CÂU CHUYỆN ĐÁNG ĐỌC !
Mẹ gọi điện cho dì, hắt vào máy điện thoại những tiếng gắt gỏng
- Để bà ở bên ấy thêm một tuần nữa thì
đã sao? Rồi thì tôi trông bà bù hai tuần. Liền hai tuần được chưa? Tôi có việc
nếu không tôi chẳng phải tốn hơi nhờ dì…
Dì chắc chắn có gắt gỏng lại. Tính dì
nóng nảy hơn mẹ nhiều. Từ trước đến nay dì chưa thua mẹ miếng nào.. Kể từ khi
bà bước sang tuổi 90, không tự chăm sóc bản thân được nữa, dì và mẹ thỏa thuận
với nhau mỗi người trông nom bà một tuần.
Cũng kể từ đó bà như quả bóng bị đá từ
đầu sân này sang đầu sân kia và ngược lại. Mẹ và dì nói nhau trong điện thoại
suốt nửa tiếng đồng hồ. Mặt mẹ đỏ phừng phừng, hai hàng lông mày của mẹ rướn
lên hết cỡ. Mẹ nhắc lại một số lỗi lầm điển hình của dì. Rồi mẹ kết luận
- mày chỉ được cái mồm.
Bố theo dõi cuộc trò chuyện của hai chị
em mẹ, lẩm bẩm “chị em mà như chó với mèo” Mẹ chưa rảnh tay để hục hặc với bố
ngay lúc ấy. Kết thúc cuộc điện thoại mẹ quay sang bố dằn từng tiếng “việc chị
em tôi không bận gì đến ông”. Bố im lặng. Bố im lặng nghĩa là bố thây kệ, mọi
chuyện muốn ra sao thì ra. Dù có biết điều gì đó nên nói bố cũng chẳng thèm hé
răng.
Một tuần trôi qua. Việc bận của mẹ là
việc đi chùa theo kiểu đi “tua”. Đi mười bảy chùa trong một tuần. Ăn chay toàn
diện. Thành tâm cúng lễ. Tối chủ nhật mẹ mới về nhà. Không ăn uống, chỉ tắm rửa
qua quýt mẹ lăn ra ngủ.
Bố thây kệ.
Bố không nói với mẹ rằng sáng thứ hai,
sau khi mẹ đã lên xe đi cùng đoàn hành hương, dì gọi điện tới, cáu gắt, nói rằng
mẹ nhất định phải sang đón bà, vì dì cũng bận. Và vì tuần đó là phiên mẹ trông
bà. Dì không đời nào chịu bị buộc chân ở nhà trong khi mẹ cố tình trốn tránh
trách nhiệm. Mẹ ích kỷ, còn dì không phải là người dễ nhân nhượng trước sự ích
kỷ.
Đấy là tất cả những gì bố biết được
qua cú điện thoại bố buộc phải nghe trong lúc mẹ vắng nhà. Bố vẫn nhớ những lời
dì nói trong điện thoại. Nhưng bố kệ, không nói lại cho mẹ biết.
Ngày thứ hai của tuần tiếp theo, bắt đầu
phiên mẹ trông bà và mẹ sẽ trông bà hai tuần liền để bù cho cả tuần trước mẹ đi
chùa.
Đến tận tối vẫn chưa thấy dì đưa bà
sang nhà mẹ.
Mẹ vẫn tức dì, không gọi điện sang nhà
dì hỏi tại sao như vậy. Cũng có khi mẹ nghĩ cứ để dì trông bà được bao lâu thì
trông, khi nào dì đưa bà sang thì đến lượt mẹ, việc gì phải lăn tăn.
Một tháng rưỡi trôi qua. Bà chưa được
đưa sang nhà mẹ. Mẹ và dì vẫn giận nhau, không ai gọi điện cho ai.
Thế rồi một hôm trước cổng nhà mẹ xuất
hiện cậu con cả của dì. Cậu ta sinh sống ở nước ngoài, lần này đưa vợ chưa cưới
về ra mắt gia đình.
- Chào bác, cháu đưa một nửa của cháu
sang chào bà và hai bác đây ạ. Cậu ta vừa cười vừa nói với mẹ trong lúc mẹ mở cổng.
Mẹ gật đầu chào, hơi hé miệng cười lấy lệ.
- Bà đâu hả bác?
Mẹ cười thành tiếng.
- Thằng này, đi Tây về biết hỏi nỡm nhỉ?
- Bà ở trên gác ạ? Không phải gọi bà
xuống đâu ạ. Chúng cháu lên chào bà. Cậu ta nói, cầm tay vợ chưa cưới kéo lên cầu
thang...
Mẹ đứng khựng lại như người bị sét
đánh.
- Bà vẫn ở bên ấy mà? Bên nhà cháu chứ
đâu.
- Hì hì, bác cứ đùa.
- Không, bà vẫn ở bên ấy mà.
Mẹ đứng ở chân cầu thang, nhìn quanh
ngơ ngác như người mất trí.
Thế rồi bốn cái máy di động cùng hoạt
động một lúc. Tiếng bấm máy tít tít. Mẹ kêu trời bằng giọng thất thanh. Cậu con
cả nhà dì dắt bạn gái lao ra cổng. Chuông điện thoại reo. Tiếng dì kêu khóc ở đầu
dây bên kia nghe váng cả óc.
- Ôi giời ơi là giời. Mẹ tôi đi đâu hả
giời? Sáng thứ hai đó, mẹ xách túi quần áo đi ra ngõ, bảo “Mẹ về bên kia đây.
Chị cả mày đón mẹ ở ngoài ngõ kia rồi”. Tôi đang bận trông chảo cá rán, chẳng
ngó ra được. Cứ ngỡ mẹ được đón sang bên ấy rồi. Ai ngờ! Ối mẹ ơi, giờ này mẹ ở
đâu, mẹ ơi...
Suốt nửa năm trời người của hai nhà
chúng tôi đi tìm bà khắp nơi. Chúng tôi đăng tin tìm bà trên nhiều tờ báo giấy,
báo điện tử, đăng cả trên truyền hình. Chẳng ai biết bà đang ở đâu.
Cách đây hai tuần, bỗng nhiên có một
người đàn ông tìm đến nhà tôi gặp mẹ. Ông ấy đưa cho mẹ xem một tờ báo có đăng
tin bà tôi mất tích. Rồi ông ấy lấy từ trong chiếc ba lô đã cũ ra một chiếc túi
vải.
Mẹ tôi trông thấy chiếc túi vải, bật
khóc nức nở. Chiếc túi vải đó là túi đựng quần áo của bà.
Chính tay người đàn ông đó đã đặt bà
vào chiếc quan tài mà ông tự bỏ tiền ra mua sau khi phát hiện bà tôi nằm còng
queo trước cổng nhà ông, không động cựa và không còn thở.
Chiều muộn hôm đó, tại một nghĩa trang
cách nhà chúng tôi gần 60km, mẹ tôi và dì - hai đứa con gái của bà tôi - khóc
ngất trước nấm mộ phủ đầy cỏ xanh rì...
Một người đi xe máy trên đường, dừng lại
bên rìa nghĩa trang nhìn cảnh dì và mẹ tôi khóc vật vã, bùi ngùi nói: “Thương
quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá!”.
(Nguyễn Bích Lan)
—————
Tôi đọc câu chuyện này trên FB một người
bạn share từ FB thày giáo Thạch S Nguyễn, cuối câu chuyện ghi Nguyễn Bích Lan.
Không biết ai là tác giả, hay họ đều sưu tầm. Không quan trọng, xin cảm ơn Anh
Chị.
Tôi sửa lại cái title “một câu chuyện
hay - xúc động” thành “câu chuyện đáng đọc”.
Vâng, đây là câu chuyện rất đời thường,
rất đáng đọc với tất cả chúng ta - cả những bậc làm Cha Mẹ và cả những đứa con.
Không nhất thiết phải đi lễ đi chùa nhiều, không cần phải ăn chay niệm Phật bởi
không phải Danh vọng, Tiền bạc mà Yêu thương mới là điều con người cần phải tu,
phải tích suốt đời. Không biết Yêu thương những người ruột thịt, những người sống
quanh ta, không biết chia sẻ với đồng loại, với những số phận kém may mắn “chỉ
biết chăm lo riêng cho bộ da của mình”, con người sẽ chả khác gì súc vật, rồi sẽ
đến lượt.
Phải chăm lo, dạy dỗ, giáo dục con từ
lúc chúng còn nhỏ và hãy nhớ rằng, Cha Mẹ sẽ luôn là tấm gương để trẻ soi vào.
Tôi chưa bao giờ tin-không chơi, với những người không biết yêu thương Cha Mẹ,
anh chị em và những người ruột thịt trong gia đình cho dù ở đâu đó, thỉnh thoảng
vẫn nghe họ giao giảng đạo đức bằng những ngôn từ hay ho hoa mĩ đến tận cùng.
Tôi đã hơn một lần nhìn thấy những giọt
nước mắt muộn màng.
Sự vay trả ở đời luôn rất sòng phẳng.
Nguồn & ảnh theo Fb. Bui Huy Hoi
Bui.
No comments:
Post a Comment