Đầu năm kể chuyện vui buồn đi thuê nhà trọ ở Little
Saigon
Trúc Linh/
Khu apartment nơi chị Liên Nguyễn từng thuê ở San Gabriel
(Hình: Trúc Linh/Người Việt)
WESTMINSTER, California (NV) – Có lẽ không ít người trong
chúng ta đều từng trải qua thời gian thuê nhà, share phòng ở trọ khi mới đặt
chân đến Mỹ, chờ ổn định cuộc sống. Có người may mắn sau dăm ba năm đến Mỹ,
tích cóp được tiền, đặt cọc mua nhà, “thoát kiếp” nhà thuê. Có người lâu hơn,
mười năm, hai mươi năm để có thể làm chủ một căn nhà của riêng mình. Nhưng cũng
lắm người dính chặt đời mình với chuyện share phòng, thuê nhà bởi nhiều lý do.
Trong bài viết này, phóng viên nhật báo Người Việt chỉ muốn kể lại những
vui, buồn quanh chuyện đi thuê nhà ở Little Sài Gòn và một số thành phố lân
cận.
Từ chuyện đi thuê phòng, ‘back house’
Mở trang rao vặt cho thuê nhà trên một số báo giấy và
online, mỗi ngày đều thấy rất nhiều mẫu đăng cho thuê nhà, thuê phòng. Phòng
cho thuê là phòng dư dùng của một gia đình ít người nào đó, họ muốn có thêm
chút thu nhập nên cho thuê. Có nhà còn tận dụng tối đa bằng cách lấy garage làm
thành phòng cho thuê, mặc dù biết rằng điều này là không hợp pháp.
Nhắc về chuyện thuê phòng, chị Thảo Trần ở Santa Ana vẫn còn
ấm ức. Lúc đầu chủ nhà nói cho chị ‘nấu ăn nhẹ’ nghĩa là nấu mấy món đơn giản
ăn cơm, thế nhưng khi chị dọn vào, chủ nhà chỉ cho chị nấu mì và làm nóng đồ ăn
trong microwave thôi. Nhưng quá đáng nhất là chị bị chửi te tát khi có bạn đến
thăm khi chị bị bệnh. “Bà ấy yêu cầu bạn em ra khỏi nhà ngay lập tức, bởi bà ấy
qui định là không được cho bạn vào nhà. Mà đó là bạn gái chứ có phải đàn ông
đâu chứ. Bà ấy dữ lắm, chửi chồng, chửi con suốt ngày hà. Ở được vài tuần em
phải dọn đi. Dĩ nhiên em bị mất toàn bộ tiền đặt cọc”, chị Thảo kể.
Có chủ nhà cho sinh viên thuê phòng vừa có tiền, vừa có
người giúp con của họ… học tiếng Việt. Chị Minh Phượng ở thành phố Alhambra,
hiện là sinh viên đại học. Chị Phượng thuê phòng trong nhà của một người phụ nữ
đơn thân, có hai con nhỏ. Người chủ nhà này ban đầu rất tốt với chị, hay cho
chị đồ ăn. Thế nhưng được vài bữa chủ nhà nhờ chị dạy tiếng Việt cho con gái
của chủ nhà, một bé bảy tuổi và một bé bốn tuổi. Mỗi ngày đi học về, chưa kịp
nghỉ ngơi là con gái của chủ nhà gõ cửa đòi vào chơi hoặc muốn học tiếng Việt.
Chị Minh Phượng than thở: “Tôi gần như không có thời gian
riêng tư khi về nhà. Những ngày tôi về sớm, có khi chủ nhà còn nhờ tôi đi đón
cháu lớn ở trường. Sau hai tháng, tôi lại phải dọn đi. Sau đó, tôi thuê phòng
một nơi khác, nhà không có con nít nhưng chủ nhà rất hay tụ tập bạn bè, hát
karaoke có khi đến 1 giờ sáng. Nói chung là chuyện đi thuê nhà rất mệt mỏi,
không chuyện này cũng là chuyện khác.”
Ngoài ra, cũng có chủ nhà cho thuê phòng để có người “dòm
ngó” và nói chuyện với người già, là ba mẹ của chủ nhà, trong nhà. Những câu
chuyện đi thuê phòng thì muôn màu muôn vẻ, không chuyện nào giống chuyện nào.
Đi thuê “back house” hay “guest house” cũng vậy. Không phải ai cũng may mắn gặp
chỗ vừa ý để có thể ở lâu dài.
“Back house” hay “guest house,” hai tên gọi nhưng thực ra
chỉ là một. Kiểu “nhà” này giông giống như apartment, trong đó có phòng khách,
nhà bếp, phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng nhưng đa phần là được xây dựng tạm bợ
với những chất liệu rẻ tiền, nên giá thuê rẻ hơn apartment và chủ nhà “bao”
luôn điện, nước, internet.
Chị Lily Nguyễn kể với phóng viên báo Người Việt về chuyện
thuê “back house” của chị. Căn “back house” đó nằm trên đường Stanford, thành
phố Garden Grove, gồm hai phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh được làm sơ sài. Chủ
nhà nói toàn bộ khu vực đó là của chị, không có ai dùng chung cả. Khi vào xem
nhà, chị nhìn thấy có một phòng nữa và cửa phòng này ngay bếp của “back house”
chị thuê. Chủ nhà nói cửa đó đã khóa, em chủ nhà ở phòng đó nhưng ra vào bằng
hướng khác, không liên quan gì “back house” chị sẽ thuê.
