NHÀ THƠ VÀ CHUYỆN “GÁI GÚ”
Nhà thơ Đỗ Hoàng vừa về thì ông đến. Không bấm chuông, ông cứ
đứng trước cửa toáng lên réo:
- Hoàng ơi! Hoàng!... Sao không có ai ra mở cửa thế này. Cái
thằng này! Hoàng ơi! Hoàng...
Đứng trên ban công tầng 2, tôi vội với xuống:
- Chú ơi! Anh Đỗ Hoàng vừa về. Anh ấy nhắn lại nếu rảnh thì chú
qua nhà anh ấy chơi.
Ông gắt giọng:
- Cậu xuống đây gặp tôi đi. Đứng trên đấy mà trả lời người lớn
thì mất lịch sự quá.
Cửa vừa mở, chưa kịp nói câu xin lỗi, ông đã hất hàm hỏi:
- Này! Thế cậu với Đỗ Hoàng có quan hệ với nhau kiểu gì thế?
Tôi cười:
- Cháu quen biết anh ấy từ thời học Đại học.
Ông nhìn tôi, vẻ nghi hoặc, dài giọng:
- Cậu cũng học Đại học?
Tôi cố nhịn cười, trả lời:
- Vâng! Cháu cũng trầy trật 4 năm mới xong Đại học đấy ạ.
Ông nheo mắt, hất hàm:
- Thế có biết làm thơ không?
Tôi thật thà:
- Dạ! Cháu cũng chỉ mượn thơ để giãi bày tâm sự của mình thôi.
Mà... Chú là nhà thơ Trần Lý?
Ông nghiêm nghị:
- Trần Đình Lý! Tiến sĩ, nhà thơ Trần Đình Lý. Cậu réo tên tôi
kiểu đấy rất thô thiển và mất lịch sự. Thế cậu cũng có thơ đăng ở trang của Đỗ
Hoàng phụ trách à? Mà sao cậu không mời tôi vào nhà ngồi nói chuyện, cứ để tôi
đứng ngoài đường thế này thì tệ quá.
Tôi gãi đầu, thành thật:
- Cháu tưởng chú vội, với lại, chú cháu mình chưa biết nhau nên
cháu ngại. Giờ chú nói vậy, cháu mời chú lên tầng 3, chú cháu mình ngồi uống
trà, hàn huyên đôi ba câu chuyện.
Vừa ngồi xuống ghế, ông vỗ vai tôi:
- Này, bỏ xưng hô chú cháu đi, nghe xa cách lắm. Anh em cho tình
cảm.
Đưa nước mời ông, tôi tủm tỉm:
- Dạ. Chắc cháu tầm tuổi con út của chú?
Ông cười:
- Không! Cậu tầm tuổi con gái lớn của tôi. Các cụ nói không sai,
con cái là tài sản quý lúc về già. Tôi có 3 đứa con, 2 gái một trai, đứa nào
cũng ngoan ngoãn, nên người. Các cháu ngoại tôi tuyệt vời lắm. Ngoan, xinh và
học giỏi. Mà cậu có mấy con? Thằng cu vừa rồi đẹp trai và ngoan nhỉ? Rất lễ
phép! Cậu này! Giàu nghèo không quan trọng. Con cái ngoan ngoãn và thành đạt
mới đáng để tự hào chứ mấy thằng trọc phú, con cái hư hỏng, văn hóa lùn tịt thì
có gì để tự hào. Ấy thế mà cái bọn người đấy lúc nào cũng hợm hĩnh, ra vẻ ta
đây, hình như họ không biết xấu hổ cậu ạ.
Rồi như chợt nhớ ra chuyện quan trọng, ông nhìn tôi, ngập
ngừng:
- Vừa rồi cậu nói cậu cũng biết làm thơ đúng không? Thế thì tôi
đọc cậu nghe bài thơ tôi vừa viết tối qua, rồi cậu cho lời nhận xét thật khách
quan nhé.
Tôi vội chối từ:
- Ấy chết. Chú đừng bắt cháu làm việc đấy. Cháu cảm thơ kém lắm
ạ. Với lại, khả năng ăn nói của cháu cũng có vấn đề nên chú cháu mình ngồi uống
nước nói chuyện khác đi ạ.
Ông nhìn tôi, vẻ khó hiểu:
- Làm thơ mà không thích nói chuyện về thơ thì làm thơ làm gì?
Cậu có phong cách hệt thằng con trai tôi. Nó không thích nói chuyện về thơ ca
nhưng lại thích nói chuyện về kỹ thuật vi tính, làm ăn, đại loại là những
chuyện xã hội... Thằng ấy giỏi phết cậu ạ. Tự lập. Không thích dựa dẫm bố mẹ.
Năm ngoái, vợ chồng nó mua được căn hộ hơn 6 tỷ bằng tiền kiếm được trong 3 năm
đấy. Nó bảo không thích ở chung với bố mẹ nên hai vợ chồng nó phấn đấu kiếm
tiền mua nhà rồi ra ở riêng. Giờ còn có 2 vợ chồng già, nhà thì rộng rãi, nhiều
khi cũng thấy trống trải lắm.
Ông ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
- Cậu có hay đi đổi gió không? Là đi này kia với em út ý.
Thấy tôi bưng chén nước kề môi, cứ tủm tỉm cười, ông vội
nói:
- Chắc vợ chồng cậu hạnh phúc lắm nên không đi đổi gió chứ gì?
Không có chuyện đó thì làm thơ mất hay, sáo lắm. Không có cảm hứng thì ra thơ
sao được. Lẩn thẩn hết. Tôi đây này. Cái khoản gái gú còn máu hơn Đỗ Hoàng
nhiều. Vợ tôi, bà ấy cũng hiểu chồng mình là giới văn nghệ sĩ nên cái khoản
lãng mạn này kia không thể thiếu. Bà ấy cũng văn minh lắm, không ghen, không
abc gì. Biết tỏng là tôi có bồ bịch mà tảng lờ cứ như không. Mà quái lạ. Chồng
là nhà thơ mà vợ lại không thích nghe thơ mới oái oăm. Nhiều đêm, chợt nảy ra
tứ thơ hay, quay sang nói với bà ấy thì bà ấy lại gắt: Ông lặng yên cho tôi
ngủ. Thơ thẩn cái gì. Cậu thấy có bực không?
Nhấp ngụm trà. Ông lại hỏi dồn: - Thế vợ cậu không phản đối cậu
làm thơ à? Thằng cu con cũng không thích thơ đúng không?
Khi biết tôi đang độc thân, ông chùng giọng:
- Ừ, thế lại hay. Thoải mái cặp bồ, chả lo ai quản, chả lo làm
tổn thương ai. Tôi nhiều lúc cũng muốn có bồ bịch bằng chúng bằng bạn nhưng
ngại bà nhà tôi buồn nên khước từ hết. Nhà thơ mà. Nhiều gái mê lắm nhưng mình
phải nghĩ đến tâm trạng của vợ con chứ...
Ông buông dở câu nói bằng tiếng thở dài.
Biết là phút thật lòng của ông nên tôi lảng sang chuyện khác để
ông đỡ ngại chuyện chiến tích em út (gái miệng) của các nhà thơ. Chừng tiếng
sau, vãn chuyện, ông đứng dậy ra về.
Vừa khóa cửa, chưa kịp bước lên cầu thang, tôi đã nghe tiếng ông
oang oang điện cho nhà thơ Nguyễn Đăng Hành: - Ông Hành à! Tôi là Trần Đình Lý
đây! Hôm nào tôi sang ông đàm đạo thơ rồi cùng nhau đi cưa gái nhé... Ừ. Nhà
thơ mà! Gái gú không có thì ra thơ sao được! Lẩn thẩn hết!
*.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
No comments:
Post a Comment