Wednesday, July 11, 2018

CHỒNG TÔI CÓ...ĐUÔI!

Chồng tôi có… đuôi!
 
(Hình minh họa: Getty Images)

LTS: “Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, nhằm mục đích góp ý, chia sẻ những ưu tư, vướng mắc về những vấn đề liên quan đến cuộc sống, đời thường mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Thư từ xin gửi về: Người Việt (Biết Tỏ Cùng Ai), 14771 Moran St., Westminster, CA 92683, hay email: conguyetnga@gmail.com.

Sau lần ăn cưới con gái của người bạn, trong cuộc sống của vợ chồng chúng tôi bỗng xuất hiện một bóng hồng.
Cô ấy không trẻ, không đẹp, không cao, không thấp… nhưng nhìn chung, cô bắt mắt, ăn nói lưu loát, sắc diện tươi vui, miệng cười duyên dáng, con mắt có đuôi (cái này mới ớn!).

Từ sau ngày gặp nhau trong đám cưới, mỗi sáng cứ đúng 8 giờ “con mắt có đuôi” ấy gọi phone cho chúng tôi. Nội dung bao giờ cũng là mời hai anh chị ra ăn sáng với em (cô ta có một tiệm food togo). Sáng nào cũng đúng y bon 8 giờ, cô gọi đúng giờ như là cô ngồi canh đồng hồ vậy. Cứ nghe phone reng, nhìn đồng hồ 8 giờ, là y chang cô ấy gọi. Nhiều hôm tôi không muốn đi, thì chồng tôi nói, trước sau mình cũng đi ăn sáng, thì ăn đâu cũng vậy, ăn chỗ cô ấy ủng hộ tiệm mới ra. Cô ta chỉ lấy nửa giá, nhưng không phải vì thế mà tôi muốn ra tiệm cô, tôi “ngửi” thấy có mùi bất trắc.

Ngày nào cô cũng gọi, đến độ, khoảng giờ đó mình cứ như là “chờ” tiếng phone, và không làm việc gì được. Ví dụ, đang định lau cái tủ lạnh, thì nghĩ còn năm phút nữa đến 8 giờ, mình mà lau sẽ không kịp. Chồng tôi thì ví dụ định chạy đi đổ xăng thì lại nói, thôi sau 8 giờ rồi đổ xăng luôn. Trời ơi! Vậy là sao? 8 giờ là giờ “thiêng”, cứ đến giờ “thiêng” thì coi như mọi sinh hoạt của hai vợ chồng đông đá lại. Tôi bực ghê! Tôi nói với chồng, hôm nay em không muốn đi, muốn dọn dẹp sau vườn, đi ăn với cô ấy mất thì giờ quá! Mà ăn ngoài toàn là bột ngọt không tốt, thì chồng lại nói: “Em không đi anh đi một mình!” Tôi nổi dóa, nghĩ, phải đi theo để canh ổng. Bởi có lần cùng đi một xe, ổng hút thuốc phì phèo, mình la thì cái “cô có đuôi” nói: “Em về nhà tóc thơm mùi thuốc lá!” Nói như là thơ vậy, sao mà chồng tôi không mê man tàn tật cho được! Rồi có lần cô ta còn nói: “Cứ đúng 8 giờ là em gọi, để hôm nào em không gọi thì anh chị sẽ thấy nhớ em”. Sao trời sinh cái giống đàn bà gì mà trơ đến thế. Dần dà, cô ta mua cho chồng tôi khi thì cái áo sơ mi, khi thì hộp chà bông. Có hôm còn táo bạo đề nghị, anh chị muốn mở quán cà phê không? Em mở cho rồi anh chị quản lý, tiền lời mình chia đôi… Cô ta có một trăm lẻ một lời đề nghị hấp dẫn, nhưng lần nào tôi cũng từ chối, và lần nào cũng vậy, đúng một trăm lẻ một lần, trên đường về, chồng tôi cự nự, nói tôi đa nghi như Tào Tháo!

Ổng mê quá rồi! Tôi định làm mạnh nhưng không biết cách nào? Thưa cô Nguyệt Nga, tôi có nên nói thẳng với “cô có đuôi” rằng là buông tha chồng tôi ra không?