Thế nhưng ngày đầu tiên dọn tới, khi chị đang loay hoay lau
dọn trong bếp thì một người đàn ông xuất hiện sau lưng. Chị chào hỏi, ông ta
không nói không rằng và đi thẳng vào nhà vệ sinh. “Tôi chưa kịp nói chuyện với
chủ nhà thì tối hôm đó, đang ngủ, tôi giật mình bởi tiếng chửi mắng om sòm. Ban
đầu tôi cứ tưởng ai đó chửi nhau, một lúc sau nghe kỹ mới biết người này chửi
một mình và có vấn đề thần kinh. Hôm sau tôi hỏi mới biết đó là em của chủ nhà,
người làm tôi giật mình lúc chiều hôm qua. Từ đó, cứ khuya là người đó chửi,
chửi đến vài tiếng đồng hồ. Hết chịu nỗi, tôi nhanh chóng tìm nhà khác và
chuyển đi,” chị Lily Nguyễn kể lại.
Ông Minh Hoàng đang nhờ Fair Housing đòi lại tiền đặt cọc từ
chủ của khu apartment trên đường Alwood, thành phố Garden Grove.
(Hình: Trúc
Linh/Người Việt)
Đến apartment
Thuê phòng và “back house” là vậy, còn apartment thì sao, có
khá hơn không?
Ông Minh Hoàng chia sẻ câu chuyện khi ông thuê apartment ở
đường Alwood, thành phố Garden Grove.
Ông Minh cho biết, ngày đến xem và sau khi ký hợp đồng thuê
apartment, ông không hề biết có đến hai “hàng xóm” bị vấn đề về thần kinh, một
người ở cạnh căn apartment ông thuê và một người trên lầu. Khi ông dọn vào mới
biết hai “hàng xóm” này thi nhau la lét không ngừng nghỉ, bắt đầu từ trưa cho
đến tận khuya. Buổi sáng họ yên tĩnh nên khi đến xem nhà, ông không hề biết,
cũng không nghe người quản lý nói gì.
“Nếu họ la hét kiểu bình thường và không thường xuyên, có
thể tôi sẽ cố gắng chịu đựng nhưng họ thường rống lên, nghe rất sợ”, ông Minh
nói.
Sau một tuần, tìm được căn apartment khác, ông Minh chuyển
đi. Ông nói chấp nhận chịu mất tiền một tháng thuê nhà, nhưng yêu cầu họ trả
ông tiền đặt cọc $1,000 nhưng chủ của apartment này chẳng những không trả ông
tiền cọc mà còn yêu cầu ông trả thêm một tháng tiền thuê nhà cộng với mấy trăm
đô la tiền “clean up.” Tất nhiên ông Minh không đồng ý. Sau nhiều lần tìm cách
nói chuyện với chủ apartment nhưng họ từ chối gặp, hiện ông Minh đang nhờ Fair
Housing giúp ông đòi lại công bằng.
Câu chuyện của chị Liên Nguyễn lại khác. Chị thuê căn
apartment một phòng ngủ ở thành phố San Gabriel. Khi đến xem chị thấy mọi thứ
rất hoàn hảo, cho đến khi chị dọn vào ở. Ngay sau vách phòng ngủ của chị cũng
là nơi cánh cửa sắt mở cho xe ra vào. Cánh cửa này rất to, nặng, âm thanh khi
cánh cửa mở và đóng rất lớn. Ban ngày thì không sao nhưng đêm khuya yên tĩnh,
âm thanh này khiến chị không ngủ được. Xe ở apartment thì ra vào cả đêm. Chưa
kể những người ở tầng trên rất ồn ào vào ban đêm. Chị nói chuyện với quản lý
xin đổi căn khác nhưng họ không còn căn nào trống. Người quản lý thông cảm, nói
nếu chị muốn chuyển đi, họ sẽ giải quyết, trả lại chị tiền cọc. Chị đi tìm
apartment lân cận nhưng không được, cuối cùng phải chấp nhận ở đó chờ đến hè vì
con của chị học ở trường gần đó, không muốn chuyển đi xa vì sợ xáo trộn việc
học của con.
Tuy nhiên, không phải ai đi thuê nhà cũng gặp chuyện không
vui. Có những chủ nhà thực sự tốt với người thuê. Sau khi ly hôn, chị Thu Vân
và con gái 6 tuổi thuê phòng trong một ngôi nhà khang trang ở thành phố
Anaheim. Hai bác chủ nhà rất quý hai mẹ con chị Vân, thường xuyên mời ăn uống,
tặng quà cho con gái chị Vân. “Hai bác ấy tốt lắm. Bác gái luôn bảo tôi trong
nhà bếp có gì thì cứ lấy xài, không cần phải mua gì cả, kể cả gạo, bác cũng
không cho tôi mua. Tôi đi làm nail gần nhà, chủ tiệm nail cũng thương hoàn
cảnh, giờ tan học của con gái là cho tôi chạy về đón con, nhưng hai bác chủ nhà
giành phần đón dùm. Nhiều hôm làm về trễ, tôi thấy bác gái để dành sẵn phần ăn
cho tôi. Hai bác xem tôi như con gái. Tôi thực sự rất biết ơn hai bác,” chị Vân
xúc động nói.
Vậy đó, không câu chuyện nào giống câu chuyện nào. Thế nên
trước khi quyết định thuê phòng, thuê nhà nên đến xem ở những giờ khác nhau,
hỏi kỹ mọi thông tin. Chuyển nơi thuê không chỉ mất tiền, mất thời gian mà còn
ảnh hưởng đến việc học hành của con cái, nếu có con và phải mất thời gian trong
việc thay đổi địa chỉ trên một số giấy tờ cá nhân. (Trúc Linh)
No comments:
Post a Comment