NHẠC SĨ NGUYÊN BÍCH
VỚI “TÔI ĐÃ KHÓC”
NGUYÊN BÍCH
Một vài nét về nhạc sĩ Nguyên Bích
Nguyên Bích tên thật là Nguyễn Văn Bích sinh năm 1944 tại Hà Nội,
di cư vào nam năm 1954, sống và lớn lên tại Saigon. Học trung học tại các
trường Nguyễn Bá Tòng, Hàn Thuyên, Phan Sào Nam và Chu Văn An. Tốt nghiệp YKĐH
Saigon khóa 1963-1970, cũng là cựu Sinh Viên Quân Y tốt nghiệp khóa HD17. Ra
trường phục vụ tại SĐ9BB, năm 1975 là Tiểu đoàn phó TĐ9QY. Sau tháng 4/1975 bị
đi tù cải tạo, đến 1977 thì được tạm tha, được chỉ định làm BS phòng cấp cứu
kiêm BS gây mê BV An Nhơn Tây Củ Chi. Tháng 5/1979 cùng với vợ vượt biên sang
được Mã Lai, ở trại tỵ nạn Pulau Tengah, được định cư tại Mỹ tháng 9/1979 tại
Houston. Vợ đi làm, chồng đi học, làm residency tại UTMB Galveston , bắt đầu
hành nghề lại làm BS gia đình tại Houston từ tháng 7/1988 cho tới nay. Dự định
về hưu năm 2023.
Nguyên Bích yêu âm
nhạc, là ca viên ca đoàn nhà thờ Công Giáo, hát bè Bass và chơi guitar, piano
trong các ca đoàn này. Học căn bản nhạc ly tại trường Nguyễn Bá Tòng, học xướng
âm với ông cậu ruột là nhạc sĩ Hùng Lân, học guitar, piano, hòa âm với các ca
trưởng, các bạn và từ sách vở. Nguyên Bích bắt đầu sáng tác nhạc khoảng năm
1996 cho đến nay có được khoảng 100 bài nhạc. Nguyên Bích có 47 bài nhạc được
thâu CD với các tiếng hát Tuấn Ngọc, Vũ Khanh, Quang Tuấn, Trần Thu Hà, Bích
Vân, Thanh Hà, Thái Hiền, Đinh Ngọc, La Sương Sương, Ngọc Huệ, Hằng Nga do các
trung tâm băng nhạc Diễm Xưa, Mai Ngọc Khánh, Việt Star Productions, HT
productions, Nhạc Việt Collections sản xuất và phát hành. Nguyên Bích có
website riêng, xin vào www.nguyen-bich.com để xem và nghe những bài nhạc mới nhất
của Nguyên Bích. Địa chỉ liên lạc với Nguyên Bích Bichbinh@gmail.com
“TÔI ĐÃ KHÓC” MỚI ĐƯỢC QUEN
VỚI NHẠC SĨ NGUYÊN
BÍCH
Gia đình Dư Thị Diễm Buồn gồm có 4 người (chồng,
vợ và 2 con) từ trại tị nạn Galang
(Indonesia) được vào Hoa Kỳ đầu mùa Xuân năm 1980, tạm cư ở ngoại ô thành phố
Gió Chicago, thuộc tiểu bang Illinois. Thuở đó vùng chúng tôi ở người Việt chưa
đông lắm. Chicago nổi tiếng lạnh nhứt nhì nước Mỹ. Mỗi năm gần như sáu tháng
lạnh tê tái tâm hồn từ giữa mùa thu cho đến hơn cả tháng chồm qua mùa xuân.
Nhớ lúc chân ướt chân
ráo đến xứ người lạ xa mọi thứ... Từ phong tục, tập quán, lời ăn tiếng nói...
Ngày chồng đi làm, các con đi học... ngoài trời tuyết rơi lả chả lê thê từ sáng
đến chiều, có khi luôn cả đêm… Cơn lạnh giá thấu xương ngoài trời, mặc hai ba lớp
áo quần cũng chưa thấy ấm! Chung cư chúng tôi có 12 chỗ cho mỗi gia đình. Mỗi chỗ
có 2 phòng ngủ, phòng tắm và vệ sinh, bếp, phòng khách…Thuở đó mỗi tháng chỉ trả
175$. Lương tối thiểu cho một công nhân $3.19/giờ
Chỉ có những người
bỏ nhà cửa, trốn chạy khỏi nơi sinh ra và lớn mới thấu hiểu nỗi sầu đau, thống
khổ, lạnh buốt cả tâm hồn! Thời gian nơi đây, hoàn cảnh nầy, lo buồn, xao xác tâm
hồn đã... khiến niềm đam mê đọc và viết của thuở còn đi học bất chợt quay về. Thế
rồi “Tôi Đã Khóc” của DTDB được hiện hữu trên các Văn Đàn, nguyệt san,
tuần báo... gần, xa, len lỏi đến những nơi có người Việt lưu vong.
Một hôm chị bạn
thân, rất thân hồi còn Trung học Đoàn Thị Điểm (Cần Thơ) ở tiểu bang xa gọi điện
thoại thăm hỏi gia đình rồi chị, bảo:
- Ê mầy, tao mới
đọc được bài thơ của DTDB trên Diễn Đàn...
Tôi vui mừng cảm thấy
phấn khởi trong lòng liền miệng ngọt giọng, hỏi chị một lèo:
- Vậy sao, bộ thật
hả? Bài thơ tên gì vậy mậy, có được không, đọc nghe có êm tai không hả bồ
tèo...?
Nghe tôi hỏi, chị
ta cười hô hố như tiếng máy nổ của xe hơi cũ bị khô dầu. Rồi điệu đà lớn họng
ra rả đọc bài thơ nhanh như không kịp thở, như đang bị ai rược... nghe chát
chúa muốn điếc con ráy:
TÔI ĐÃ KHÓC
DTDB
Tôi đã khóc từ khi rời lòng mẹ
Sợ hay mừng đời đã tiếp nhận tôi
Và từ đó một hình hài nhỏ bé
Lớn khôn dần ngọt sữa mẹ thơm môi
Tôi đã khóc mẹ dãi dầu cơ cực
Vì cha còn nặng nợ bước chinh nhân
Nghĩa hy sinh trong tim người thắm rực
Dưỡng dục con còn lận đận nuôi chồng
Tôi đã khóc mẹ ra đi vĩnh viễn
Bởi giặc về đã cày nát xóm thôn
Những đạn pháo vô tình gây tai biến
Người đớn đau quằn quại trút linh hồn
Tôi đã khóc tối ba mươi hôm đó
Tháng tư buồn vụn vỡ bảy mươi lăm
Những con tàu vượt trùng dương sóng gió
Chở bao người mang thống khổ hờn căm
Tôi đã khóc được tin anh ngã gục
Trong trại giam cải tạo tận Miền Trung
Mười mấy năm, niềm tin không rã mục
Chí kiên cường khó lay động chuyển rung
Tôi đã khóc cảnh quê nhà điêu đứng
Mỗi địa danh mang chiến sử oai hùng
Đã bao đời ông cha ta gầy dựng
Nay còn chăng, những hoang phế tàn vong
Tôi đã khóc suốt quãng đời lưu lạc
Khóc cho người và khóc cả cho tôi
Bao tang tóc, bao lầm than dân tộc
Đoạn trường này còn khóc mãi khôn nguôi
DTDB
Biết tôi là tác giả
bài thơ, nhưng khi đọc xong, chị ta còn chì chiệt, rồi ỏng ẹo cười, chọc quê:
- Bài dở òm hà mầy, vậy mà cũng gởi đăng báo...
Nghe bà bạn già chê
ỉ chê ôi bài viết của mình, tôi chợt cảm thấy lòng nao nao buồn! Ngạc nhiên vì
trước khi gởi bài đi đã đọc cho phu quân tôi nghe, ông gật đầu bảo là được lắm
mà...
Chừng vài tháng
sau, tôi nhận được điện thư của nhạc sĩ Nguyên Bích đã phổ nhạc bài thơ thành
ca khúc “Tôi Đã Khóc”.
NS Nguyên Bích rất
xa lạ, vì tôi chưa bao giờ nghe tên và cũng không biết ông ở đâu. Nhưng tôi rất
vui, bây giờ thì tôi khóc, tôi tật đã khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc vì
có được nhạc sĩ cảm nhận tâm ý của mình, của một kẻ vượt thoát khỏi quê hương
xứ sở đã hơn nửa đời bên đó...
