Vĩnh Biệt Bạch
Tuyết. Em Đi
Vĩnh Biệt Bạch Tuyết
Bạn N làm nghề personal training, aerobics instructor; ăn
uống rất kỹ càng! Tuyết rất
quy cũ, kỷ luật (self discipline). Tháng Năm cô đi check Pap smear kết
quả tốt, negative, không bị gì hết nhưng đến tháng Hai năm sau, ngay đúng ngày
Valentine năm 2003, cô đang dậy exercise thì máu tuá ra ào ào đến ngất
xỉu. Vào nhà thương, Tuyết mới biết mình bị ung thư tử cung thời
kỳ cuối…
Bác sĩ bảo là đã quá trễ rồi, chỉ còn sống được tối đa là 3
tháng nhưng với một nghị lực mạnh mẻ, một ý chí muốn sống còn mãnh
liệt (con cô còn trẻ quá mà!), tâm bền vững ngồi thiền, cộng với một thể lực được hun
tập từ bao nhiêu năm (cô đã tiếp tục tập tạ, tiếp tục dậy “exercise” sau khi được chữa trị); cô bạn của N đã sống thêm
được 7 năm.
N nghe em gái N kể nhiều về cô, nó có vẻ phục cô lắm vì cô
hay làm …bác sĩ tâm lý, hay gỡ rối tơ lòng cho nó. Cô có hạnh lắng nghe
giống Phật
bà Quán Thế Âm, cô kiên nhẫn và có lòng từ tâm đầy ắp; nhưng mãi đến 1 năm sau
khi cô bị bạo bệnh, N mới có dịp gặp được cô. Cô quý mến, thích N ngay từ
lần đầu gặp gỡ và ngược lại, N cũng thế! N thấy “amazed” vì cô rất dễ
thương, giọng hơi Huế Huế lai
Nha Trang nhẹ nhàng và giống như cái tên của cô, Bạch Tuyết, cô trắng bóc à, dáng người dong dỏng, rất fitted (dĩ nhiên
rồi, cô dậy người ta tập thể dục, tập tạ mà), không có, dù chỉ là 1 chút
mỡ thừa nào. Cả hai đã trở thành bạn tri kỷ, thân thiết với nhau
ngay lập tức, như đã quen nhau tự kiếp nào…
*Em đi
Cây cỏ cũng buồn
Vầng trăng muốn khóc
Chim sầu kêu ca
*Em đi
Còn lại mình ta
Nhìn hoa tàn úa
Nhìn mây hững hờ
*Em đi
Im lặng như tờ
Không gian trống vắng
Lững lờ mây trôi
*Em đi
Buồn lắm em ơi
Nắng vàng hiu hắt
Mưa rơi muộn phiền
*Em đi
Thương nụ cười hiền
Tươi như hoa nở
Trăng mờ nhớ em
*Thương
em đi quá bất ngờ
Mất em buồn bã thẩn thờ em ơi
Lòng ta sầu héo rã rời
Nhớ em nhớ lắm một đời không quên
*Em đi
Đời sống chông chênh
Mình ta mòn mõi
vào ra một mình
*Em đi
Hàng nến lung linh
Khói nhang mờ ảo
Âm dương xa vời
*Em đi
Yên nghĩ đời đời
Ngủ ngoan em nhé
Vẽ vời kiếp hoa
Quách Như Nguyệt
Septemer 27th, 2010
Trước khi mất
khoảng vài tháng, Tuyết làm bài thơ:
Cảm ơn đời
Nếu ai nói cuộc đời đầy khổ lụy
Ngước lên trời tôi kiếm vạn vì sao
Thầm cảm ơn Thương Đế ở trên cao
Dậy tôi biết khổ đau là lẽ sống
Qua giông tố hoa đời tôi nở rộ
Nếm thương đau tìm thấy vị ngọt ngào
Ngang qua đời bao hệ lụy lao xao
Hồn vẫn tựa mây cao, làn gió thoảng
Còn ai bảo cuộc đời đầy chán nản
Giữ hộ tôi chút nắng với ngày mưa
Giữ hộ tôi hơi thở ấm dư thừa
Cho tôi mượn thêm một giây để sống
Ai bảo tôi tháng ngày dài trống rổng
Rộng đôi tay tôi ôm hết thời gian
Mỗi phút giây tôi sợ quá trễ tràng
Không kịp đến ủi an người bất hạnh
Đừng bảo tôi cuộc đời đầy tẻ lạnh
Mà cùng tôi thắp ngọn lửa trong tim
Hãy cùng tôi thắp sáng những im lìm
Tìm hạnh phúc ấm nồng từng hơi thở
Cảm ơn đời mầu nắng vàng rực rỡ
Cảm ơn mưa oà vỡ những niềm vui
Cảm ơn trời vào lứa tuổi năm mươi
Tôi còn có mẹ cha vui hôm sớm
Hai con tôi cũng chợt vừa khôn lớn
Chúng ngoan hiền như mực tím ngày xưa
Người bạn đời sớm nắng với chiều mưa
Đã gắn bó bên đời nhau rộn rã
Một tiếng cha tôi khắc vào tâm khảm
Tiếng mẹ hiền tôi ôm ấp vào tim
Tiếng anh em ngọt lịm hết ưu phiền
Tiếng bè bạn ôi một trời thương mến
Hãy cùng tôi thắp lên ngàn ngọn nến
Lửa yêu thương tìm đến chẳng gọi mời
Mai mốt rồi dù đời có chơi vơi
Nhớ thắp sáng chân dung “Nàng hạnh phúc”
Ai bảo tôi cuộc đời đầy tù ngục
Thử thả hồn đậu trên nhánh mây cao
Thử nhìn đời như một giấc chiêm bao
Hoa tự tại trổ đầy vườn muôn thuở
Tina Tuyết Võ (Võ Thị Bạch Tuyết)
January 1st, 2010
No comments:
Post a Comment