Kính thưa quý thầy cô & các anh chị,
Xin trân trọng gời đến bài viết của anh Dương Tâm Chí (rể
Phú yên) đang làm việc ở Cameroun.
Anh có rất nhiều tài, nhưng Thukỳ chỉ biết duy nhất cái tài
đáng phục của anh là đã đánh ngã bao nhiêu “cây si” ở Tuy Hòa thời
đó để chiếm được trái tim nhỏ bạn “Vị Thủy’ của tui, rồi mang sang
Canada giấu kỹ,
Mãi đến năm 2015 nhờ ĐH 5 ở New Orleans Thukỳ mới gặp lại Thủy.
Xin trân trọng giới thiệu đến tất cả bài viết của anh
thật vui, tếu và đọc cho biết những vùng xa xôi mà mình chưa bao giờ
hân hạnh đến thăm.
Cám ơn anh và Thủy đã chia sẻ.
Trân trọng,
Thukỳ.
Hình Thủy đến thăm Florida |
Như vậy là thuyền đã cặp bến,
sẽ ở lại Hotel khoảng 2 tuần để tìm mướn appartement. Lúc ở Montréal hãng có
nói là đã tìm được vài chỗ cho tui mướn, qua tới nơi coi thử chỗ nào ưng ý
thì nhào vô...Họ cũng lo khá chu đáo, trước khi đi tui có hỏi qua bên đó tiền
bạc ra sao? (Vì ở Montréal không có nơi nào đổi tiền Phi Châu hết), họ nói chỉ
cần bỏ túi chừng vài trăm USD để mua sắm khi đi dọc đường thôi, qua tới họ sẽ
lo. Khi vừa tới, trên đường từ phi trường về khách sạn, bác tài có đưa tui một
"enveloppe jaune", cộm cộm nói là của boss đưa, về khách sạn mở ra
thấy 500,000 Francs (1 đô la CAD = 450 Francs)...Bởi vậy tui mới có tiền trả
cho bữa ăn đầu tiên với bác tài và anh phụ tá.
Khi nghe nói tui đi Phi Châu
làm việc thì 80% những câu nhắn nhủ là:
- Qua bển coi chừng nóng xì
khói!
- Coi chừng muỗi nó tha mầy đi
luôn!....
Nay đã tới nơi tới chốn nên
xin được đính chánh, là từ ngày tui qua đây đến giờ (tính đến ngày viết bài
này tui đã ở đây được hai tháng rưỡi rồi!) thời tiết ở Yaoundé khá dễ chịu chớ
không nóng, khoảng từ 20 đến 25 độ, và cũng chưa thấy con muỗi cỏ nào ra dàn
chào...Nghe họ nói là hiện giờ đang mùa mưa, đến tháng 11, 12 sẽ nóng hơn và
sẽ có muỗi xuất hiện....Tui sẽ ráng chờ muỗi ra chào nó trước vậy!!!....
Xin nói sơ qua chút xíu về miền
đất tạm dung này để sau này có ai muốn nối gót tui khỏi bỡ ngỡ...
Yaoundé là thủ đô của
Cameroun, nhưng ít dân hơn Douala, theo Google thì Yaoundé có khoảng 2,5 triệu
dân và Douala 3 triệu dân....Đại khái Yaoundé cũng như Ottawa và Douala thì
xêm xêm như Toronto của Canada. Cameroun có khoảng 25 triệu dân,
Những đường lớn thì cũng trải
nhựa trơn tru....Nhưng vừa tách khỏi đường lớn là tui sanh nghi ông Nhạc Sĩ
Lam Phương liền, chắc hồi đó ổng có ở Yaoundé rồi mới đặt được những
câu:
Lầy lội qua muôn lối quanh
Gập ghềnh đường đê tối tăm...
Ổ gà Montréal không nhằm nhò
gì so với những ổ voi Cameroun hết, lại còn tối hù....Qua đây có hai vật bất
ly thân là cái Passeport (Bản chánh, copy hay électronique đều không được
công nhận) và đèn pile!...Đi ngoài đường thỉnh thoảng có xe cảnh sát đậu bên
lề...buồn buồn mấy ổng ngoắc vô hỏi giấy! Còn đèn pile thì để những khi tối
trời lấy ra rọi đường đi, tránh phải sa vào tình huống của con cò:
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống
ao...