Một hôm
trời California đẹp nắng, vào Google, tôi gặp bài của một người phỏng vấn nhạc
sĩ Nguyên Bích. Lật đật lấy câu có nhắc đến DTDB giữ trong box riêng của mình, để
hôm nay có dịp khoe với quý vị.
PHỎNG VẤN NHẠC SĨ NGUYÊN BÍCH
DO TRƯỜNG ĐINH
THỰC HIỆN
Trường
Đinh, hỏi (Câu 14):
- Ngoài chủ đề về
giòng nhạc tình yêu của Nguyên Bích, anh có viết về quê hương và thánh ca
không?
Nhạc sĩ Nguyên
Bích, đáp:
-
Thưa anh có. Nhạc viết về quê hương tôi chỉ có vài bài. Bài nhạc tôi yêu
thích nhất là bài “Tôi Đã Khóc” phổ thơ Dư Thị Diễm Buồn. Bài thơ mô tả tâm
trạng của một người bị mất tất cả, mất đất nước, mất mẹ, mất chồng, mất anh em,
bạn bè sau ngày 30 tháng 4. Chị Dư Thị Diễm Buồn rất xúc động với bài nhạc nầy.
Chị viết cho tôi: “Tôi không khóc khi viết bài thơ nầy, nhưng tôi thật sự khóc khi
nghe bài nhạc của anh” (tài liệu
Google)
Nỗi vui mừng chưa hết,
chợt nhớ đến cái con bạn già “vô duyên không tiền thưởng…” đã chê bài thơ. tôi liền
điện thoại gọi cho mụ ta:
- Ê, cái mụ già cà
chớn, bài thơ của tao hay thấy bà được phổ nhạc rồi kìa... Vậy mà mầy chê… bộ
đầu óc bị lão hóa rồi sao con xí xọn...?
Biết tôi đang nổi
nóng, bên kia đầu dây nó cười ha hả:
- Làm gì ào ào vậy,
bạn già thân nhau mấy mươi năm rồi, vậy mà chẳng hiểu tánh tốt của bạn mầy gì hết!
Mầy hỏi bài có hay không, nếu tao khen thì mầy sẽ tự kiêu, rồi sẽ sanh tật làm
phách... rồi không viết nữa... Nên tao không ưa, tao ghét, tao “khịa” mầy chơi
đó mà... Nếu bài của mầy không hay làm sao tao thuộc lòng bài thơ mà đọc cho
mầy nghe? Thiệt lờ đờ không biết gì cả...
Tôi lắc đầu cười
như mếu, lẩm bẩm: “...Đồ con bạn già mắc toi...”
Mười mấy năm sau gia đình tôi không ở Chicago nữa, mà dời về ngoại ô
Sacramento (Thủ Phủ của tiểu bang California) vì sức khỏe của chồng và gần các
con. Một hôm gần ngày Quốc Hận (30 tháng 4 năm 1975) tôi nhận được video clip
bài “Tôi Đã Khóc” do nhạc sĩ Nguyên Bích hát cùng thực hiện video gởi
tặng và đi trên youtube
TÔI ĐÃ KHÓC
Thơ: Dư Thị Diễm Buồn
Nhạc&ca: Nguyên Bích
https://www.youtube.com/watch?v= 2 ZcMoxdgSI 4 & t= 140 s
Kể từ sau đó, cứ mỗi năm vào tháng 4, thì DTDB lấy nhạc phẩm “Tôi Đã Khóc” của nhạc sĩ Nguyên Bích đi trên
youtube, gởi lên các Diễn Đàn mời thính giả khắp nơi thưởng thức để không quên Quốc Hận!
Với
lòng chân thành xin đa tạ và biết ơn nhạc
sĩ Nguyên Bích đã cho một người mới viết vì
sở thích, vì đam mê như DTDB niềm vui lớn. Nếu không được
anh phổ nhạc, thì tôi nghĩ rằng bài thơ “Tôi
Đã Khóc” sẽ không được nhiều người biết đến và chiếu cố như vậy... Bởi: “...Tôi
đã khóc suốt quãng đời lưu lạc/ Khóc cho người và khóc cả cho tôi/ Bao tang
tóc, bao lầm than dân tộc/ Đoạn trường này còn khóc mãi khôn nguôi...”.
Trích trong
tuyển tập văn&thơ
“Bóng Thời
Gian.2”
phát hành mùa xuân 2024.
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email:dtdbuon@hotmail.com
No comments:
Post a Comment