Th. Ngô

*Góp ý của độc giả
-GY
Chuyện của chị nghe có vẻ mệt rồi. Một bóng hồng duyên dáng, có tiền của, đã chọn chồng mình, giải vui.
Nếu là tôi, tôi sẽ nói riêng với chồng: “Bộ anh thích cô ta hả, nếu không thì mình đừng liên lạc cô ta nữa”. Sau đó, mỗi khi cô ta kêu thì nói bận rồi cả hai không ra tiệm cô ta nữa. Nếu chồng không chịu, tức là coi thường vợ rồi, bỏ cho nhẹ lòng, để chồng phiêu lưu, một thời gian cổ chán, thích người khác, cho biết mùi.
Nếu chị không là người quyết đoán, thì phải tốn công chút. Luôn đi với chồng khi gặp cô ta. Chuyện nhà bỏ qua một bên đi, phải qua vận xui này trước đã. Chị đừng cằn nhằn, chỉ trích, mặt hầm hầm, khó thở lắm, lúc nào cũng vui vẻ, bình thường. Không khen chồng thì im lặng, chứ đừng chê, đừng lườm nguýt hay nói xấu cô ta. Tương lai họ sẽ trốn đi riêng đó. Mỗi khi chị nghi như vậy, ra tiệm cô ta coi có cổ không. Nếu không có, thì ngồi đó chờ cho đến khi cổ về, mặt mày buồn rầu, ủ rủ cho họ khỏi buôn bán luôn, mang theo sách để đọc. Nhân viên hỏi thì nói có chuyện muốn gặp cổ nên chờ cổ về. Khi cổ về, không gây gổ, không chụp mũ cổ, chỉ than thở buồn rầu. Chỗ buôn bán, không ai muốn vậy đâu. Thấy khó nuốt quá cổ sẽ nhả ra, tìm đối tượng khác.

-LYLY:
“Tôi có nên nói thẳng với ‘cô có đuôi’ rằng là buông tha chồng tôi ra không?”
Theo tôi thì nếu cái cô Mỵ Nương không rải lông ngỗng thì làm sao Trọng Thủy biết đường chạy theo, nên Thần Kim Quy nói với nhà vua: “Kẻ thù sau lưng ngươi”. Kẻ thù ở trong nhà chị đó. Nếu chồng chị không phát ra một tín hiệu thì cái cô kia đâu có đeo cứng như vậy! Lỗi là ở hết người chồng. Chị cứ thẳng tay mà truy ảnh, người có tội thường sợ, nên cứ theo đà đó mà tiến tới. Chị không cho đi nữa, hễ phone reng thì bắt phone ngay và nói mình không đi được, rồi bịa ra một lý do gì đó chứng tỏ tình cảm thắm thiết của hai vợ chồng. Ví dụ: “Sáng nay chị hơi bị cảm, cũng muốn ra chơi với em chứ nằm nhà hoài cũng mệt, nhưng ảnh không cho đi, ảnh nói ở nhà nghỉ cho khỏe, chuyện ra ngoài ăn sáng đâu bằng sức khỏe của em”. Hoặc “Hôm nay kỷ niệm ngày cưới, anh muốn đưa em đi ăn riêng”. Thế nào chồng chị cũng cự nự, nhưng ổng không dám nói linh tinh đâu. Chẳng lẽ vợ nói vậy mà ảnh còn đi. Tuy nhiên, nếu ảnh vẫn đi thì bám theo đến cùng, ngồi cứ kể chuyện vợ chồng, kể chuyện mẹ chồng tốt với mình, em chồng hay cả gia đình chồng thương mình.
Riết rồi cô ta cũng nản mà bỏ cuộc.

-T.Nguyen:
Em có một thắc mắc, tại sao cô ta xinh đẹp, giàu có, có rất nhiều ưu thế mà không kiếm những người còn available, mà đeo chi người có gia đình, lại đi đâu cũng kè kè bà vợ theo!? Thế nào trong đám bạn bè của anh chị chẳng có người độc thân vui tính, khi nào đi ăn dẫn theo ông độc thân đó và “bán độ” để tìm đường cho chồng mình thoát thân.

No comments: