| 
Lân Nhà Nghèo 
Truyện ngắn-Nguyên Đạt 
… Chưa hoàn hồn bởi trận
  rượt đuổi của con chó xù giống Béc-Giê to đùng nhà lão Trấn, bọn trẻ đứng tụm
  lại vừa ho khan, vừa thở dốc; nhớn nhác nhìn lại phía sau xem chừng một lúc rồi
  quay sang ngẩn ngơ nhìn chú Lân con rúm ró nằm lăn lóc dưới mặt đất ẩm mốc,
  buồn rầu tiếc nuối.  
 
Ôi thôi! Công khó hơn chục
  ngày qua coi như bỏ không. Niềm vui và những ước mơ coi như trôi tuột. Tết
  Trung Thu còn có ý nghĩa gì với bọn chúng nữa một khi chú Lân không còn sống
  để vờn bay múa lượn trên đôi tay điệu nghệ của Thạnh Đen, khi chú không còn
  hơi sức để há cái miệng rộng hoác ngáp ngáp rõ dài chọc quê cu Mập ủn è ủn ỉn
  với cái quạt mo mát trời ông Địa? Anh chàng Tề Thiên vốn hiếu động, chân cẳng
  nhảy nhót bú lua xua, cái miệng nhóp nhép tía lia tía lịa chọc cười thiên hạ,
  vậy mà bây giờ đứng lơ láo ỉu xìu không buồn nhích bước. Cả bọn, đứa nào mắt
  cũng đỏ hoe, khóc thương cho chú Lân con sắp giã từ cõi đời, thấy mà tội nghiệp...
   
 
-Ừ. Sao có người tàn ác
  vậy nhỉ! Không cho vào múa thì thôi; không treo giải thưởng cũng được, mình
  có đòi hỏi gì đâu. Nỡ nào lên tiếng mắng chửi tàn tệ, xua chó cắn, đuổi, lại
  còn ra tay dập nát đầu Lân rúm ró đến vậy?  
-"Cũng tại mình hết".
  Cu Tâm vừa ngẫm nghĩ vừa tự trách mình: Tự nhiên đi nghe lời Thạch Mèo dẫn
  Lân vào nhà nó. Người ta nhà cao cửa rộng, đời nào chấp nhận đoàn Lân lem luốc,
  lôi thôi lếch thếch con dân lao động như tụi mình? Mà cũng khó hiểu thực, chỉ
  mới cách đây vài hôm thôi, phường tổ chức phát quà Trung thu cho trẻ nhỏ; ông
  Trấn đã thay mặt Xí nghiệp May Mặc xuất khẩu do ông làm giám đốc đích thân tặng
  thưởng: “Tết Trung thu là tết của các cháu”. Ông phát biểu:  
-Các cháu được quyền vui
  chơi thoả thích. Các cháu tha hồ được nhận quà. Mọi người đều có bổn phận phục
  vụ cho niềm vui của các cháu được trọn vẹn. Các cháu chính là mầm non của đất
  nước, là tương lai của thế hệ mai sau. Nhà bác luôn sẵn sàng mở rộng cánh cửa
  đón tiếp các cháu.  
 
Ôi! Lời phát biểu sao mà
  dịu dàng dễ nghe đến thế? Lại thêm nụ cười hồ hởi, ánh mắt nhân hậu, và đôi
  bàn tay múp míp, trắng trẻo của ông thì ban phát quà tặng một cách hào phóng.
  Nhiều đứa thậm chí còn được ông giám đốc thân thiết ôm hôn đánh chụt vào đôi
  má nhếch nhác, loang lổ nhọ than, khiến chúng mê mẩn cả người, nhất là khi được
  hít mùi nước hoa thơm lựng từ bộ áo quần sang trọng trên người ông bốc ra.  
 
Vậy mà bây giờ, cũng
  chính con người bằng xương bằng thịt đó lộ ra một bộ mặt khác hẳn: Cay nghiệt,
  tục tằn và thô lổ không chịu được; đã vậy, ông còn phùng mang trợn mắt, giận
  dữ phun ra những lời lẽ hiểm ác đến khó tin khi thấy lớp sàn nhà lát gạch men
  bóng rạnh bị những bàn chân đất thô nhám của lũ trẻ bôi bẩn; càng bực bỏ ngoa
  ngoắt hơn khi thấy những cây đuốc tự tạo bằng bùi nhùi bốc khói mù mịt có
  nguy cơ làm hoen ố lớp trần nhà dán mi-ca láng coóng mà ông đã cho đệ tử cất
  công vào tận Sài Gòn rước chuyên gia trang trí nội thất về thiết kế.  
Thế là, trong khi đội
  hình đoàn Lân chưa kịp định vị,   hồi
  trống khởi đầu chưa kịp chấm dứt, chú Lân con xinh xắn chưa kịp bay tới chào
  mừng gia chủ, anh chàng Tề Thiên chưa kịp nhấc chân nhảy điệu sam-ba, và Địa
  ta lạch bạch với nụ cười cầu tài chưa kịp toe toét phẩy phe là a-lê-hấp, lão
  Trấn hùng hổ nhảy tới chụp cái đầu Lân quăng đánh phịch xuống đất, đồng thời
  thét bảo người nhà mở dây buộc chó...  
Vừa hay, mấy bữa rày chó
  ta bị bó tay bó chân một chỗ không được chủ thả rong dạo cảnh, nay bất ngờ được
  tự do, lập tức rướn mình gầm lên một tiếng sảng khoái thị uy, rồi nhe hai hàm
  răng nhọn hoắt gầm gừ doạ nạt; vậy là bọn trẻ chưa kịp hiểu mô-tê-răng-rứa
  đâm ra khiếp đảm, xanh tái mặt mày đứng sựng lại, rồi không ai bảo ai, vội
  vàng quăng hết đèn đuốc cờ quạt lẫn mũ mãng; hoảng hốt quay lưng kéo nhau vắt
  giò lên cổ trốn chạy bất kể đất trời thiên địa, dẫm đạp lên cả chú Lân con tội
  nghiệp nằm chỏng chơ trước cửa. Chỉ cu Tâm tiếc công tiếc của, đánh bạo nán lại,
  bốc đại tấm vải mùng làm đuôi Lân, thất thểu lê gót theo sau đám bạn. 
* 
… Mặt trăng lồ lộ giữa bầu
  trời tháng tám chiếu ánh sáng rỡ ràng tỏa khắp không gian. Tiếng trống ếch
  khi xa khi gần dội lên từng hồi trong lồng ngực đám trẻ dấy lên cả một khoảng
  trời thất vọng, tiếc nuối mênh mang. Ôi! Chưa qua rằm mà đã phải đưa đám chú
  Lân con thương mến quả là ức không chịu được. Chẳng biết chú Cuội ngồi trên
  cao kia có cảm thấy buồn thương dõi theo những bước chân rã rời của bọn chúng
  không. Tới chỗ ngả ba, bọn trẻ đứng cả lại, tần ngần nhìn nhau, nửa ở nửa về
  dùng dằng khó xử. Hốt nhiên có tiếng gọi lớn bên tai : 
-Ê... Tụi bay, sao cờ trống
  xếp ráo trọi vậy? 
Cả bọn giật mình quay cả
  lại. Chú Bính, bố của cu Tâm nghễu nghện trên chiếc xích lô từ đâu vừa ưa trờ
  tới, thấy đứa nào mặt mày cũng bí xị, đứng im thin thít, ngạc nhiên gặng hỏi;
  bỗng đôi mắt chú tình cờ bắt gặp chiếc đầu Lân sẹo sọ nằm lăn lóc dưới đất liền
  chợt hiểu, chú lập tức nhảy xuống xe cầm lên săm soi một đỗi rồi lắc đầu ngao
  ngán: “Nan tre dùng làm sườn bên trong gãy gần hết, khó chữa lắm đây”.  
Chú nhìn bọn trẻ phân
  vân ra bề khó xử, từ chiều tới giờ đạp xe oải cả hai đầu gối mà nào có kiếm
  được "cuốc" nào ra trò đâu, không khéo bữa nay cả nhà lại phải… Mì
  gói trừ cơm nữa đây! Lưỡng lự một lúc, sau cùng chú miễn cưỡng leo lên xe định
  tiếp tục chạy đi kiếm khách, nhưng không hiểu sao mấy bộ mặt ủ rủ thất vọng của
  lũ trẻ cứ lởn vởn trong đầu khiến chú không dứt ra được. Ngẫm nghĩ một lát,
  chú đột ngột quày xe trở lại, cầm chiếc đầu Lân bỏ lên xe, xua tay quả quyết:
  “Thôi được. Chuyện đâu còn đó. Bây giờ tất cả về nhà tao. Đêm nay tao sẽ ráng
  cất công chữa lại cho, may ra còn kịp. Tối mai mới là ngày lễ chính cơ mà”!  
