Monday, October 19, 2015

CƯỜI ĐẦU TUẦN

CHÚC THƯ CHO CHỒNG
".... Em cấm anh không được cho con mẹ Phước đến nhà quàn. Em ghét cái mặt nó không chịu được. Nó mà dẫn xác đến, em trợn mắt lè lưỡi ra là nó đứng tim, nó chết ngay tại chỗ cho coi.
  1.  Ðám tang xong thì anh phải bán nhà đi khỏi cái xóm mình đang ở. Em không muốn anh tiếp tục sống cạnh nhà con mẹ Thu nữa. Em thấy nó gian lắm. Nó thấy em đi qua là nó nhổ nước miếng xuống đất rồi quay ngoắt vào nhà, mà nó thấy anh thì nó cười ngỏn ngoẻn nhe răng ngựa ra trong khi em thì có làm gì nó đâu.
  2.  Sau ba năm, anh muốn lấy ai thì lấy, em không cấm, nhưng anh không được lấy con mẹ Thanh, con mẹ Hoa, con mẹ Cúc...
  3.  Anh mà lấy một trong mấy con mẹ này thì em hiện hồn về em bóp cổ anh, em xé xác mấy con voi dầy ngựa xé này ra chứ đừng có mà trêu ngươi em.
  4.  Quần áo của em, anh đem cho nhà Tế Bần, cấm không được cho mấy con chằng ăn trăn quấn ấy đụng tới. Nữ trang thì đeo hết cho em rồi hãy chôn.
  5. Cái hộp bích qui em cất trong garage, dưới mấy thùng bột giặt, bọc bằng bao plastic thì mang đốt đi cho em. Cấm anh không được mở ra coi...Anh mà không nghe lời em, đêm em hiện về em lấy dây điện em xiết cổ anh.
  6. Trong ấy chỉ có đống hình và thư của mấy con hà bá bạn anh thôi. Không cần phải xem nữa. Ảnh chúng nó bị vẽ râu và chọc mắt rồi thì xem làm gì nữa. Luôn cả quyển sổ điện thoại mà anh tưởng mất, đi kiếm cả tháng không ra hồi đó nữa. Chúng nó ở trong đó hết. Hơn nữa, mấy con mụ ấy cũng đâu còn ở những số điện thoại cũ nữa mà kiếm.
  7. Bây giờ em đã ra đi, anh muốn làm gì với những đứa khác thì làm, em không biết thì không sao, nhưng cấm anh không được lạng quạng trở lại với mấy con .... kia. Em nghĩ tới chúng nó mà vẫn còn lộn ruột, khó mà nhắm mắt, vì có đứa đã từng gọi em là sư tử trong thư viết cho anh mà em bắt được. Chúng nó hỗn như thế sao chịu nổi.
  8. Anh phải nghe lời em: Chủ Nhật phải ra thăm mộ em, đi một mình, không được hẹn hò đứa nào trong ngày hôm ấy. Có đi chơi với con nào thì cấm không được đeo mấy cái ca vát em mua, mấy cái sơ mi, giầy, jacket em chọn cho anh hồi em còn sống.
PS: Em thiêng lắm, nói cho anh biết trước. Ðừng có chọc em cho em điên tiết lên, nghe chửa..."