Giống như Mont-Royal của
Montréal, Yaoundé cũng có một ngọn đồi, Mont Fébé là nơi cao nhất của
Yaoundé, có dinh Tổng Thống trong khu này (Báo cáo: Tuyệt đối cấm chụp hình)
và có Hotel Mont Fébé, khách sạn mắc thứ nhì ở Yaoundé sau Hilton ở
Centre-Ville...Qua đây được hai ngày là bác tài chở tui lên Mont Fébé, đứng
trên cao nhìn xuống là nhìn thấy hết nguyên thành phố, bác tài chỉ từng khu từng
vùng cho tui có khái niệm một tí về nơi tui ở, nhưng tội nghiệp bác, bác nói
bao nhiêu tui quên bấy nhiêu...Nói xong bác tài tự nhiên như người Hà Nội đứng
tại chỗ tưới cây luôn, thấy tui ngó ngó, bác nói tỉnh bơ:
- "Au Canada c'est
interdit! Mais ici c'est permis!".
Nghe bùi tai tui cũng bắt chước....Mới
qua có hai ngày đã mắc bịnh đái đường! Và dài dài càng về sau chứng bịnh này
trở thành nan y...
Yaoundé có nhiều khu, mỗi khu
đều có nét riêng...Nơi tôi ở là khu Bastos, khu này trước đây có hãng thuốc
lá Bastos (Các bạn và các Niên Trưởng của tui đã từng một thời hưởng đệ tam
khoái này ở Việt Nam đều biết tên hãng!), hãng vẫn còn nhưng đã đổi chủ, bây
giờ trở thành Hãng thuốc lá L&B. Có khu Briqueterie (Tui đặt khu này là
Khu Lò Gạch), khu này phần đông là người đạo Hồi ở phía Bắc xuống, chuyên trị
các loại thịt nướng, thiên hạ tới đây mua thịt nướng "to go" vì người
đạo Hồi không biết "Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề!" là gì. Ngoài ra
còn hai khu tui hay đến cuối tuần rai rai là Quartier Nlongkak và Quartier
Nylon, hai khu này giống như khu ngã sáu Nguyễn Tri Phương thời trước, cứ tìm
chỗ ngồi kêu la-de, xong bước qua bước lại mấy cái sạp thích ăn gì kêu nấy...Khi
nào xong mỗi chỗ mỗi tính tiền riêng...Ai có tánh kỹ lưởng xin miễn nghe! Nhiều
khi kêu món thịt nướng họ không để trên dĩa mà chỉ để lên tờ giấy thôi, và
vài cây tăm để xỉa... thịt....
Ăn uống tự nhiên, khi nào thấy
buồn buồn thì chui vô hẻm hoặc lùm cây giải quyết....
Ngồi ở những quán ăn vỉa hè
này, ngoài chuyện ăn uống và ngắm ông đi qua bà đi lại ra còn có thêm một cái
thú nữa là được "shopping" tại chỗ...Xứ này ngồi ăn vỉa hè muốn mua
gì cũng có, cứ 1, 2 phút là có người mang hàng tới bán...từ thức ăn như đậu
phộng rang, trứng gà luộc, tới đồng hồ, mắt kiếng, nữ trang, áo quần, giày
dép...ngay cả những món cồng kềnh cũng được đội vô quán bán...Lúc mới qua được
2 tuần, tui đã mua một cái bàn để ủi quần áo (không phải cái bàn ủi
nghe...!!! Cái planche à repasser đó).
Trừ áo quần ra, mọi thứ đều được
họ đội trên đầu...Ngay cả giày dép....Có lúc tui thấy có đứa nhỏ đội trên đầu
một cái lò lửa đi tỉnh bơ ..không phải là than hồng mà là lửa cháy phừng phừng
như hỏa diệm sơn...
Một anh bán giày lưu động.
Mấy người bán áo quần thì trùm
hết một chùm áo lên lưng mặc dù trời nóng....Ngoài ra còn có mấy người tay cầm
kéo nhấp nhấp, tay kia cầm cái khăn nhỏ, tui nghĩ là thợ hớt tóc nhưng chỉ
xém trúng....Họ "làm nail", thấy có người kêu làm là ngồi ngay xuống
đất trải khăn ra đặt chân khách lên làm liền...móng khô móng ướt gì không biết,
chỉ chừng 5-10 phút là xong...Bác tài nói mỗi lần như vậy tốn 300 Francs (khoảng
0,65 CAD)...Quý vị nào muốn qua đây hành nghề này xin suy nghĩ kỷ lại nghe...
Một số đông người bán hàng
rong là con nít, lúc tui mới qua đây thấy con nít đi bán hàng rong nhiều quá
có hỏi bác tài là như vậy làm sao có thì giờ đi học, bác tài nói là đang nghỉ
hè nên mấy em nhỏ đi bán thêm giúp gia đình, khi tựu trường sẽ đi học...Nhưng
bây giờ là tháng 12 rồi mà tình hình vẫn không thay đổi.
Bên này trong các quán ăn từ
quán sang cho đến quán ven đường, họ không chú trọng tới hình thức, từ cách
trình bày cho tới cách phục vụ...Thịt thì miếng nào miếng nấy bự chần dần,
bên này họ ăn nhiều lắm, đàn ông đàn bà gì cũng xực bạo nên phần ăn thì rất hậu
hỉ, gần như không bao giờ tui ăn hết một phần, phải kêu họ cho ít thôi. Có lần
đi ăn với bác tài, sau khi xực hết cơm mà còn dư thức ăn bác tài kêu thêm một
phần cơm trắng, thấy anh hầu bàn bưng chén cơm ra, tui tưởng là y sẽ để lên
bàn ai dè y trút vô dĩa bác tài một cái "ạch!" rồi xách cái chén
không đi te te vô bếp, bác tài vẫn ăn uống bình thường như không có chuyện gì
xảy ra hết!
Các tiệm ăn bên này đều có thực
đơn đàng hoàng nhưng khi khách hỏi họ mới đem ra, thông thường thì khách vừa
ngồi xuống là người hầu bàn tới đứng chờ khách gọi món liền...Nhưng đi ăn riết
thấy cũng có lý...tiệm nào cũng giống nhau...chỉ quanh đi quẩn lại gà, bò, cá
hoặc chiên hoặc nướng hoặc kho ăn chung với cơm hoặc pommes frites (khoai tây
chiên), chuối plantain chiên hoặc luộc....Khi kêu la-de thì phải dặn kỷ là
glacée nếu quên không dặn trước thì chịu khó uống la-de ấm...
Không biết có bao nhiêu người
"lạ" ở Yaoundé, nhưng quán cơm Tàu ở Yaoundé khá nhiều, ít ra cũng
10 tiệm. Phe Việt Nam ta chỉ có mỗi một tiệm La Paillotte, tiệm này khá sang
và trang hoàng đẹp mắt, thỉnh thoảng tui ghé qua ăn và tìm "ông chủ"
nói chuyện chơi cho vui. Tui có quen ông chủ lúc ông qua Montréal chơi khoảng
năm 1985...Hơn 30 năm sau gặp lại không ai nhìn ra ai...
Người trông tuy vững nhưng
bóng đã xiêu....
Kêu là ông tại vì ổng là ông
chủ chớ thiệt ra nhỏ tuổi hơn tui...!!!
Khi về Montréal thế nào cũng sẽ
có người sẽ hỏi "Yaoundé có gì lạ không anh?" thôi thì sẳn đây nói
luôn. Yaoundé có cái lạ là xe Taxi, nói lạ cũng không đúng, phải nói là quái
chiêu mới đúng! Xe Taxi ở đây như xe buýt, có quyền chở tối đa 5 người, muốn
đi Taxi cứ đứng trên lề đưa tay ngoắc. Bác tài sẽ hỏi đi đâu? Nếu thuận đường
thì mở cửa còn không thì dzọt thẳng! Tui chưa đi Taxi lần nào nhưng thấy
thiên hạ đi! Taxi bên này sơn màu vàng, chiếc nào chiếc nấy cũ rích, tất cả đều
là Toyota thời "Ông cố nội tui để lại!"...Qua ở Yaoundé xin đừng
nghỉ đến chuyện tự lái xe (Trừ Niên Trưởng NDV của tui, người đàn anh
Université Laval đã từng dám cầm tay lái ở xứ này), bên này xe cộ chạy tán loạn,
leo lề để qua mặt, ép xe khác để quẹo, pare choc xe cách nhau 1 cm....là chuyện
cơm bữa. Tất cả các bác tài của hãng tui, người nào cũng y chang, lúc nào
cũng vừa cầm tay lái, vừa bóp kèn vừa sẳn sàng chửi tá lả!!! Chắc xứ này ai lái
xe đều như vậy....!!!
Kỳ sau tui tiếp nghe!
Tầm Chí Dương
|
No comments:
Post a Comment