Thật là một vinh dự cho Thukỳ được các anh
chị cựu Hoc sinh Phú yên dành nhiều tình thân ái, những bài thơ văn
gởi đến cho blog để nói lên sự ủng hộ cho một người “con gái” Phú
Yên, tự biên tự diễn dù còn nhiều non nớt từ hình thức đến nội
dung, nhưng luôn cố gắng, và mục đích chính đem tin tức vui buồn chia
sẻ đến thầy cô anh chị khắp nơi, Thukỳ xin hết lòng cám ơn và tự
hứa sẽ làm tốt hơn nếu có thể trong khả năng của chính mình. Xin
đón nhận sự đóng góp và chỉ dạy thêm từ quý thầy cô & các anh
chị.
Hôm nay Thukỳ xin hân hạnh giới thiệu đến
thầy cô & các anh chị anh Phạm Cao Hoàng, hiện đang sống tại Virginia
là một cựu học sinh Nguyễn Huệ từ năm (1961-1967).
Trước và sau 1975, anh từng dậy học ở Phú Yên khoảng (1970-1972), Bình Thuận và Lâm Đồng.
Anh viết nhiều sách và thơ văn… Trước 1975
đã xuất bản 2 tác phẩm, và sau khi định cư tại Mỹ anh cho ra mắt thêm
3 tác phẩm rất nổi tiếng, và được nhiều người ủng hộ.
Chim Về Núi Nhạn hân hạnh được anh góp mặt,
và hôm nay Thukỳ xin giới thiệu đến quý thầy cô và các anh chị bài
thơ thật cảm động của anh: “Cha Tôi” và anh cũng nhắc đến quê hương Tuy
Hòa yêu dấu. Hy vọng anh sẽ tiếp
tục ủng hộ, và cho phép đăng những bài văn thơ của anh để chia sẻ
với tất cả thầy cô anh chị trên khắp bốn phương.
Chân thành cám ơn sự đóng góp của anh Phạm
Cao Hoàng và tất cả các anh chị đã mến thương, cùng tất cả các độc
giả khắp nơi.
Trân trọng,
Thukỳ.
và bài thơ tôi viết đêm
nay
là bài thơ sau bốn mươi
năm
kể từ hôm vượt đèo Ngoạn
Mục xuống Sông Pha
chạy ra Tuy Hòa
trở vô Sài Gòn
và nhận tin cha tôi đã
chết
ông qua đời khi chiến
tranh kết thúc
để lại trần gian nỗi nhớ
khôn nguôi
để lại đàn con trên quê
hương tan tác
để lại trong tôi vết
thương mang theo suốt cuộc đời
bốn mươi năm rồi con vẫn
nhớ, cha ơi!
ngày mùa đông cha mặc áo
tơi ra ruộng
ngày nắng lửa cha gò mình
đạp lúa
những sớm tinh mơ cùng
đàn bò lầm lũi đi về phía bờ mương
rồi mùa thu cha đưa con
đến trường
con thương ngọn gió nồm
mát rượi tuổi thơ những
ngày đầu đi học
đi ngang qua Duồng Buồng
bọn nhỏ trong thôn vẫn thường trêu chọc:
chiều chiều ngọn gió thổi
lên
học trò Thầy Bốn Ngạnh
chẳng nên đứa nào
thương cha một đời lận
đận lao đao
cầm lấy chiếc cày để tay
con được cầm cuốn sách
thương chiếc áo cha một
đời thơm mùi đất
thương đất quê mình thơm
mãi mùi hương
rồi mùa thu cha đưa con
đến trường
con thương những con
đường
cha đã dẫn con đi về phía
trước
con vẫn còn đi sao cha
đành dừng bước
bốn mươi năm trời con
thương nhớ, cha ơi!
Phạm Cao Hoàng
March 22, 2015
March 22, 2015
No comments:
Post a Comment