Friday, August 12, 2016

TẢN MẠN "CHÉN RƯỢU CHO TUY HÒA" (Cẩm Loan)





   TẢN MẠN “CHÉN RƯỢU CHO TUY HÒA”

(Nhân đọc bài thơ “CRCTH” của Đặng Kim Côn  trang Blog: “chimvenuinhan”cựu Học Sinh Phú Yên)

Đặng kim Côn là ai? Không biết! tôi chỉ biết, có một đêm nào, anh đã uống rượu, với Tháp Nhạn, với Tuy Hòa( mà như đã uống với tôi), trong giờ phút anh sắp mang theo một vết thương mới  “cạn nước lang thang” để, bất ngờ, anh để lại cho Tuy Hòa, ngập ngụa trong lòng những người yêu thơ một mùi vị đắng cay của “cuộc cờ kim cổ”, mà anh đã trải qua nơi quê hương, đầy kỷ niệm của mình, ở đó Tháp đã say, anh linh sông núi say, và …chúng tôi say.

  Kim cổ ta người chung thế cuộc
  Lưng ngựa buông gươm quỵ, giữa đời

Những Sông Ba,Tháp Nhạn, Đà Rằng, Đá Bia… Mỗi địa danh là mỗi bàng bạc sâu thẳm trong tâm hồn anh thổn thức, anh gửi gấm qua những vần thơ- tình yêu quê hương muôn thuở của anh đã nằm vĩnh viễn bên chân Tháp ngậm ngùi như Chiêm Quốc ngày xưa, với:

   Đá bia phủ mây, Chóp Chài đội mũ

Cho người ở lại phải cay mắt với giọt mưa nghèn nghẹn theo bước ai đi.

    Để vài giọt mưa trên mắt ai cay.

Đến nỗi Chiêm khách, Chiêm nữ xưa cũng về bên Tháp ngóng theo.

    Kim cổ ngậm ngùi đêm tiễn đưa.

Như Trịnh công Sơn nói “Quê hương đời đời vẫn còn đó, tình yêu đời đời vẫn còn đó- Người nào làm mất đi quê hương thì cũng sẽ mất đi tình yêu”, nhưng tôi không nghĩ thế ĐKC mất đi quê hương mà vẫn mang theo (cũng như để lại), một tình yêu bất biến dù là.

    Nghe những vầng trăng hẹn tròn hẹn khuyết
    Giữa cuộc đời nay bể mai dâu

Chìm, nổi cuộc đời dâu bể ra đi, xa lìa quê hương…Chỉ vì anh “lỗi hẹn” với non sông, xuôi tay với thế cuộc…Thời gian dài lê thê…Đêm đợi, đêm chờ, nuối tiếc xa xôi…Để chỉ còn.

   Giọt lệ, giọt mưa, giọt trăng, giọt rượu
   Cạn chén binh đao chưa thấy thanh bình.

ĐKC anh uống rượu…hay anh uống những dòng nước mắt quê hương? Niềm đau quê hương chưa dứt, lời thơ anh làm xao xuyến lòng người “xứ nẫu” , anh đã bày tỏ cảm xúc thật của anh với độc giả, chứng tỏ là anh “chưa say” anh còn nhớ thắp ngọn đèn trong đêm tối…Anh ngồi đó để giọt lệ hòa trong cốc rượu cay!

  Như Nguyễn Hữu Ninh “ giọt lệ sầu, giọt lệ thảm, nước trong mình nó tuôn ra…anh bây giờ như con cuốc nó kêu tu qua, nó lẻ “đâu”(đôi) nó lẻ bạn…ôi chu cha…ôi là buồn…”-(Trách thân)

 Một” tiền bối” Bùi Giáng, ông “say, điên” cho người ta tỉnh, tỉnh, tỉnh…say, say… Để những vần thơ của ông      
 Trở nên bất hủ
“Chén rượu cho Tuy Hòa" của ĐKC Say cho"động dài, động tố" trên quê hương, cuộc đời này mấy ai có "chén rượu" đó để mà "say"

   Mời núi, mời sông, mời trăng, mời phố.
   Đừng để rượu đầy trong đêm vơi.

Anh lưu luyến mảnh đất quê hương. Anh trò chuyện với nó như trò chuyện với người tình trăm năm, bằng những lời “vĩnh biệt”. Nhìn quê hương cõi lòng anh tan nát, tâm hồn anh chết lặng, nặng đến nỗi không dở nổi bàn tay. Tôi cũng buồn, cũng thấy người ta buồn “rụng rời tay chân” nhưng đem được cái điều “không vẫy nổi bàn tay” thì có thi sĩ nào làm cho người đọc sững đến thế?
  Lời u uất, anh ru hồn sông núi vào giấc ngủ chập chùng miên viễn, để anh đi! Đi như trốn chạy một ân tình, nhưng làm sao quên được…niềm đau trên da thịt bao năm…

   Để lại Chóp Chài yên giấc ngủ
   …………
   Thôi cứ ngủ yên biển trời sông núi
    Để một đồi say, một Tháp mơ màng.
Và đi về đâu? Cỏi lòng cô đơn trống vắng như:
     Dòng sông cạn nước lang thang!!!

