TẢN MẠN VỀ NƯỚC.
Có một ký ức mà ba tôi kể lại, mãi không quên được.
Ngày ấy, ông 35 tuổi – cái tuổi trai tráng, khỏe mạnh, đầy sức sống. Nhưng thay vì được làm việc, nuôi gia đình, ông bị đưa ra miền Bắc, giam trong trại “học tập cải tạo”, lao động khổ sai.
Trong một buổi lao động ở vùng hẻo lánh, khát nước quá, ba tôi ghé vào một căn nhà xin một chén nước.
Nhà không có người lớn, chỉ có một đứa bé khoảng bảy tuổi.
Ba tôi nói dịu dàng:
“Cháu ơi, cho bác xin một chén nước.”
Thằng bé nhìn bộ áo tù với hàng chữ
𝗛𝗧𝗖𝗧 (Học Tập Cải Tạo) in trước ngực và sau lưng.
Nó nhíu mày, rồi dõng dạc mắng:
“𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐡𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮𝐲̣ 𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐧𝐡𝐞́!”
Rồi sập cửa cái rầm.
Ba tôi chỉ biết lắc đầu, quay đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Người ta đã giáo dục hư hết tâm hồn của trẻ con rồi…”
Ông đi khi mới 35 tuổi, trai tráng, đủ 36 chiếc răng.
Hơn mười năm sau trở về – già yếu, răng rụng hết vì thiếu dinh dưỡng.
Một thế hệ đàn ông miền Nam đã đi qua những năm tháng ấy như vậy – mang trong mình những vết thương không chỉ trên thân xác, mà cả trong ký ức, trong nhân phẩm.
Tôi kể lại điều này không phải để khơi gợi hận thù,
mà để nhắc nhớ:
𝐊𝐡𝐢 𝐬𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐛𝐢̣ 𝐛𝐨́𝐩 𝐦𝐞́𝐨 𝐯𝐚̀ 𝐠𝐢𝐞𝐨 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐢́ 𝐨́𝐜 𝐭𝐫𝐞̉ 𝐜𝐨𝐧,
𝐜𝐚̉ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐝𝐚̂𝐧 𝐭𝐨̣̂𝐜 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐨̛́𝐧 𝐥𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐨́𝐧𝐠 𝐭𝐨̂́𝐢.
𝐂𝐡𝐞́𝐧 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐡𝐨̂𝐦 𝐧𝐚𝐲
Miền Bắc đang lụt.
Nước dâng lên từng ngày, cuốn trôi ruộng vườn, nhà cửa, kỷ niệm.
Giữa biển nước mênh mông ấy, tôi chợt nhớ đến câu chuyện của ba mình — cũng là một câu chuyện về “nước”, nhưng là chén nước bị từ chối.
Ngày xưa, một người đàn ông miền Nam khát nước, đứng trước cửa nhà miền Bắc, xin một ngụm nước cho đỡ khát.
Hôm nay, hàng triệu người miền Bắc đang khát – khát sự sẻ chia, khát một bàn tay dang ra từ đồng bào cùng nước.
Chén nước của ngày xưa là thử thách của lòng thương.
Chén nước hôm nay là thử thách của lòng người.
Nếu khi ấy một đứa bé bảy tuổi được dạy cách khước từ,
thì hôm nay, chúng ta – những người đã lớn – phải biết dạy lại lòng mình cách mở ra.
Vì chỉ có lòng thương mới rửa sạch được những gì lịch sử từng làm đục.
Một chén nước có thể làm dịu cơn khát.
Nhưng một chén lòng nhân – có thể cứu được cả một dân tộc.
Bao Huynh
No comments:
Post a Comment