Vậy là đêm đó, chú Bính
  thức suốt, một mình cặm cụi băng bó vết thương cho Lân con. Tuy chữ nghĩa
  chưa tới nhưng chú cũng hiểu, nếu không chữa trị kịp thời thì dù vết thương
  có nhỏ bé đến đâu cũng dễ dàng mưng mủ... 
* 
… Ngay từ hôm đầu tháng,
  cu Tâm đã lặn lội về quê ngoại kiếm đâu được mấy khúc tre già chuẩn bị làm đầu
  Lân đón tết Trung Thu. Chú Bính, dẫu mệt phờ người sau cuốc xe chở hàng trái
  cây buổi sáng, về tới nơi thấy cậu con trai loay hoay đánh vật mãi với mấy đoạn
  cây không xong, chú vội lùa mấy chén cơm tạm đẫy bụng, hy sinh cả giấc ngủ
  trưa cặm cụi chẻ tre, vót thành nan mỏng giúp con, sau đó còn cẩn thận hướng
  dẫn nó cách lắp ráp thành cái sườn xong mới đi làm. Tới chiều, chú đã thấy cả
  chục đứa tụ tập quanh cu Tâm trầm trồ, đưa tay vuốt ve sờ mó có vẻ thích thú
  lắm. Không cần bảo nhau, Thạnh Đen về nhà năn nỉ bố xin chồng báo cũ đem tới
  đóng góp. Cu Banh sưu tầm mấy bóng điện màu dùng làm mắt Lân. Vài đứa móc
  túi, rụt rè trình làng mấy đồng bạc bèo nhèo nhịn quà sáng mua thêm giấy
  bóng; đứa nào không có vốn thì góp công sức vào như xe dây, khuấy hồ chẳng hạn...
  Bao nhiêu phế liệu, phế phẩm trong nhà đều được bọn trẻ tận dụng đổi lấy niềm
  vui, để được từng ngày thấy chú Lân con lớn dần nên hình nên dạng, có tai-mắt-mũi-miệng
  tròn vẹn đủ đầy.  
Thỉnh thoảng chú Bính
  cũng xăn tay áo phụ giúp bọn trẻ những công đoạn khó. Mỗi khi hoàn thành xong
  một chi tiết là bọn trẻ tranh nhau cầm lên khuỳnh chân hua tay nhảy múa, hát
  hò loạn xạ; niềm vui sướng vỡ oà lây sang cả chú. Chú nghiệm ra có lẽ đây là
  những giây phút hạnh phúc hiếm hoi nhất của bọn trẻ xóm lao động khó nghèo
  này.  
 
Đối với cha mẹ, việc chạy
  ra cái ăn, cái mặc hàng ngày cho cả gia đình đã là khó khăn vất vả lắm rồi,
  nói chi tới chuyện sắm cho chúng những món đồ chơi đắt tiền giá cả gần mấy chục
  nghìn bạc. Bởi vậy, chú Lân con với cặp sừng cong cong trụi lủi, có bộ râu mép
  dài ngoằng đẹp mã do công sức cả nhóm bạn chung sức làm ra gần như đã đáp ứng
  thoả mãn mọi ước mơ của chúng, dẫu cho Minh Lé có bị trận đòn nứt đít vì dám
  cả gan "chôm" gần nửa ký sơn mới nguyên của bố mua về chưa kịp dùng
  tới; dù Ba Mập bị mẹ mắng vì cái tội bê nguyên miếng tôn chận cửa chuồng gà
  làm cho chúng sổ lồng chạy nhảy lung tung thiên địa...  
Bây giờ thì chú Lân con
  đã trở thành tài sản chung rất quý hiếm và thiêng liêng trong tình cảm của lũ
  trẻ, đến đỗi con Lân đồ sộ, hào nhoáng của Thạch Mèo dẫu có nhiều màu sắc rực
  rỡ, khi bật điện, lập tức có điệu nhạc Lam-ba-da bên Mỹ, bên Tây gì gì đó cất
  lên rất sôi động du dương cũng chẳng nhằm nhò, chẳng giống "con mỉu"
  nào khi so với chú Lân con của bọn chúng. 
