CHỊ DIÊN ( DUYÊN)
Xin phép được viết nguyên lời thoại
Cô iên (Yên) nguyên là hiệu trưởng trường
Hùng Vương , TP Ty Quà ( Tuy Hòa ) tỉnh Phú iên , Chị iên cũng là hinh trưởng (
huynh trưởng GĐPT Bảo tịnh ) gọi qua và nói:
“Thầy Nghiện (Nguyện )
, chị Diên chỉ bị bịnh , hổm rày chỉ chờ thầy gọi dìa ( về ) cho chỉ dui
( vui) , chờ quài ( hoài ) mà không thấy , chỉ giận chỉ nói ông Nghiện ổng
đi qua bển rầu ( rồi ) đâu có nhớ gì ở đây đâu , tao và bà Thỉ ( Thủy )
chờ ổng gọi hỏi thăm , chờ miết không thấy ổng gọi , thấy ghét .
Thâu thầy gọi liền
cho chỉ đi, chắc chỉ dui lắm đó.”
Chị Thỉ và chị Diên là những hinh trưởng
đầu tiên của Phú yên , hai chị đều trên 80 tuổi rầu
Sau giờ công phu sáng , bên Diệt nam (
Việt nam ) là 8 giờ tấu ( tối ), Nghiên Nghiện gọi dìa cho chị Diên :
“alo chị Diên phẻ ( khỏe ) không ?”
“Ai dãy ( vậy )
ai gọi tui mà tấu( tối ) rầu , nói to to chớ tui lớn tuổi rầu , lỗ tai một
con đậu , một con bay, nên có lúc nghe lúc không , xin lẫu (lỗi) là
ai dãy hé”
“Dạ Nguyên
Nguyện đây”
“Ông Nghiện hửng , lâu
quá giờ ông mới gọi , chờ tui chui xuống lỗ rầu ông mới hỏi thăm hửng , ông phẻ
không ? , mấy ngày nay ở Phú iên , nó nóng như lữa đốt , me….. tui dí ( với
) bà Thỉ bịnh dãy thâu ( thôi ) là bịnh , lớn tuổi , máu quyết ( huyết ) chạy hổng
đều , bịnh té ngữa té nghiêng ,
Chu cha hôm qua tui đi
ăn đám dỗ ( giỗ ) Quà Thượng ( Hòa Thượng ) Hương Tích , đông quá chừng luôn ,
ngừ ( người ) ở đâu mà nườm nượp , nườm nượp ,nẫu tràn dô ( vô ) chùa như lụt
năm thìn , nẫu dìa chùa , không có đồ ăn cho nẫu ăn , ông
Nghiên Nhả ( Nguyên Nhã ) cũng lặn luôn , tui tìm cúng dường cho ổng
mà tìm quài không thấy
Chừng nào ông dìa nữa
, ông dìa tui làm cho một ít mức rong dí muối é khô , đem qua bển ăn cho sướng
miệng , tui làm là ông khỏi chơ( chê ) , hầu ( hồi) ông Ngài Từ Quang ( Ngài
Phúc Hộ ) ông Ngài Trí Nghiêm còn sống , tui làm muối é , hai ông Ngài ổng
phái ( khoái )lắm ,
Ở bển có đu đủ
không dãy , tui thấy ông làm dưa món ,rầu bỏ lên de lô ( zalo ), de léc gì đó ,
con Đạt nó đưa tui coi hình , tui không có tin , bên Mỉ (Mỹ) mà có đu đủ
, có củ kiệu na , tui nghe nẫu nói nhập ở Diệt nam qua không hà
Thiệt na ,ở
bển có thiệt hững , Mô Phật hầu giờ tui nghĩ Mỉ nó xài đồ Mỉ đâu có xài đồ
Diệt nam đâu , mà nó cũng có hé , lạ quá hửng
Nghe đâu mấy ông nậu
hinh trưởng trong ban hướng dẫn tỉnh, định tổ chức lễ 60 năm GĐPT
Phú iên , mấy ổng chờ ông dìa đó , ông dìa không dãy ? , sau rằm tháng diên (
giêng) sang năm nè”
Nguyên Nguyện nói :
“ Chị Duyên bữa nay Nguyên Nguyện lớn rồi , kêu bằng Thầy đi”
“Kệ ông chứ , thượng tạ
( tọa ) ở đâu , chứ tui mà ông cũng làm thượng tạ na , hầu ông đi tu dí Ngài
Bình Quang , còn cái chỏm lúc la, lúc lắc , tui đem thuốc men , đồ ăn , đồ mặc
cho ông , giờ ông làm thượng tạ dí tui na , gì dãy trời
Thâu đi đừng làm thượng
tạ nữa , làm thầy được rầu , ông mà làm thượng tạ , ông đến nhà tui , tui phải
mặc áo tràng tiếp , mấy đứa cháu quại , cháu nậu của tui nó nấu trà cho ông ,
tui phải dạ thưa ,thâu mệt quá , đững có dãy nghen
Làm thượng tạ Ông đâu
được ra cái dõng ( võng) dứ ( dưới ) cây sài (xoài ) nằm đưa qua đưa lại đâu ,
làm thầy ra dõng nằm quánh một giấc phẻ re như ngựa kéo xe, dãy không sướng na
bày đặt thượng tạ . Thâu miễn bàn chuyện thượng tạ nghen , mệt lắm rầu đó”
Nguyên Nguyện : “Mô Phật”
“Tui nói cho ông nghe
: chỉ có ông Ngài Hương Tích , ông Ngài Từ Quang , ông Ngài Bát Nhã , ông
Ngài Trí Nghiêm , ông Ngài Phước Trí , ông Ngài Bình Quang là tụi tui (tôi )
kêu ông ngài , còn mấy ông còn nhỏ , nôn cái gì mà thượng tạ dí hạ tạ , mệt
quá”
Nguyên Nguyện :
“ Mô Phật”
“Mà tui hỏi ông , bên
đó yên ổn không dãy , ông Nguyên Đạo qua chổ ông nhập hạ mới dìa , kể cho tui
nghe ông cũng được , tui mừng cho ông , thâu ở đâu cũng tu , miễn đừng có
lộn xộn thì mai mốt ông dìa tui nấu cơm đãi ông , còn ông mà lôn xộn thì thâu
luôn, miễn bàn , phát một , quý Ông Ngài ở đây , ông thấy không? tu hành
thanh tịnh không có tai tiếng gì hết , dãy mới tu chớ.
Tui nói thiệt ; giờ tụi
tui ở nhà tụng kinh chớ đi chùa ngầu ( ngồi ) lâu đâu có nẩu (nổi) , me …..
chưn tay giờ nó cứng ngắc , cứng nghiễn , chắc cũng sắp đi gặp ông bà rầu , cứ
mẫu năm ông dìa một lần tụi tui còn thấy mặt , chứ năm năm dìa môt lần thì có
nước ghé thắp nhang cho tui dí bà Thỉ , chớ làm cái gì được
Thâu , nghĩ đi , nãy
giờ nói nhiều rầu , để tui nói dí Bà Thỉ , Bà Tâm , Ông Bình , Ông Tĩnh là ông
có gọi dìa . Mô Phật thâu nghen , giữ gìn sức phẻ nghen.”
Nguyên Nguyện : “dạ cảm ơn chị”
Ai mà là người Phú Yên rặt hiệu con
nai dàng ( vàng ) ngơ ngác, sẽ hiểu được nội dung câu chuyện , đây là nét văn
hóa đẹp của người Phú Yên , tình làng nghĩa xóm luôn luôn được tôn quý và trở
nên bình dân , cho nên mọi đối đãi đều ít có ranh giới , xong giới luật luôn
luôn được hộ trì tốt đẹp.
OKLAHOMA
Ngày 27/7/2019
THÍCH NGUYÊN NGUYỆN
No comments:
Post a Comment