VIẾT VỀ MẸ
Ngày chuẩn bị đi xuất gia , Mẹ buồn lắm
không nói gì , Mẹ im lặng chỉ lo buôn bán , ngôi nhà có 2 Mẹ Con , bỗng
trở nên yên ắng , Mẹ trầm ngâm và nhìn về phía xa xăm, đôi mắt không còn sáng
như xưa.
Tối đêm ,trước khi Nguyên Nguyện về chùa ở luôn , Mẹ dọn dẹp cái quán thật sớm,
đóng cửa tiệm , Mẹ nấu nồi cháo nấm rơm , món ăn mà Mẹ rất thích , hai Mẹ Con
ngồi ăn , Mẹ bảo : “Chú lớn rồi tự quyết định , nhà chỉ có hai Mẹ Con ,
trống trước trống sau , Tui cũng lớn tuổi rồi, không có ai hôm sớm”.
Nguyên Nguyện nín thinh và chỉ có
một chữ để trả lời : “dạ” .
Khi còn nhỏ vô Chùa ở , Mẹ đã gọi Nguyên
Nguyện là Chú , xưng là Tôi , cho đến Ngày Nguyên nguyện tái xuất
gia lại
Sáng hôm sau , Mẹ thức dậy sớm , thấp hương cúng Phật và Cửu Huyền Thất Tổ ,
không biết Mẹ râm râm khấn vái điều gì , chỉ biết Mẹ cố nén cái buồn để không
rơi nước mắt , bữa ăn sáng hôm đó , là bữa ăn sáng cuối cùng, trước khi rời
nhà đi xuất gia ,đó là món bánh bèo của Bà Thỏng mỗi buổi sáng Mẹ
thường mua , sau đó Nguyên Nguyện đi về Chùa Châu Lâm.
Ngày xuất gia 19/6 / Kỷ Tỵ . Thầy Bổn Sư dạy về mời Thân Mẫu, hôm đó Mẹ đến sớm
lắm , Chùa Châu Lâm cách nhà một con sông , thế nhưng Mẹ phải đi hơn
5km đường vòng , mọi người chuẩn bị hương đèn , Mẹ vốn kiệm lời , ít nói
chuyện và hơi khó tánh , sau khi hầu chuyện với Hòa Thượng . Mẹ lặng lẻ
lên chánh điện thắp hương , Phủ Tuy An ngày đó , Ông Ngoại và Mẹ cũng được nhiều
người biết đến ................
Xuống tóc xong, chào Hòa Thượng và mọi người , Mẹ lấy chiếc nón đi về , chiếc
áo dài màu màu nhạt cùng bóng Mẹ lẫn vào hàng tre bên đường xiêu vẹo
, lá tre vàng , bay bay chiều tháng hạ , còn sót lại tiếng dế ngủ quên , đang
giật mình rỉ rả , cơn mưa phùn rơi vội , dấu chân Mẹ vẫn rải đều trên con đường
đất , xa dần , xa dần với khúc quanh bờ sông.
Trước ngày thọ Đại Giới , Nguyên Nguyện về Phú Yên đảnh lễ Hòa Thượng Bổn
Sư và lạy tạ thân mẫu , nghe điều này , Mẹ bảo : “Thôi chú lạy Cửu Huyền
Thất Tổ , lạy Phật đi , đừng lạy tui”
......... Mẹ biết chắc chắn rằng , sẻ không
còn một điều gì để níu kéo Nguyên Nguyện nữa , Mẹ chỉ nói rằng : “Tôi có
một mình chú thôi , Chú đi tu, tôi tự làm tự ăn , chú đừng lo cho tui ,
tui cũng phát tâm ăn chay.”
Từ đó Mẹ siêng đi chùa hơn , phát tâm hộ
trì Tam Bảo và luôn Chay Tịnh , Mẹ dặn lâu lâu về thăm là được rồi. Mặc dầu
Chùa từ Ân với Nhà Mẹ không xa lắm khoảng 5km , nhưng Nguyên Nguyện mỗi năm về
nhà 2 lần vào dịp Rằm Tháng Bảy và những ngày giáp Tết, mỗi lần như vậy , Mẹ
thường hay nấu cháo nấm , món ăn mà Mẹ rất thích để đãi Nguyên Nguyện.
Năm đó Mẹ 94 tuổi , yếu dần , như đèn treo trước gió , Mẹ không có nhiều bệnh tật
, chỉ yếu dần vì tuổi tác , nhưng tinh thần của Mẹ vẫn sáng suốt. Mẹ không
thích nằm viện ,Mẹ bảo Cô Vân, đưa Mẹ từ bệnh viện về , Nguyên Nguyện
gọi điện thoại hỏi thăm , Mẹ trả lời “Khỏe, không sợ chết chỉ chờ Ông Thầy
về thôi”.
Vé máy bay đã book sẳn , chỉ còn chờ giờ bay , 3 giờ sáng ngày 29/11/2016 ,
Nguyên Nguyện gọi điện thoai về , và nói chút nữa Thầy lên máy bay , Mẹ trả lời:
ờ .
Trên đường ra phi trường Oklahoma , Mẹ
đã trút hơi thở cuối cùng , trong một ngày mưa , xung quanh Mẹ có Quý Thầy Cô
và Phật Tử Hộ niệm , Mẹ ra đi an nhiên , như ngày Mẹ có mặt trên cuộc đời này ,
94 năm làm một thân phận người , đi qua 2 thế kỷ , Mẹ là con gái của một
gia đình khoa bảng, trải qua bao nhiêu thăng trầm , bao nhiêu biến cố , Mẹ trở
về với hư không trong tiếng Niệm Phật ,tứ đại đã trả về với tứ đại , Mẹ vẫn là
nhân duyên thiện lành cho Con trên cuộc đời này.
Oklahoma
December 11. 2020
THÍCH NGUYÊN NGUYỆN
No comments:
Post a Comment