... Có cảm giác như tất
  cả đám trẻ con của xóm Ga này đều tụ tập về đây để hộ tống chú Lân nhà nghèo
  của bọn thằng Tâm đi diễu phố. Cũng dễ hiểu thôi, những đôi chân ngắn ngủn của
  mấy cậu bé loắt choắt làm sao có thể theo kịp mấy đoàn lân hoành tráng của
  người lớn ngồi chễm chệ trên xe ba gát được hộ tống bởi từng hồi trống đại,
  phèng la não bạt (?!?).  
Tối hôm nay, nhân khai
  trương đoàn Lân, chú Bính cố gắng nhặt nhạnh hết “thực phẩm” trong nhà, nấu một
  nồi khoai lang thết bọn trẻ. Mót máy lưng vốn đâu được gần chục ngàn, chú trịnh
  trọng gói vào giấy bóng xanh-đỏ-tím-vàng treo lên hiên nhà gọi là làm quà tặng
  thưởng "may xưa" cho chúng rồi mới tất tả giong xe đi kiếm mối bù lỗ.
   
Thế là đoàn Lân bắt đầu
  xuất phát, kéo theo sau là đám con nít với những chiếc lồng đèn tự tạo đủ loại
  kích cỡ, từ bánh ú thô sơ tới ông sao, cá chép, lon thiếc thắp bạch lạp sáng
  trưng trên tay, tuy bề ngoài xem ra có vẻ hổ lốn và vô trật tự nhưng đứa nào
  mặt cũng tươi rói, chân đi miệng hát, nói cười bi bô vầy thành đoàn rồng rắn
  đông vui vô kể... 
Theo gợi ý của bố, cu
  Tâm dẫn đoàn Lân tới múa chào mừng nhà của bà con trong xóm trước. Quả nhiên,
  ở đâu bọn trẻ cũng được đón tiếp nồng hậu; tuy phần quà treo ít ỏi và số tiền
  thưởng chẳng được bao nhiêu nhưng gói gọn trong đó là cả tấm chân tình và
  lòng thương yêu trìu mến của mọi người dành cho chúng. Đặc biệt một số gia
  đình có con em tham gia biểu diễn lại càng cảm thấy vui và hãnh diện hơn khi
  thấy chúng cũng chả kém cạnh chi ai; bất ngờ nhất chính là Ba Mập: “Coi kìa”!
  Chị Son, mẹ của Ba Mập hớn hở khoe: “Hắn múa coi bộ dẻo quá đi chứ. Vậy mà
  thường ngày vụng về, lóng nga lóng ngóng trông chẳng giống ai”. Ô. Cu Beo vốn
  nhút nhát là thế, bây giờ đóng vai Tề Thiên sao mà ngộ nghĩnh, khéo léo đáo để.
  Bà Tám bánh nậm sau khi tính toán thấy đủ vốn bèn gói tất cả số bánh còn lại
  làm giải thưởng. Khuya hôm đó, cả bọn được chén một bữa no kềnh bụng. 
Nhưng rồi đêm hôm sau, sự
  việc diễn ra không còn được suôn sẻ, xuôi chèo mát mái như trước nữa; mới vài
  ba nhà thì gặp phải rắc rối; đầu tiên là nhà mụ Bảy lò mổ, bọn trẻ mới ló đầu
  chưa kịp mở lời nói năng nửa câu, mụ đã lập tức đóng hai cánh cửa sắt cái rẹt:
  “Này! Này. Đi chỗ khác chơi. Ở đây không cần lân liếc chi hết”. Ông Chín Hưng
  thì sợ hư mấy chậu kiểng, vác ba-toong đứng ngay trước cổng chặn đường. Bà
  Năm tử tế hơn chút đỉnh, ôn tồn đưa đẩy: “Các cháu chịu khó đi đâu đó rồi trở
  lại”...  
Lũ con nít đi theo, chân
  cẳng mỏi nhừ chẳng thấy nhà nào cho múa, chán nản bỏ về gần hết. Đang phân
  vân chưa biết tính sao thì Thạch Mèo từ đâu bỗng lon ton chạy tới: 
-Này. Vào nhà tớ múa đi. 
