TÔI
VIẾT CHO ANH
NGƯỜI
TÙ CẢI TẠO
Anh đến đây nơi xứ người
lạnh giá!
Từ lưng trời màn tuyết
trắng giăng giăng
Bên đường phố cây khẳng
khiu trụi lá
Mây cũng buồn, vì đông rét
căm căm
Đất cỏ khô vùi dưới mồ
tuyết lịm
Nỗi trầm tư nhè nhẹ thoáng
qua hồn
Tôi chợt nhớ về ngày xanh
mực tím
Yêu mây trời bát ngát buổi
hoàng hôn
Bạn bè đã thưa dần trong
lớp học
Người Bộ binh, kẻ lính
Thủy, Quân Y…
Đứa Nhảy Dù… gĩa từ thời
tuổi ngọc
Thuở đao binh, bao thảm
cảnh phân kỳ!
Trai thời loạn sa trường
say thép súng
Những vòng hoa tình em gái
hậu phương
Choàng lên cổ người chiến
binh anh dũng
Đây tấc lòng yêu đất nước,
quê hương…
Nay anh đến, với hình hài
héo hắt!
Cuộc đổi đời đã xóa tuổi
thay tên
Nỗi u uất chói ngời trong
ánh mắt
Ánh kiêu hùng và bất khuất
vươn lên
Ôi thời gian có gì không
thay đổi?
Chí làm trai như sắt đá trơ
trơ
Bọn cường bạo hủy diệt làm
sao nổi
Dạ sắt son lòng dũng cảm vô
bờ!
Nơi xứ người, đông về lạnh
lẽo lắm!
Còn tình người, anh thấy
lạnh hay không?
Cựu chiến binh vốn ngại chi
mưa nắng
Chỉ lo âu kẻ đổi dạ thay
lòng!
“Ngày xưa tôi choàng vòng
hoa cho lính
Cho người hùng chiến đấu
giữ quê hương
Nay tôi viết cho người tù
đáng kính
Cho những ai, mãi bất khuất
kiên cường!”
DƯ THỊ
DIỄM BUỒN
Thuở đó gia đình tôi còn ở
Chicago (Illinois), bài thơ “Tôi Viết Cho Anh Người Tù Cải Tạo” đi trên thi tập
“Những Ngày Xưa Thân Ái” phát hành năm 1998. Được phổ biến rộng rãi trên các
Diễn Đàn Internet, trên các Web... Báo giấy nguyệt san, tuần san... gần như từ
Âu, Mỹ, Úc, Á...
Tôi hy vọng và đợi chờ
trong hồi họp, nghĩ rằng: “Một ngày nào đây sẽ có một người đồng cảm, một đồng
điệu, một đồng môn hay một cựu quân nhân ở vào thuở đó. Cái thuở có tôi và bao
nữ sinh miền Nam nước Việt... còn miệt mày đèn sách, mà gần như toàn thể thanh
niên, sinh viên, nam sinh
thời bấy giờ “Đất nước lâm
nguy/ Thất phu hữu trách”, đã “xếp bút nghiên theo việc kiếm cung” để cho gia
đình an lành và giữ gìn lãnh thổ lãnh hải miền Nam nước Việt...
Cho nên khi gởi bài đi vào
năm 1998, tôi âm thầm chờ đợi, chờ đợi đến mõi mòn, và sự mong chờ đó gần như
vô vọng, vì đã qua thời gian khá dài, rất dài, và quá dài... Cho mãi đến mùa
Xuân năm 2019 (tròn 21 năm) tôi nhận được bài họa“Người Lính Nghĩ Gì” từ một
tác giả chưa hề quen biết.
Ngoài tôi được thưởng thức
những tác phẩm của anh trên các Diễn Đàn, và báo chí...
Họa Bài
“Tôi Viết cho Anh Người Tù
Cải Tạo”
Của tác giả Dư Thị Diễm
Buồn
LÍNH
NGHĨ GÌ
LTD
Tôi đến đây cuối mùa
Đông lạnh giá,
Đêm xứ người, tuyết
trắng phủ giăng giăng
Vùng Tây Bắc cuối năm
cây trụi lá
Thông vẫn xanh ngạo nghễ
giữa lạnh căm.
Lính tha hương là hai lần
chết lịm,
Một lần đi là nát cả
tâm hồn.
Súng ngựa yên cương –
Rừng chiều hoa tím
Bóng quê nhà lẩn khuất
nẻo hoàng hôn.
Lửa chiến tranh đã len
vào lớp học,
Sách vở buồn, lặng ngắm
bóng chinh y.
Thôi giã từ những chuỗi
ngày vàng ngọc,
Kiếp chinh nhân, ai biết
chuyện phân kỳ!
Quên sao được, những ngày
vang tiếng súng,
Đêm tiền đồn nghe tiếng hát
hậu phương
Bài học dưới cờ - Trí,
Nhân, Thành, Dũng.
Chống bạo cường để gìn giữ
quê hương
Ngày quốc biến, nhìn miền
Nam hiu hắt,
Sài Gòn thân yêu, em đã
thay tên.
Bao nỗi nhục vinh, chìm
trong ánh mắt,
Chí quật cường thành bão tố
vùng lên.
Triệu lòng người đang khát
khao thay đổi,
Thì bạo quyền không thể cứ
trơ trơ.
Trăm ngọn gió sẽ thành cơn
bão nổi,
Thổi tan đi những ác chướng
xa bờ.
Cảm ơn người - Những vần
thơ đẹp lắm.
Kỷ niệm một thời với lính
còn không?
Chút muộn phiền, như mây
trôi vạt nắng
Xin hãy yêu thương với cả
tấm lòng.
Xin cảm ơn, những ân tình
cho lính,
Quên tuổi thanh xuân, gìn
giữ quê hương
Sống hiên ngang giữa lòng
dân thương kính.
Mơ một ngày mai, đất nước
phú cường.
Lê Tấn
Dương
(Xin cảm ơn tác giả Dư
Thị Diễm Buồn
và bài thơ “Tôi viết cho
anh - Người tù cải tạo”)
No comments:
Post a Comment