Kati (giữa) cùng cha mẹ ruột trong giây phút trùng phùng sau
hơn 20 năm. (Hình: SCMP)
HÀNG CHÂU, Trung Quốc (SCMP) – Sau hơn 20 năm bị bỏ
rơi, Kati Pohler, cô gái Trung Quốc được một gia đình Mỹ ở Michigan nhận làm
con nuôi, vừa có cuộc đoàn tụ kỳ diệu với cha mẹ ruột trên cây Cầu
Gãy (Broken Bridge) tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Triết
Giang.
Câu chuyện được đăng trên báo South China Morning Post
(SCMP) xuất bản ở Hongkong và dưới đây là phần tóm lược.
* Buộc phải bỏ con
Câu chuyện xảy ra cách đây 20 năm, khi
Fenixiang Qian, mẹ Kati, mang thai cô và lén lút chờ ngày sanh nở, sống cùng chồng
và đứa con gái ba tuổi ở ngôi nhà bên con kênh hẻo lánh ở Tô Châu, tỉnh Giang
Tô.
Sáu tuần sau đó, bà Qian sinh cô con gái thứ hai, mà theo
‘chính sách một con’ nghiêm ngặt của Trung Quốc (ra đời năm 1979 để giảm
đói) là bắt buộc phải phá bỏ.
Khi vợ sinh con, ông Xu Lida cắt cuống nhau cho bé với chiếc
kéo ông tự khử trùng bằng nước sôi. Bà Qian bị mất máu nhiều, hai người
sau đó may mắn được một bác sĩ ở gần đó giấu chính quyền, giúp đỡ.
Năm ngày sau, ông Xu Linda, khi đó 24 tuổi, mang đứa con 5
ngày tuổi của mình bỏ ở một chợ rau Tô Châu, kèm theo lá thư: “Con gái chúng
tôi, Jingzhi, sinh vào lúc 10 giờ sáng vào ngày mồng 8 tháng 7 âm lịch năm
1995. Chúng tôi buộc phải bỏ cháu ở đây vì nghèo khổ và luật lệ bắt buộc. Cầu
xin lòng trắc ẩn của những người cha, người mẹ xa gần. Cảm ơn bạn đã cứu và
chăm sóc con gái nhỏ của tôi. Nếu trời nhủ lòng thương, chúng ta sẽ đoàn tụ với
nhau trong buổi sáng của lễ hội Qixi tại Cầu Gãy ở Hàng Châu trong 10 hoặc 20
năm nữa”.
Cây Cầu Gãy (Broken Bridge) tại thành phố Hàng Châu, tỉnh
Triết Giang. (Hình: SCMP)
Lễ hội Qixi rơi vào ngày Thứ Bảy của Tháng Bảy
âm lịch, được xem là ngày Valentine của Trung Quốc. Cầu
Broken Bridge thực sự không hề bị gãy, chỉ là một cái tên liên quan tới
truyền thuyết của người Trung Hoa.
* Được làm con nuôi
Bé Jingzhi và mảnh giấy đi kèm được chuyển tới bệnh viện trẻ em công cộng ở thành phố Tô Châu. Sau đó được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng người Mỹ tên Ken và Ruth Pohler ở Hudsonville, tiểu bang Michigan, thông qua Bethany Christian Services, một trong những cơ quan nhận con nuôi quốc tế lớn nhất cho người Mỹ.
Bé Jingzhi và mảnh giấy đi kèm được chuyển tới bệnh viện trẻ em công cộng ở thành phố Tô Châu. Sau đó được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng người Mỹ tên Ken và Ruth Pohler ở Hudsonville, tiểu bang Michigan, thông qua Bethany Christian Services, một trong những cơ quan nhận con nuôi quốc tế lớn nhất cho người Mỹ.
Mùa Hè năm 1996, Ken và Ruth Pohler cùng 9 cặp vợ chồng người
Mỹ khác được tổ chức Bethany Christian Services đưa đến viện mồ côi ở Tô Châu,
nơi tất cả đều nhận nuôi các bé gái. Phải là con gái, vì người Trung Quốc
yêu thích con trai. Khi mang Jingzhi lên xe buýt, hai ông bà Pohlers thấy lá
thư tay của cha mẹ Jingzhi và nhờ một người thông dịch.
