tôi đi bằng chiếc xe Honda Dame, chạy trước dẫn đường về được
Chi Khu Phú Túc, sau hai ngày đêm may mắn, thoát khỏi đạn pháo của Cộng Sản và
các nút chặn của Thượng Cộng
Lúc này, một số du kích VC đã dùng súng cối, pháo vào đoàn
xe với mục đích làm trì trệ cuộc di chuyển, chờ quân chính qui của Sư Ðoàn 320,
từ Ban Me Thuột, kéo tới với nhiều đại bác 122 ly của SD23BB bỏ lại. Bấy giờ ,
Tư lệnh QÐ2 là Tướng Phạm Văn Phú, đang bay trên C-47, ra lệnh cho Tướng Trần
văn Cẩm, điều động LÐ7BÐQ và Lữ Ðoàn 2 Thiêt Giáp, phối hợp bảo vệ đoàn xe. Các
đơn vị trưởng có trách nhiệm trong cuộc di tản trên, ngoài Tướng Phú (Tư Lệnh),
Tướng Cẩm (Tư Lệnh Phó), còn có Ðại Tá Lý (TMT/QÐ2), Tướng Tất (CHT/BDQ/V2),
Ðại Tá Ðồng (CHT/TG) và Các Liên Ðoàn Trưởng BÐQ. Rút sau cùng là LÐ4 và 25
BÐQ, vì kẹt ở Thanh An (Pleiku).
Trong lúc mọi việc tưởng đâu tốt đẹp, thì xui xẻo lại tơi,
khi Không Quân bỏ bom lầm, làm cháy 2 Thiết Vận Xa M113, khiến một số Binh sĩ
TG và BDQ thương vong. Chết chóc, khổ đau.. bắt đầu từ giây phút đó.
Hổn loạn bắt đầu từ 15 giờ ngày 18-3-1975. Theo nhận xét
chung của mọi người, nếu người chỉ huy lúc đó là Cố Ðại Tướng Ðổ Cao Trí, tướng
Trương Quang Ân hay Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn. thì họ sẽ nhảy ngay vào Mặt
Trận, để trực tiếp chỉ huy , nên chăc chắn sẽ không có cảnh ‘ mạnh ai náy làm,
coi mệnh lệnh của thượng cấp, kể cả chỉ thị của TT Thiệu, Bộ TTM/QLVNCH như cỏ
rác ‘.Nhưng tướng Phú đã không bao giờ làm vậy thay vì bay trực thăng xuống
thẳng Phú Bổn, để trực tiếp chỉ huy đoàn quân di tản, lúc đó như rắn không đầu
vì chẳng ai phục ai, mà chỉ ngồi chờ tại Bộ Tư Lệnh QÐ2 ở Nha Trang, để chực
đón phái đoàn cao cấp từ Sài Gòn của Thủ tướng Khiêm tới ban lệnh miệng. Trong
khi đó tin tức dồn dập từ mặt trận báo về, Trung Ðoàn 9/SÐ968 của Cộng Sản Bắc
Việt + nhiều Tiểu đoàn Du kích Thượng Cộng, đã lập xong một phòng tuyến dài
trên tỉnh lộ, để chờ chận đánh đoàn xe, trong đó có rất nhiều đồng bào tháp
tùng chạy loạn lánh nạn.
Lúc 1 giờ 15 sáng ngày 19-3-1975, Tướng Tất báo cáo từ dưới
đất về Nha Trang : Quận Phú Túc bị pháo nặng và tràn ngập nhưng LÐ7 BÐQ và
Thiết Giáp đã tới giải vây. Trận chiến thật ác liệt, cuối cùng LÐ7 BÐQ cũng đã
tái chiếm lại được quận, mặc dù chung quanh VC vẫn còn bám trụ, đóng chốt, pháo
kích pha nátÔ đoàn xe. Cùng lúc, hai Tiểu đoàn K9, K13 của VC Phú Yên, đã đóng
chốt từ Hiếu Xương lên tới quận Sơn Hòa. Tuy đoạn đường này, chỉ dài 25 cây số
nhưng lại là đoạn đường máu lệ, chẳng khác nào chốn quỷ môn quan, đã tàn sát
không biết bao nhiêu mạng lính và dân, trong đoàn người di tản phải vượt qua,
trước khi tới được Tuy Hòa.
Tại Phú Túc, tôi và các bạn đi chung với vợ con trên chiếc
xe Jeep, đã bị thất lạc, trong chốn loạn quân, cho tơi ngày thứ 4 (21-3), mới
gặp lại bên bờ này sông Ba. Từ đó, mọi người chia tay vì chiếc xe Jeep phải bỏ
lại. Riêng gia đình tôi, còn phải chịu thêm 8 ngày nữa, trong địa ngục trần
gian, để vượt qua đoạn đường tử thần này, dưới đất có hàng trăm ngàn quả mìn
gài sẳn, của cả VC và Ðại Hàn từ bao năm trước. Còn trên đầu thì đầy trời
Rocket và bom lửa của Không Quân + hàng trăm chốt của giặc, luôn nả đạn pháo
vào đoàn người, bất kể quân, dân, người lớn hay trẻ con, khi chạy ngang tầm
súng.
Ðoàn xe ứ đọng kéo dài và ngừng hẳn vì giòng sông Ba chắn
ngang trước mặt. Ðâu đâu cũng vang dậy tiếng khóc của đồng bào di tản từ trẻ sơ
sinh thiếu sửa cho tới những nạn nhân đang quằn quại vì bom đạn và sự cướp bóc
diễn ra. Tội nghiệp nhất là các đơn vị QLVNCH vừa phải mở đường, chiến đấu và
thêm trọng trách đùm bọc đồng bào đang cùng với lính trong cơn chiến nạn.
Ai cướp của dân, ai giết dân để mà cướp của thì ngày lịchsử
cũng đã ghi lại rõ ràng qua miệng đời của chính những nhân chứng còn sống sót.
Tuy vậy lịch sử cũng không thể nào bỏ sót công trạng thật là vĩ đại của những
người lính Công Binh Chiến Ðấu của QLVNCH. Không có họ can đãm đầu đội bom dạn,
mệt nhọc hy sinh tánh mạng , hiên ngang trầm mình dưới giòng nước lủ sông Ba để
hoàn thành cho được một cây cầu nổi bằng vỹ sắt nối hai bờ sông, giúp đoàn xe
tiếp tục về Tuy Hòa, tránh một cuộc thảm sát khi bộ đội Bắc Việt đang trên
đường truy đuổi sắp bắt kịp.
Hởi ôi đời là vậy đó vì ngày trước hay bây giờ vẫn còn một
số người đâu có bao giờ nghĩ tới sự hy sinh vô bờ bến của những người lính
VNCH. Họ chiến đấu vì ai mà phải hy sinh xác thân nơi sa trường, lại phải chịu
đói khát cực khổ như đơn vị Công Binh đang thi hành nhiệm vụ tại Sông Ba. Toán
này lo đón nhận những chiếc vỷ được thả xuống từ trực thăng trong khi toán khác
tiếp ngay để ráp lại thành một chiếc cầu dã chiến. Phía dưới nước chảy thật
xiết, mặc kệ hai chiếc xe ủi vẫn liên tục làm việc ủi đất và đá lấp kín một
khoảng sông và thả vỷ sắt trên đó.
Có một cảnh tượng mà tới bây giờ chắc những người có mặt
bên bờ sông Ba sẽ không bao giờ quên được. Ðó là chuyện đàn bò gần 200 con của
đồng bào quận Cũng Sơn được dẫn theo với chủ tị nạn. Nhưng khi chúng vừa lội
qua tới bờ bên kia thì bị đơn vị Việt Cộng đang chốt sã súng đủ loại kể cả lựu
đạn giết không chừa một con. Tội nghiệp thịt xương của những con vật vô tội
văng tứ phía còn nước sông thì nhuộm đỏ máu bò. Một vài con may mắn dù bị
thương vẫn cố lết lên bờ và lũi vào rừng núi biệt dạng.
Cảnh tượng trên làm cho mọi người thêm khiếp đãm, thêm vào
đó là sự chen lấn leo bừa lên trực thăng gây nên cảnh chết tan xương nát thịt
khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Suốt thời gian này, ai cũng vậy chẳng riêng gì gia đình
tôi, đói thì lượm đọt rau và củ sắn dại trong rừng để an, còn khát thì uống
nước vũng bùn, lợn cợn đầy máu, mỡ của xác người. Riêng đạn bom, mìn bẩy thì
đành giao cho số mệnh . Cuối cùng nhờ Trời Phật và Tổ Tiên hộ trì, Tôi cùng Vợ
và ba con nhỏ, sau 12 ngày đêm đói khát, lặn lội trong địa ngục bom đạn máu
lửa, cũng về được Tuy Hòa ngày 25-3-1975 rồi Khánh Hòa.
Tại Nha Trang, Ðài truyền hình liên tiếp tường thuật lại
cuộc di tản của QÐ2 trên Liên Tỉnh Lộ 7, mở đầu là Những Thiết Vận Xa M113 của
Lử Ðoàn 2 Thiết Giáp, kế tới là hình ảnh của một sĩ quan trẻ tuổi, râu tóc dựng
ngược, mặt mày hốc hác, quần áo rách nát tả tơi, chỉ còn nguyên vẹn 1 đôi giầy
lính, tấm bản đồ hành quân và khảu P.38 ngắn nòng. Dân chúng tại Nha Trang đã
túa ra hai bên đường, để đón mừng, tiếp tế cho đoàn người về từ cỏi chết, mà
người dẫn đầu, chính là Trung Úy Ngô Trúc Khánh, chỉ có chiếc xe Honda Dame, đã
mang được vợ và ba con về từ địa ngục có thật.
Sau ngày CSQT cưởng chiếm được toàn Miền Nam VN, như hằng
triệu quân công cán cảnh của VNCH, Trung Uý Khánh lần lượt trải qua nhiều địa
ngục trần gian, từ Kà Tót, Tổng Trại 8 Sông Mao, Lương Sơn, Tà Dôn, Long Hoa
tới trại A.30 Tuy Hòa, Tổng cộng hơn 7 năm tù khổ sai. Ðược tị nạn chính trị
tại Hoa Kỳ ngày 26-4-1992, qua diện HO 11, cùng vợ với 2 con. Cuối cùng ngày
28-3-2006, sau 14 năm chờ đợi, đứa con trai lớn mới tới Mỹ để đoàn tụ cả gia
đình. Ðời trai kiếp lính thời loạn là vậy đó, bi thảm, cùng tận.. thế nhưng tới
nay có được mấy người cảm thông thương tiếc ?
Tóm lại cuộc di tản của QD2 coi như hoàn toàn thất bại,
không phải vì người lính không chịu chiến đấu hay không đủ vũ khí đạn dược, để
chống chọi với kẻ thù, mà do một hệ thống chỉ huy tồi tệ, từ Bộ TTM/QLVNCH cho
tới BTL/QÐ2, toàn những kẻ sợ chết, ganh tị, vô kỷ luật, chỉ biết chia phe kết
đảng, mới đưa đến cái thảm họa mất nước vào tay đảng CSQT, đẩy dân lính vào con
đường chết. Cũng may trong đoàn di tản, còn có được những Liên Ðoàn BÐQ thiện
chiến, Các đơn vị Thiết Giáp, Công Binh, những đơn vị Lôi Hổ, Biệt Kích.. chịu
hy sinh, nên mới đem được hơn 2000 xe đủ loại và mấy chục ngàn người từ các
tỉnh Cao nguyên Kon Tum, Pleiku, Phú Bổn về được Phú Yên.
Kết quả 70% chiến xa M48,41 bị hũy diệt, 100% Pháo binh tan
hàng. Có hơn mấy chục ngàn đồng bào, đa số là trẻ thơ, đàn bà bị thảm sát,
20.000 chiến sĩ thuộc QD2, gồm BÐQ, Lử Ðoàn 2 Thiết Kỹ, Liên Ðoàn 6 Công Binh
Chiến Ðấu. Pháo Binh, Lực lương Thám Sát, Biệt Kích, Lôi Hổ.. tán mạng.. Ðau
đớn như vậy, thế nhưng suốt 13 ngày đoàn quân di tản, cho tới lúc số sống sót
về được Tuy Hòa, Nha Trang. Trong lúc đó, các tướng lãnh Cao Văn Viên (TTMT),
Lê Nguyên Khang và Ðồng văn Khuyên được coi là ba tướng lãnh có quyền uy cao
nhất lúc đó, cũng không hề rời Sài Gòn, đi máy bay ra Tuy Hòa hay Nha Trang..
thăm viếng, ủy lạo các nạn nhân mới từ địa ngục về. Ðó là sự thật của lịch sử.
Trong nổi buôn ly xứ dường như trong tôi luôn ‘ Còn Một
Chút Gì Ðể Nhớ ‘ như nhà thơ Vũ Hữu Ðịnh đã nhớ về Pleiku thời binh lửa năm nào
:
‘ phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trới thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương .’
NGÔ TRÚC KHÁNH
No comments:
Post a Comment