-“Nhưng”...  
Bọn thằng Tâm ngần ngại
  bởi biết hầu hết các nhà giàu có, khá giả thường ít khi muốn thứ Lân nhà
  nghèo như nó vào múa lắm:  
-Nhưng nhà mày đã có
  riêng một con lân to tổ bố rồi kia mà!               
Thạch Mèo xụ mặt:  
-Chơi một mình chán lắm.
  Thôi, vào nhà tớ đi, để tớ xin bố cho. Nhớ nhé!  
Trước khi chạy đi, nó
  còn ngoái lại, ân cần, năn nỉ:  
-Cứ tin tớ đi các bạn ạ!
  Cho mình nhập bọn với mà. 
* 
… Đang thoải mái ngồi dựa
  lưng vào chiếc xa-lông bọc nệm mút êm như nhung trong căn phòng khách bài trí
  choáng lộn, thênh thang, vừa khoan khoái thưởng thức ly rượu Tây, vừa hau háu
  dán đôi mắt vào màn hình, mê mẩn nhìn mấy cô vũ nữ thắt lưng eo, để hở rốn, hở
  ngực ưởn ẹo phô phang đùi mông một cách thích thú, nghe tiếng ồn ào trước cổng,
  ông Trấn bỗng nhíu mày bực bội định gọi người nhà hỏi xem chuyện gì, vừa ưa
  Thạch Mèo chạy ào tới, phớn phở báo tin: “Bố ơi! Lân vào nhà mình rồi... Bố.
  Bố treo giải thưởng cho các bạn con đi. Bố. Bố nhé”! 
Mới nghe chưa tròn câu,
  ông Trấn đã sững cồ đứng phắt dậy:  
-Sao? Sao hả?? Mày nói sao?
  Rước thứ lân bẩn thỉu này vào nhà ta hả...ả...ả...?!?  
Mặt mày tím tái vì tức
  giận, ông thẳng tay tát bốp một cái vào mặt cậu con cưng, tru tréo:  
-Trời ơi là trời! Sao
  mày đần thế? Để cho người khác nó ngu bớt đi với chứ! Ôi! Mày hại tao. Đem vận
  xui vô nhà rồi. Tao đã... đã... 
Chả là mấy bữa rày ông
  đã cẩn thận đặt cược trước với đội lân nhà Chùa tới múa nhà mình. Với địa vị,
  nhà cửa như ông phải đón tiếp những đoàn lân thật hoành tráng, đầy đủ lệ bộ,
  bầu đoàn gồm Sa Tăng, Bát Giới, Tề Thiên, có siêu đao, đại đao cộng với đầu
  trâu mặt ngựa đi xe ba-gát mới xứng với danh giá chứ. Hôm nay, ông đã gói sẵn
  một triệu rưỡi, kèm tấm các-vi-dít ghi rõ đầy đủ họ tên, chức tước đàng hoàng
  chờ đúng giờ tốt là treo lên, như thế vừa được tiếng làm việc công đức, vừa lấy
  vận hên vào nhà. Vậy mà... vậy mà... Ôi! Thằng con bất trị, thằng con trời
  đánh phá bĩnh hết tất tật cả rồi. Hừ… hừ… 
Sự việc bất ngờ xẩy ra
  không được như ý làm cho ông Trấn tức bực trong lòng quá thể. Chẳng thèm để ý
  ngó ngàng tới nỗi thất vọng của cậu con trai đang đứng bú rụ ở một góc nhà,
  ông vội vã quay bộ mặt sưng sỉa, đưa mắt lom lom dòm chừng lũ trẻ đang lớp
  trong lớp ngoài hùa nhau kéo vào đứng ngồi lộn xộn chật cả gian phòng. Ông
  càng xót ruột khi thấy lũ "ôn con" nhếch nhác kia xìa những bàn
  chân nham nhở thô bạo dày xéo lên lớp sàn nhà trắng tinh không một hạt bụi của
  mình.  
Hốt nhiên, trong bỗng chốc,
  ông quên béng chỉ cách đây hai bữa thôi, mình đã đóng vai ông Bụt rất đạt, một
  ông Bụt hiền từ, rất, rất giàu lòng nhân hậu, bao dung,
  cộng thêm sự… hào phóng!  
 | 
No comments:
Post a Comment