“Cô ấy (người thông dịch) rất xúc động, vừa khóc nức nở vừa
đọc bức thư ấy cho chúng tôi nghe bằng tiếng Anh. Đó là những tiếng nói chân
thành từ tim,” Ken nói.
Thị trấn Hudsonville, nơi Kati cùng gia đình cha mẹ nuôi người
Mỹ sống có khoảng 7,000 người, chủ yếu là người Mỹ da trắng. Kati hiện đang học
ở trường Calvin College, trường đại học nghệ thuật tự do liên kết với Nhà thờ Cải
cách Cơ đốc, nơi Ken – cha nuôi của cô – là giám sát an toàn trường.
Kati cho biết cô có một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc trong một
gia đình theo mô tả của cô “rất tôn giáo” và gần gũi. Các album của gia đình
cho thấy Kati tham gia nhiều môn thể thao khi cô còn nhỏ, cô còn chơi đàn
violin và piano.
Cô cũng đi du lịch khắp nước Mỹ cùng với gia đình. Ken cho
biết “Có những lần đi du lịch theo tour, khi nghe hướng dẫn viên đề cập đến những
vấn đề như những đứa trẻ bị bỏ rơi, không tìm được cha mẹ ruột, Kati rất xúc động
và khóc.’
Nhưng cặp vợ chồng này không có ý định nói gì với Kati, con
gái nuôi của họ về điều này cho đến khi con ít nhất 18 tuổi, và trong trường hợp
nó có hứng thú tìm hiểu về quá khứ của mình.
* Lần thứ nhất bất thành
Qian và Xu (cha mẹ ruột của Kati, tức Jingzhi) lớn lên ở quận
Baoying, gần Dương Châu, tỉnh Giang Tô. Cũng như bao thanh niên khác ở quê
hương thời đó, họ chuyển đến sống ở những thành phố phát triển nhanh của Trung
Quốc. Xu chọn Hàng Châu và nơi đây ông gặp Qian. Sau khi kết hôn, họ thuê một
căn nhà nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Hàng Châu. Rồi họ sinh cô con gái đầu lòng
Xiaochen.
Mặc dù hiểu về chính sách một con nhưng vì muốn Xiaochen có
em nên họ quyết định sinh thêm một đứa nữa vì nghĩ rằng nơi họ sống cách xa nơi
làm việc của các cán bộ kế hoạch hóa dân số. Nhưng khi biết không thể nào thoát
khỏi được sự tàn nhẫn của chính sách ‘một con’ và Qian không thể phá thai (vì
lúc này thai đã 5, 6 tháng tuổi), đó là lý do bé Jingzhi chào đời rồi phải bị bỏ
rơi.
Qian và Xu giờ đây đã là chủ của một tiệm bán đồ cũ và một
căn chung cư 2 phòng ngủ tiện nghi. Còn con gái lớn của họ, Xiaochen. là công
nhân.
Năm 2005, khi bé Kati tròn 10 tuổi, cũng là lúc hai vợ chồng
Qian và Xu đưa nhau đến chiếc Cầu Gãy trong ngày đầu tiên của lễ hội Qixi
Festival, theo dự định.
“Chúng tôi đến đó sớm và mang theo một tấm bảng lớn viết tên
của con gái, và nội dung tương tự nội dung lá thư chúng tôi đã viết. Chúng tôi
phải cố gắng ngăn khao khát muốn chặn từng cô gái trên cầu để hỏi xem có phải
là con mình không,” Xu nói.
Nhưng, đã không ai đến gặp họ. Cả hai bỏ cuộc lúc khoảng 4
giờ chiều trong đói, khát, và thất vọng.
Tuy nhiên, trong lúc ông bà Qian và Xu đến cây Cầu gãy thì
gia đình nhà Pohlers, cha mẹ nuôi của Kati, đã nhờ người bạn của một người bạn
tìm đến cây cầu ngày hôm ấy.
“Chúng tôi nhớ lời hứa của năm thứ 10 trong lá thư,” Ken
nói. “Chúng tôi cầu nguyện xin ý ơn trên về lá thư này, và nói chuyện với một
người bạn thường xuyên đến Trung Quốc để làm ăn. Người bạn nói anh ta có thể nhờ
một người bạn tên là Annie Wu thử đi tìm cha mẹ ruột của Kati trên cây cầu.’
Vẫn theo lời Ken, ‘Chúng tôi không muốn Kati liên quan đến một
sự việc quá mơ hồ như thế này. Nhưng điều quan trọng với chúng tôi là cho cha mẹ
ruột của con mình biết con gái của họ đã được nhận nuôi bởi một gia đình rất
yêu thương cô ấy.”
Annie Wu đến cây Cầu Gãy sau 4 giờ chiều, chỉ vài phút sau
khi Qian và Xu bỏ cuộc. Nhìn qua nhìn lại không thấy người cha hay mẹ tìm con
nào, Annie Wu định bỏ đi thì chợt thấy một nhóm người đang quay phim cây cầu
cho một đài truyền hình. Annie nhờ họ cho xem lại khúc phim đã quay xem có thấy
ai trông giống cha mẹ ruột của Kati không. Rất may mắn, máy quay phim ghi lại
rõ ràng hình ảnh của Xu đứng trên cầu tay cầm tấm bảng lớn ghi tên Jingzhi một
cách rõ ràng.
Đây là là cơ hội bằng vàng cho đài truyền hình. Họ lập tức
phát sóng câu chuyện của Qian, Xu đi tìm đứa con gái đã bị bỏ rơi. Phim được mạng
lưới truyền hình quốc gia Trung Quốc chiếu đi chiếu lại, và báo chí chú ý.
Một người bạn ở Hàng Châu nhìn thấy tin này trên truyền hình
và nói với Qian và Xu là đã có tin tức về Jingzhi. Hai vợ chồng Qian và Xu đã
hân hoan đi gặp Wu qua đài truyền hình đồng thời nhận được một lá thư ẩn danh từ
hai vợ chồng người cha mẹ nuôi, và một số bức ảnh. Họ được hứa là sẽ có thêm
tin tức.
Rất không may cho Qian và Xu, họ phải chờ thêm 10 năm nữa mới
được gặp người con gái bằng xương bằng thịt. Lý do là sau khi báo tin cho họ,
gia đình ông bà Pohlers đã yêu cầu Annie Wu chấm dứt mọi liên lạc với Qian và
Xu ngay lập tức.
“Chúng tôi lấy những tin gì chúng tôi cần từ Annie, và thấy
không cần tiếp xúc thêm nữa.” Ruth nói.
“Chúng tôi quan niệm rằng nên đợi khi Kati lớn lên và xem ý
con có muốn có thêm tin tức hay không. Kati là con gái của chúng tôi. Vâng,
Kati có cha mẹ ruột, nhưng mối quan hệ sâu sắc hơn với họ sẽ thực sự làm phức tạp
mọi vấn đề.”
Annie Wu thay đổi số điện thoại để đảm bảo cắt đứt mọi liên
lạc với Qian, Xu và giới truyền thông.
* Cuộc gặp gỡ trong mơ
Khi nhìn thấy tấm hình của Kati, cả hai ông bà Qian và Xu
không nghi ngờ gì Kati chính là Jingzhi của họ. Kati có đôi mắt của mẹ. Và như
một nhà thiên văn học mê say quan sát bầu trời không ngừng nghỉ để tìm kiếm tín
hiệu đã thu được từ một thiên hà khác, cha mẹ ruột của Kati đã trở lại cây Cầu
Gãy hàng năm trong ngày đầu của lễ hội Qixi.
Một ngày, nhà làm phim tài liệu Chang Changfu đã tìm gặp
Qian và Xu.
“Tôi từng làm một bộ phim về việc trẻ con Trung Quốc được nhận
làm con nuôi khắp thế giới, và được nghe một người bạn nói về đôi vợ chồng đã
đi đến cầu gẫy để tìm con gái.” Chang Changfu nói. “Đó là một câu chuyện vô
cùng hấp dẫn.”
Chang gặp Qian và Xu sau đó quyết định tìm cách để dò la
tung tích cha mẹ nuôi của Kati, bằng cách sử dụng bằng chứng nhỏ bé mà ông có
được đó là bức thư nặc danh do vợ chồng Pohlers viết. Bức thư từng nói rằng
Kati đã được nhận làm con nuôi ở Tô Châu, rằng Kati bị viêm khớp lúc còn nhỏ,
và họ hiện đang sinh sống ở Michigan.
Mạng lưới internet đã ‘phù hộ’ Chang, vì nhà làm phim tài liệu
này tìm được một diễn đàn mà các cha mẹ nuôi người Mỹ từng nhận trẻ em từ trại
mồ côi duy nhất của Tô Châu về làm con cùng chia sẻ kinh nghiệm. Chang tìm thấy
một thông báo của Ken Pohler, đề cập là con gái mình lúc nhỏ từng bị đau đầu gối.
Rồi lục tìm hình trên diễn đàn, ông tìm thấy một bức hình của Pohler trông giống
hệt hình người đàn ông trong một trong những tấm hình mà Qian và Xu có.
Phải mất vài năm Chang mới thuyết phục được gia đình nhà
Pohlers rằng ông chỉ có duy nhất một mục đích là giúp hai bên liên lạc với
nhau. Hai vợ chồng Pohler giải thích cho nhà làm phim biết lý do tại sao trong
quá khứ họ đã không liên lạc với cha mẹ đẻ của Kati và chờ cho đến khi Kati
tròn 20 tuổi.
Hồi năm ngoái, ở tuổi 21, Kati đang chuẩn bị cho một học kỳ
trong chương trình trao đổi sinh viên ở Tây Ban Nha, và chợt nghĩ “mọi người ở
đó sẽ hỏi tôi về Trung Quốc và Mỹ. Theo lời Kati, ‘khi tôi hỏi mẹ về quá khứ của
mình, và khi mẹ nói, ‘Cha mẹ cần cho con biết rằng, cha mẹ biết cha mẹ ruột của
con ai.’ Tôi đã rất sốc.’
Sau đó, Kati liên lạc với đạo diễn Chang và đồng ý trở thành
nhân vật chính cho phim tài liệu về việc đi tìm con của cha mẹ ruột.
Và cuối cùng họ đã gặp được nhau trên cây Cầu Gãy.
Trong phút giây gặp gỡ, bà Qian òa khóc nức nở, khóc một
cách không kiểm soát được, khóc như chưa bao giờ được khóc, những giọt nước mắt
của nhiều năm khát khao thống khổ, và của quyết tâm không bỏ cuộc. Cuối cùng,
con gái họ cũng đã về nhà.
Qian và Xu sau đó cho biết rằng họ có một chút thất vọng vì
Kati đã không gọi họ bằng cha mẹ mà chỉ gọi tên. Họ cũng không nói chuyện với
nhau được nhiều vì họ thì không nói được nhiều tiếng Anh, trong khi Kati không
nói được tiếng Quan Thoại. Nhưng họ cảm nhận được rằng Kati là một cô gái thực
sự tốt. “Chúng tôi giờ đây phải tự nhủ rằng con gái tôi đã lấy chồng đi xa”.
Kati ở nhà cha mẹ ruột hai ngày và ở chung phòng với người
chị gái vốn chỉ biết nói tiếng Anh rất hạn chế.
“Thật là cảm động khi gặp gia đình. Tôi rất ngạc nhiên về cảm
xúc vỡ bờ của người mẹ Trung Quốc của mình.” Kati nói.
Kati cũng hơi bị lúng túng bởi sự ‘quan tâm đặc biệt’ từ cha
mẹ ruột. “Điều đầu tiên họ nói là con gầy quá, phải ăn nhiều hơn ‘Nếu không chịu
ăn, mẹ sẽ ép ăn, họ sẽ nuôi tôi. Tôi đoán họ rất buồn vì đã không có dịp săn
sóc tôi trong suốt bao nhiêu năm qua!” (HG-Tr.Linh).
No comments:
Post a Comment