TUỔI GIÀ – MỘT KIẾP
NGƯỜI LẶNG LẼ MÀ SÂU XA
NGỌC VÕ.
Tuổi già là đoạn đường mà
ai rồi cũng sẽ đến, nếu may mắn được sống đủ lâu.
Có người đến đó trong an
yên, có người đến trong cô độc.
Có người hạnh phúc nhìn
lại đoạn đời đã qua, có người lặng lẽ ôm những ân hận không thể sửa.
Nhưng dầu là ai, ở tuổi
già, ai cũng cần một điều – ấy là được sống cho chính mình. Cả một đời người,
ta đã quen sống vì người khác. Hồi trẻ, cha mẹ lo cho con, rồi đến lúc làm cha
mẹ, ta lại sống vì con cái. Mỗi ngày là một guồng quay – cơm áo, gạo tiền,
trách nhiệm, bổn phận, hy sinh. Ta cặm cụi gây dựng cuộc sống cho gia đình, cho
người thân, cho con cái có chỗ đứng trong đời. Có lúc vội đến nỗi chẳng kịp
ngẩng đầu nhìn trời. Có khi mệt đến nỗi không biết mình đang buồn hay đang
sống.
Có những người suốt bốn,
năm chục năm không có một ngày thật sự cho bản thân. Vui ít, lo nhiều. Lặng lẽ
chịu đựng, nhẫn nại gồng gánh. Đến lúc nhìn lại, hóa ra bản thân là người ta bỏ
quên nhiều nhất.
Vậy mà đến khi bước vào
tuổi xế chiều, nhiều người lại mang tâm thế… chờ đợi. Chờ ngày con cái thành
đạt, chờ cuộc sống ổn định, chờ lúc nhắm mắt.
Có người già rồi mà tâm
chưa chịu nghỉ. Cứ đau đáu chuyện con dâu, chuyện cháu học hành, chuyện nhà cửa
sau này để ai, chuyện xóm làng dâu bể. Tâm cứ bận, lòng chẳng an. Ngồi giữa căn
nhà đã dựng lên cả đời, vậy mà thấy mình như kẻ qua đường.
Tuổi già không phải là
giai đoạn chờ chết. Mà là một mùa sống khác – chậm hơn, sâu hơn, nhẹ hơn, nhưng
không kém phần đẹp đẽ. Nó giống như mùa thu – không rực rỡ như mùa xuân, không
sôi nổi như mùa hạ – nhưng đằm thắm, dịu dàng, và đủ đầy.
Sống sâu – là học cách
lắng nghe mình lần nữa. Là nhắm mắt lại mà vẫn thấy ấm lòng vì tiếng gió qua
vườn, tiếng chổi quét lá mỗi sáng, tiếng cháu gọi ông bà ríu rít ngoài sân. Là
một tách trà vừa đủ nóng, một ánh chiều vàng rơi nghiêng nơi hiên nhà. Là đọc
lại quyển sách cũ từng gối đầu giường, ngắm lại ảnh cưới đã vàng màu năm tháng.
Là nhớ về người xưa không còn với mình, mà lòng không buồn – chỉ thấy biết ơn.
Sống sâu – cũng là học
cách tha thứ. Tha thứ cho người, và cho chính mình. Tha thứ cho những va vấp
không sửa kịp, những sai lầm chưa kịp xin lỗi. Tha thứ cho quá khứ, để tương
lai còn có thể nhẹ bước. Khi ta không còn nhiều thời gian như trước, lòng nhẹ
mới là món quà quý nhất ta có thể tự tặng mình.
Sống nhẹ – là biết mình
không cần chứng minh nữa. Không cần gồng mình để được công nhận. Không cần so
sánh mình với người bên cạnh. Không cần gánh lấy vai trò đạo đức hay mẫu mực gì
nữa. Bởi lẽ, sống một đời tử tế đã là đủ.
Còn lại là học cách thảnh
thơi, học cách im lặng đúng lúc, học cách mỉm cười khi không cần nói gì. Tuổi
già là lúc sống ít lời mà nhiều nghĩa. Là khi ánh mắt nhìn đời đã dịu lại,
không còn sắc bén, không còn đòi hỏi. Là khi người ta có thể buông tay, nhưng
không buông bỏ lòng nhân hậu. Là khi có thể im lặng, nhưng lòng vẫn đầy yêu
thương. Là khi không còn tranh cãi hơn thua, mà chỉ muốn mỗi ngày còn được ăn
một bữa cơm ngon, ngồi giữa tiếng cười con cháu, và ngủ một giấc bình yên.
Có nhiều người sợ tuổi
già. Sợ bệnh tật, sợ cô đơn, sợ bị lãng quên. Nhưng nếu biết sống đúng, tuổi
già không đáng sợ. Nó là phần thưởng cho người đã đi hết những năm tháng nhọc
nhằn. Là cơ hội để sống lần nữa – nhưng lần này là cho mình. Không cần thành
đạt, chỉ cần thảnh thơi. Không cần được ca ngợi, chỉ cần được sống thật với
lòng mình.
Một mái nhà đơn sơ, một
cái ghế mây kê ở ban công, một khóm hoa nhỏ trước hiên, vài người bạn tri kỷ,
vài quyển sách cũ, một ấm trà nóng – thế là đủ. Hạnh phúc tuổi già không ở chỗ
có bao nhiêu tiền trong sổ tiết kiệm, mà ở chỗ có bao nhiêu bình an trong tâm
hồn.
Vậy nên, đừng chờ đợi điều
gì nữa. Mỗi ngày còn tỉnh táo, còn có thể bước ra vườn hít một hơi thật sâu –
là một món quà. Còn thấy được ánh sáng, còn nghe được tiếng chim – là còn có lý
do để sống.
Tuổi già, nếu biết nhìn
bằng đôi mắt yêu thương, sẽ không là đoạn kết. Mà là một mùa chín rộ, ngọt
ngào, lặng lẽ – như trái cây cuối mùa, thơm bền và sâu vị. Một đời người nếu đã
sống trọn, thì những năm tháng cuối cùng không phải là để sợ hãi, mà là để tri
ân. Tri ân cuộc đời. Tri ân những người đã đi cùng ta. Và tri ân chính mình –
đã đi qua bao bão giông, vẫn còn ngồi đây, còn thở, còn biết ơn.
Tuổi già không phải là chờ
chết. Mà là sống – một cách đầy đủ và trọn vẹn nhất.

No comments:
Post a Comment