O HUẾ ƠI!...
(Gởi O Huế bên trường Nữ ngày xưa)
O sinh ra tận mô ngoài Huế
Hà cớ gì trôi dạt tới Nhatrang
Để một “thằng Võ Tánh” phải lang thang
Đem cây si trồng trước sân trường Nữ
Tôi phải lòng O, khi O còn đệ lục
Nón trắng, áo dài – trắng cả mùa thu
O đạp xe đi hồn nhiên quá đỗi
Cuốn hồn tôi theo vào cõi sa mù
Cũng tại vì O mà tôi biết yêu
Tập viết thư tình từ năm đệ tứ
Đọc thư tôi làm sao O hiểu
Cái nghĩa yêu đương mù mịt quá chừng (*)
Khi O biết yêu thì tôi đi lính
Lời tỏ tình chưa nói trọn câu
Đời lính chiến rày đây mai đó
Sáng ở bưng biền – tối cuối rừng sâu
Những chiều dừng quân đọc thư O gởi
Quay quắt nhớ về một thuở Nha Trang
Sân trường xưa – con đường cũ – gốc cây bàng
O đứng đó chờ gã khờ đến đón
Mấy năm sau O trở thành người lớn
Tôi vẫn là thằng lính chiến ngày xưa
Vẫn núi rừng – vẫn sáng nắng chiều mưa
Vẫn da diết nhớ O qua bao mùa sim tím nở
Còn O, trong giảng đường mô nớ
Chắc bận học hành nên chẳng còn nhớ đến tôi
Tôi âm thầm tự trách chính mình thôi
Ai bảo mới nhỏ xíu mà theo O trồng cây si chi rứa !
Hết chiến tranh ta lạc mất nhau
O cùng ai đó bước qua cầu?
Tôi bất ngờ thành người bại trận
Bước vô tù theo cuộc biển dâu
Hai mươi năm, tôi trôi giạt xứ người
Còn O lưu lạc nơi nào chẳng biết
NhaTrang xưa giờ trùng khơi cách biệt
Dưới cây bàng – có còn ai đứng đợi để về thăm ?
Thời gian qua – đã hơn bốn mươi năm
Mà hình bóng O vẫn còn theo tôi mãi
NhaTrang ơi – xin trả lại tôi một thời thơ dại
Để không phải chạy hoài theo một bóng mây bay
Nếu có về Houston – trong Hội Ngộ lần này
Liệu O còn nhận ra tôi – gã khờ lúc trước
Quả đất có tròn thật không – nào ai biết đuợc
Vật đổi sao dời – còn bao nhiêu bạn cũ với thầy xưa?
Và tôi cũng sẽ về để tìm lại trong mơ
Sẽ lang thang đi khắp chỗ – đợi chờ
Một giọng Huế rất chi là dễ thương ngày nớ
Trong đám bạn bè mình gọi đúng tên tôi xưa
Về đây tìm lại – người ơi
Bao nhiêu kỷ niệm một thời đáng yêu
Tóc pha sương – đẫm nắng chiều
Về đây – mang tuổi thơ theo với mình
Phạm Tín An Ninh.
(Nhân Hội Ngộ Liên Trường Võ Tánh & Nữ Trung Học Nha Trang
tại Houston- Hè 2005)
(*) mượn ý thơ TrầnYên Hòa
No comments:
Post a Comment