ĐKC cạn nước mà anh vẫn cứ ôm nước yêu dấu vào lòng. Anh gọi “Đà Rằng ơi…” tha thiết, tiếng gọi ray rứt, bâng khuâng…Đêm chia tay cay nồng quyến luyến… Anh tự tình với núi sông, với bàn tay rủ rợi kia, anh  vẫy Tuy Hòa, vẫy tôi, vẫy cả anh!

    Cho ta gượng một bàn tay vẫy.
    Chào Tuy Hòa và tiễn đưa ta.

“Chén rượu cho Tuy Hòa” những giọt rượu đắng ân tình, anh tưới lên chân Tháp quê hương.
   Ai…Ta…Người, “chung thế cuộc”, hãy cùng ngồi lại đây nhấp hớp rượu, cảm nhận lời tạ từ của ĐKC.

CẨM LOAN (Một ngày tháng tư/ 2011/ kỷ niệm 400 năm Phú Yên)



                             

CHÉN RƯỢU CHO TUY HÒA

Tưới thêm cốc nữa lên chân Tháp
Mời những trăm năm mấy cuộc cờ
Chếnh choáng dòng sông lung linh dáng núi
Kim cổ ngậm ngùi đêm tiễn đưa

Kim cổ ta người chung thế cuộc
Lưng ngựa buông gươm quỵ giữa đời
Núi Nhạn không còn nghe nhạn hót
Đà Rằng một bóng cầu chơi vơi

Uống nữa đi người xe pháo mã
Những mấy trăm năm mấy cuộc say
Đá Bia phủ mây Chóp Chài đội mũ
Để vài giọt mưa trên mắt ai cay

Để ai kịp về giữa đêm tiễn biệt
Để đêm dài hơn hai mốt nhip cầu
Nghe những vầng trăng hẹn tròn hẹn khuyết
Giữa những cuộc đời nay bể mai dâu

Để Tháp sáng hơn vầng trăng mười sáu
Soi ai ngồi như chú cuội say
Nhìn Sông Ba chỗ bồi chỗ lở
Chén hợp ly lúc cạn lúc đầy

Giọt lệ, giọt mưa, giọt trăng ,giọt rượu
Cạn chén binh đao chưa thấy thanh bình
Chiêm nữ thôi không lên đồi hái nguyệt
Lạc tiếng ru Hời bên Tháp rêu xanh

Mời núi, mời sông, mời trăng, mời phố
Đừng để rượu đầy trong đêm vơi
Nâng cốc cho vầng trăng sóng sánh
Cho bầu lăn vô định bốn phương trời

Ta bỏ Tuy Hòa đi mấy thuở
Bạn bè mấy thuở nghiêng bầu say
Có giọt rượu nào vương trên mắt Tháp
Để buồn không vẫy nổi bàn tay

Tưởng chân Nam bước về chân Bắc
Nghe cả trời sao nổ dưới chân mình
Ta sẽ dìu trăng mang hoa xuống phố
Tặng những con đường chưa thấy bình minh

Bầu cạn bầu lăng đời ta cũng cạn
Nghe  đá rêu phong dưới gót chân mình
Nghe những đêm đen chập chùng vây bủa
Một con tim đứng lặng đầu non

Sẽ không còn hạ giông, đông bấc
Động dài tháng Giêng, động tố tháng Hai
Những đợt nam non, những cơn nồm rộ
Vần vũ trên đầu hôm nay ngày mai

Thôi đâu tiếng biển nồng hương lúa
Như thì thầm kể chuyện biển dâu
Dỗ những cuộc đời lau nước mắt
Bên bờ xa nghe sóng bạc đầu

Để lại Chóp Chài ngoan giấc ngủ
Nói buồn, chưa đủ Đà Rằng ơi!
Không đưa được Tuy Hòa theo với
Từng bước ta như hụt hẫng đời

Ta chợt giật mình như tỉnh mộng
Dập dềnh mấy cụm lục bình trôi
Ngày mai ta ở đâu trời lạ
Hun hút chân mây một mảnh đời

Ta bỏ nguồn đi mặc đời trôi giạt
Tiếng thở dài đâu bỗng lạnh Tuy Hòa
Em đừng hỏi sẽ lở bồi ghềnh thác
Dòng sông còn bận bịu với phong ba

Thôi cứ ngủ yên biển trời sông núi
Để một đồi say một Tháp mơ màng
Một trăng lửng thửng xa thành phố
Một dòng sông cạn nước lang thang

Bước thấp bước cao, dốc cao dốc thấp
Đôi chân say khe khẻ xuống trần
Giữa phố xá Tuy Hòa mộng mị
Có dòng sông qua cầu bâng khuâng

Có chân Tháp mỏi mòn trông đỉnh Tháp
Tháp nhớ người đi, ta nhớ Tuy Hòa
Cho ta gượng một bàn tay vẫy
Chào Tuy Hòa và tiễn đưa ta

Đặng Kim Côn


No comments: