Cuộc chiến
Việt Nam đã cướp đi cánh tay phải và chân trái của cha tôi, để lại trong
người ông hàng trăm mảnh đạn. Từ ngày đó, năm 1970, ông phải hàng ngày đối diện
với nỗi đau đớn triền miên của thân xác. Thế nhưng ông luôn tươi cười và
muốn làm cho mọi người chung quanh cười tươi. Hôm nay, tôi xin phép đọc lại lá
thư ông viết năm 1965 từ chiến trường. Có điều tôi e rằng tôi khó có thể hoàn tất,
nên tôi xin nhờ cha Martino đọc giùm cho tôi.”
“Alex,
Con yêu dấu:
Tối
nay cha không thể ngủ được và cha quyết định viết thư cho con. Cha thật sự
không muốn phải xa con, nhất là trong hoàn cảnh chiến tranh, nhưng cha muốn con
hiểu được lý do tại sao cha phải quyết định xa con.
Chắc
đã có nhiều lần con tự hỏi tại sao cha rời con, rời mẹ con, và cả gia đình! Và
chắc cũng không ít lần con buồn phiền, bực tức và là cha không có mặt để chơi với
con, để dẫn con đi câu cá, và làm những việc rất bình thường mà tất cả các người
cha làm với các đứa con trai của mình! Và có thể, con còn ghét cha nữa.
Con, có nhiều điều mà người đàn ông phải làm! Dĩ nhiên cha rất thương con, thương mẹ con, thương các em của con! Và bởi vì cha thương các con, cha muốn được gần gũi với con!
Cha
không ao ước gì hơn là được ở bên con và mẹ con, để được thấy con và giúp
con khôn lớn.Cha sẽ rất hạnh phúc khi được làm điều đó, bởi vì người đàn ông sẽ
không có gì cả nếu ông ta không có con cái. Vì một ngày nào đó, cha sẽ chết đi,
và qua con và các em của con mà tên của cha sẽ tiếp tục sống.
Nhưng, con yêu dấu, một người đàn ông còn có nhiều trách nhiệm khác cũng quan trọng không kém trách nhiệm đối với gia đình của mình. Cha có trách nhiệm này đơn giản thôi, vì cha là một người đàn ông tự do, sống trong một đất nước tự do, Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Tất
cả các quyền lợi và cơ hội mà con được hưởng, đôi lúc có phần lạm dụng, không
phải dễ dàng mà có đâu con. Chúng ta được hưởng những cơ hội đó vì đã có những
người đàn ông khác xả thân để bảo vệ nó. Có thể bây giờ con không
hiếu được điều ấy, nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu. Chắc chắn con sẽ phải
hiểu. Đó là tại sao đêm hôm nay cha viết lá thư này cho con.
Con,
đừng bao giờ chần chừ bước ra khỏi cái ích kỷ của mình để chiến đấu bảo vệ tự
do và quyền lợi đó. Vì nếu con chần chừ, con sẽ mất tất cả. Nếu con không sẵn
sàng chiến đấu để bảo vệ nó, người ta sẽ cướp nó ra khỏi tay con. Cha tin rằng
đó là chân lý, là sự thật như cha tin rằng Chúa đã ban con cho cha để tiếp nối
cuộc đời khi cha nằm xuống.
Cha
đang mong tới ngày cha trở về quê hương và sống bên cạnh con như cha con ta đã
từng sống cách đây vài tháng. Cha mong ước điều đó hơn bất cứ điều gì khác.
Nhưng con yêu dấu, nếu điều đó không xảy ra, con hãy hiểu cho cha là “tại sao
cha quyết định phải xa con”, Cha tin rằng con sẽ trưởng thành và trở nên người
đàn ông mà bất cứ người cha nào cũng phải hãnh diện.
Chiến
trường Việt Nam 1969,
Cha
của con,
Alex
Christine.”
Đúng bốn
mươi lăm năm sau ngày viết lá thư đó, ông Alex đã không còn đau đớn. Ông đã được
diễm phúc nhìn thấy bốn đứa con của mình trưởng thành và thành đạt.
LM Nguyễn
Bá Thông
No comments:
Post a Comment