Friday, May 5, 2017

MƯA (Tuyết Lộc)



Các anh chị thân mến,
Đối với thi nhân, “mưa” là những giọt tình lãng mạn, đặc biệt là mưa bụi, mưa phùn hoặc mưa ngâu. Nhưng có một loại mưa mà ít ai muốn dầm mình vào, đó là “mưa bão”, làm cho một cô gái Huế “kín cổng cao tường” phải nổi cơn điên khi xa người yêu của mình. Xin giới thiệu một bài “cuồng văn” của Cô Nguyễn Tuyết Lộc, bạn của Thầy Trần Công Tín, được minh họa bằng những bức hoạt hình linh động của Thukỳ.
Thân ái giới thiêụ,
Phạm Đức Hiền.



Mưa

(Nếu em cần một bờ vai để tựa
Hy vọng rằng bờ vai đó vai anh)


Mưa
Mưa!
Mưa xối xả. Mây vần vũ tối đen. Em đã chờ từ lâu những cơn mưa như thế. Được khóc trong mưa, được gào thét dưới mưa. Nước mưa hòa cùng nước mắt, tuôn tràn thành sông, thành lũ, cuốn hết mọi thứ công thức giả tạo, nguyên tắc gò bó, phạm trù định sẵn, rác rưởi phù du …

Mưa không rơi từng giọt mộng mơ trên ô cửa kiếng, trên cành liễu rũ, trên mặt hồ, sáng Chủ Nhật buồn rầu trông ngóng dáng anh, nhòa đi, nước mưa hay nước mắt? Mưa không bảo hòa thành những hạt bụi phủ mái tóc em chiều nào tay trong tay cùng anh dạo chơi trên Catina phố cũ. Mưa không buồn thảm như “Still Falls The Rain” của Edith Sitwell: “Tối như nhân gian, đen như sự ly tán của chúng ta, mù như một ngàn chín trăm bốn mươi cây đinh đóng vào thập tự giá”.


Mưa ở Sing dữ dội ức chế tháng ngày khô hạn nắng cháy rát da mang theo sấm chớp, gió gào, gió rít, như loài quỷ biển thoát khỏi hang sâu rượt đuổi nhau gây thành bão tố. Em muốn gào lên như bão, quằn quại như sóng mùa biển động. Xứ người không được khóc, không được buồn. Nước mắt làm kinh hoàng, căng thẳng, ủ ê. Cuộc sống không chấp nhận nước mắt. Cuộc sống mong mưa để tưới mát cỏ cây, đường phố, tưới mát tâm hồn, làm nẩy mầm hoa lá xinh tươi. Nước mắt mặn làm úa tàn sức sống. Nước mắt không được chảy tràn trên mặt, nước mắt phải chảy vào trong, không thoát ra âm thanh nức nở…

Mưa trên đường cao tốc, đường vượt, xe cộ vùn vụt lao đi tạo thành những dòng ánh sáng đỏ xanh vàng tím về đêm. Mô-nô ray lơ lửng không trung, từng hộp nhỏ tí, sợi dây điện mong manh đưa du khách tìm vùng ảo giác.


Những chiếc dù màu vội vàng cụp xuống, loài sinh vật hai chân ào ào chen chúc vào hầm métro. Người gật gà gật gù tiếp giấc ngủ đứng ngủ ngồi, người dây nhợ lòng thòng hai tai  nghe nhạc, xem phim với iPad đủ cỡ. Người có ghế ngồi phải khổ đau trực diện cặp giò đầy ghẻ, váy ngắn cũn cỡn ôm cặp mông quá cỡ đong đưa, nhún nhẩy theo nhịp tàu.

 Người đang buồn bã bỗng khúc khích cười nói một mình như lên cơn điên với đồ chơi điện tử bé nhỏ trên tay. Mùi mồ hôi hăng hắc xông đến ngạt thở từ dòng máu ca-ri Ấn độ. Ào ào đi ra, lúc nhúc bước vào. Bắt đầu một ngày đã thấy mệt mỏi.

Mưa chẳng tiếc thương những hàng cây tan tác lá vàng không trải thành thảm hoa cho em nhẹ gót như mùa thu xứ Huế. Ông già tám mươi lăm tuổi quét từng đợt lá rơi, gom thành cụm. Gió thổi tung, lại quét, lại thổi tung, từ sáng đến chiều không than van, không khóc lóc. Mọi người không tin nước mắt, dù ông quét rác hay đại phú gia. Sống như thế và phải sống như thế!


Em không thích địa ngục nơi trăm nghìn hình phạt thảm khốc. Không mong thiên đàng nơi êm đềm, an lạc ngàn năm. Em thích trần gian hỉ nộ ái ố và tù đày thân xác, nơi nồng nàn đam mê và dày vò đau khổ. Em chỉ có thể giải thoát mình tại trần gian duy nhất nầy. Không thiên đường trên mây xanh, không niết bàn, cung trời Đao lợi nào cả. Rời cõi mê không khổ, không vui, tất cả là ma mị, hư không.



Mưa vơi
Mưa dứt !
Người ướt đẫm lạnh run. Nắng ra khỏi  mây sưởi ấm cho em, cho giun dế, sâu bọ, muôn loài. Mưa dứt, nước mắt cạn. Em đã hồi sinh sau mưa để chuẩn bị một cơn điên khác. Điên lên vì mưa! Em bỗng thấy mình vừa khóc vừa cười. Anh sẽ điên vì em. Bạn bè người thân sẽ điên vì anh. Và mọi người điên vì nhau. Sống là phải có những cơn điên như thế mới làm tình yêu ngây ngất bốc lửa, làm cuộc sống thăng hoa. Những kẻ không biết điên là không sống. Họ cũng không chết. Họ dật dờ cô đơn trong cơn lốc guồng máy văn minh.

Lặng im nhìn bầu trời xanh ngan ngát, nghe tiếng chim ríu rít trên cành, bên kia đại dương anh có thấy em cười khóc trong mưa, có biết em bơ vơ cuồng loạn tâm thần khi thiếu một bờ vai bên cạnh!

Tuyết Lộc.

No comments: