Thủy Tiên – thơ Trần Vấn Lệ
Tôi nghĩ em là Tiên, em ra đời trong
nước…
và em thật tha thướt/ trên đường đất nước non…
và em thật tha thướt/ trên đường đất nước non…
Tôi nghĩ em là suơng/ vì em mặc áo trắng.
Em, tụ hội của nắng/ nhụy vàng đọng ánh trăng…
Em, tụ hội của nắng/ nhụy vàng đọng ánh trăng…
Em không phải hồng nhan/ mà nụ cười em
đỏ –
màu tôi tưởng tượng đó/ từ trái tim của tôi!
màu tôi tưởng tượng đó/ từ trái tim của tôi!
Tôi yêu em quá thôi/ một hình dung trước
mặt/
một Quê Huơng tôi mất, còn em… tôi còn trăng…
một Quê Huơng tôi mất, còn em… tôi còn trăng…
***
Thượng Đế tạo hình nhân: Adam từ cát bụi.
Và Eva gió thổi/ quyện sương khói thành người…
Và Eva gió thổi/ quyện sương khói thành người…
Địa Đàng là cái nơi/ của hai người,
đôi bạn.
Củ Thủy Tiên chợ bán/ là tiền kiếp nhân gian…
Củ Thủy Tiên chợ bán/ là tiền kiếp nhân gian…
Hoa Thủy Tiên nhụy vàng
Hoa Thủy Tiên cánh trắng
Con Thiên Nga lẳng lặng
Ngày Tết của tôi, bay…
Hoa Thủy Tiên cánh trắng
Con Thiên Nga lẳng lặng
Ngày Tết của tôi, bay…
Tôi muốn nắm bàn tay/ của một người
con gái;
trước mặt tôi: trống trải. Không gian. Và không gian!
May quá tôi còn trăng/ những đêm khuya tối mịt.
Tôi hôn em tha thiết, Tình Yêu đầy trang Thơ!
trước mặt tôi: trống trải. Không gian. Và không gian!
May quá tôi còn trăng/ những đêm khuya tối mịt.
Tôi hôn em tha thiết, Tình Yêu đầy trang Thơ!
No comments:
Post a Comment