​CHÚC THƯ CHO VỢ
​…… Em yêu, ai mà sống ở đời được mãi. Ai chả có lúc phải nói lời vĩnh biệt. Khi anh ra đi, thì đây là di chúc – em hãy nhớ làm những điều sau đây anh dặn:
  1. Mang cất ngay dàn Karaoke vào garage. Giọng em tối nào cũng rống lên hãi hùng như thế, không có anh, con mẹ Ấn Độ sau nhà nó nhẩy sang xé xác em ngay.
  2. Tính em vốn không thích làm việc nhà, việc bếp. Em nên tái giá ngay để có kẻ hầu thay thế chỗ anh. Trong số bạn của anh, anh đề nghị em lấy thằng Phong vì khi còn sống, anh ghét thằng này nhất, lúc nào cũng vênh cái mặt lên cho rằng đời nó hơn anh mọi thứ. Lấy em xong là đời nó tàn, thử xem nó còn huyên hoang được nữa không.
  3. Nếu thằng Phong không chịu lấy em, thì em lấy thằng Hoàng. Thằng này mang nữ tính, bảo gì nghe nấy, em đỡ phải quát tháo như em đã quát anh.
  4. Nhưng em chớ có lấy thằng Dư. Nó có võ Bình Định. Hỗn như em thì nó uýnh chết, không chết cũng u đầu. Tội nghiệp mấy đứa con anh đã mất cha giờ thành không mẹ.
  5. Cũng đừng lấy thằng Phú mắc bệnh đau tim. Cứ mỗi tháng credit cards của em gửi bill về, nom thấy là nó đột quỵ ngay, em sẽ thành góa bụa lần nữa.
  6. Nếu cả bốn thằng Phong-Hoàng-Dư và Phú đều không chịu lấy em, thì em chớ có đi mỹ viện sửa sang hòng re-marry. Để dành tiền ấy mà nuôi con vì anh biết chắc là chúng nó sẽ chỉ còn da bọc xương trong vòng một tháng.
  7. Em cũng đừng theo tục lệ Việt-Nam nấu cháo hay nấu cơm cúng giỗ cho anh: 
  • Cháo em hễ nấu là khét, mang xuống âm phủ chỉ làm Diêm Vương thêm nổi giận. 
  • Còn cơm em thì … thôi anh xin miễn. Em muốn cả địa ngục đi tiêu chảy vì ăn phải gạo sống, thì cứ việc nấu.
ĐẠI TANG
Trước cổng cơ quan VC, một bác nông dân thập thò. Thấy vậy, lính gác quát:
– Ông kia! Tới có chuyện gì?
– Tôi muốn gặp giám đốc xin cái giấy xác nhận!
– Hôm nay giám đốc nghỉ lo đám tang. Bố giám đốc vừa “băng hà”.
– Vậy cho tôi gặp phó giám đốc được không?
– Cũng không được! Vì bố phó giám đốc cũng vừa “thăng thiên!”

Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt bác nông dân, nhưng ông vẫn năn nỉ:
– Vậy cho tôi gặp trưởng phòng được không?
– Không được! Bố chồng của trưởng phòng vừa “quy tiên”.
– Vậy cho tôi gặp phó phòng!
– Không được! Phó phòng cũng nghỉ lo đám tang ông nội.

Máu lên đỉnh đầu, bác nông dân văng tục:
– Đ.M.! Anh đùa tôi đấy à? Chết đéo gì mà lắm thế?
– Đ.M.! Ông chửi ai đấy hả? Đã không biết thì im mồm đi! Chết có 1 người chứ lấy đéo đâu ra mà lắm! Rồi hắn giải thích:
– Bố của giám đốc cũng là bố của phó giám đốc, cũng là bố chồng của trưởng phòng và là ông nội của phó phòng. Vì giám đốc là anh ruột của phó giám đốc, nên là chồng của trưởng phòng và cũng là bố đẻ của phó phòng. Lão có biết là lão đã chửi cả cái cơ quan không! Biết rồi thì xéo đi để tao đóng cửa. 
– Vẫn sớm mà! Sao đóng vội thế?
– Tao phải về lo đám tang. Bác tao…..vừa mất!  

NNN?
Có một khứa lão bị hội chứng “6 giờ rưỡi” đi khám “nam khoa”. 
Vì khó nói bệnh trời đánh của mình, trên trong hồ sơ bệnh lý lão chỉ ghi vỏn vẹn 3 mẫu tự “NNN”.
Sau khi em xong, bác sĩ ghi vào phần chữa trị (remedy) 4 mẫu tự “NNNN”.
Lão rất ngạc nhiên hỏi tại sao bác sĩ lại có thể biết được triệu chứng và đề nghị phương pháp chữa trị, thì ông bác sĩ nói rằng, sau 50 năm hành nghề, ông hiểu ý từng bệnh nhân; và vì ông cũng là người Bùi Chu nên ông biết 3 mẫu tự acronym đó là “Nâu Nên Nắm!”
Nghe zậy, lão rất lấy làm phục, rồi hỏi 4 chữ N là gì, thì bác sĩ trả lời:
“Nồ.. Nạ Nên Niền”.

No comments: