Định cư trời Tây, giấc mơ đầy nước mắt của người Việt
Nước Pháp hay bất cứ
một nước phương Tây nào cũng đều không phải là thiên đường như bạn nghĩ.
Bạn tôi, có thể được coi là thành đạt ở Việt Nam khi giữ chức vụ trưởng phòng kinh doanh một tập đoàn, chồng có công ty riêng tuy nhỏ nhưng cũng đủ lo
cho gia đình cuộc sống thoải mái về kinh tế, có của ăn của để.
Gia đình họ là hình mẫu lý tưởng cho nhóm bạn bè chúng tôi cả
Về kinh tế lẫn sự ấm êm hạnh
phúc.
Đùng một cái nghe tin họ ly dị, rồi cô
bạn tôi nhanh chóng kết hôn với một ngoại kiều Úc và theo chồng mới sang đó định
cư. Chồng cô ấy không lâu sau đó cũng xuất ngoại theo diện kết hôn và đích đến
cũng là nước Úc.
Lấy chồng Việt kiều Mỹ, bản thân là
người tự lập với hơn 6 năm học – làm việc xa nhà, cũng như đã chuẩn bị sẵn tâm
lý về những sự khác biệt văn hóa, nhưng những ngày đầu sang xứ cờ hoa, tôi vẫn
bị sốc.
Hơn 2 năm sau hai đứa con cũng lần lượt
được cha mẹ đón qua đoàn tụ. Trước khi đưa hai con qua, cô ấy mời bạn bè hàn
huyên tâm sự, lúc đó chúng tôi mới được biết, họ đã ly hôn và làm kết hôn giả để
cả nhà được đi qua Úc. Tôi hỏi bạn, có hài lòng với quyết định của mình không,
cô ấy lắc đầu, mắt ngấn nước nói nhỏ: “Thôi coi như hy sinh vì con mày ạ”.
Câu chuyện của cô ấy cũng đã gần chục
năm nhưng nó vẫn khiến tôi không thôi đặt dấu hỏi, liệu quyết định của họ là
đúng hay sai ? Cho đến khi chính tôi bước chân vào làm người trong cuộc, sống đời
tha hương.
Tôi lấy chồng Pháp, sinh sống cùng chồng
ở Việt Nam nhiều năm trước khi quyết định qua Pháp sống và hiện tại đã có gần 4
năm sinh sống ở Pháp. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để tôi vỡ ra nhiều
điều. Nước Pháp hay bất cứ một nước phương Tây nào cũng không phải là thiên đường
như bạn nghĩ.
Ở đó có đủ chua cay, đủ thử thách và
không dành cho những ai mong manh yếu đuối. Cũng phải nói rõ, tôi chỉ đưa ra những
nhận định của mình từ cuộc sống thực tế ở Pháp chứ không dám lạm bàn đến cuộc sống
ở các nơi khác, nhưng tôi tin sẽ có những tương đồng nhất định.
Khi mới qua Pháp, ngay sau khi đi làm
các thủ tục giấy tờ cho việc tạm trú thì những người di dân như tôi (dù là di
dân theo dạng nào cũng vậy) lập tức được chính quyền (thông qua văn phòng quản
lý các vấn đề về người nước ngoài) cho đi khám sức khỏe, cho đi học phổ cập kiến
thức căn bản về văn hoá, xã hội, luật pháp của nước sở tại và sau đó tuỳ vào
trình độ tiếng Pháp đến đâu mà được sắp xếp cho đi học tiếng, trung bình khoảng
2 khoá học kéo dài từ 150 đến 300 giờ.
Khi hoàn tất các thủ tục giấy tờ định
cư mỗi người sẽ được cấp một thẻ bảo hiểm tế, thẻ này mỗi khi đi khám bệnh, mua
thuốc theo toa chỉ cần đưa thẻ ra để quẹt máy và có giá trị thanh toán như thẻ
ngân hàng nhưng chỉ dành riêng cho lĩnh vực y tế và tỷ lệ thanh toán của thẻ
trên tổng chi phí khám chữa bệnh là 60-75% tuỳ mức độ thuốc điều trị.
Tôi có việc làm ổn định cho một văn
phòng đại diện của nước ngoài, cuộc sống của tôi khá thoải mái. Rời Sài Gòn
theo chồng sang Anh là điều mà tôi không bao giờ nghĩ tới vì tôi không muốn đi
nước ngoài.
Đối với trẻ con, chỉ cần được chấp nhận
cho tạm trú thì dù quốc tịch là gì cũng được nhập học miễn phí cho đến hết bậc
trung học cơ sở. Hai khoản y tế và giáo dục không phải lo lắng đã đủ khiến tôi
choáng ngợp và tự nhủ, mình đã không sai khi theo chồng qua đây, thiên đường là
đây chứ đâu.
Khi cái lâng lâng sung sướng của những
thứ miễn phí hoặc cận miễn phí qua đi thì thực tế cuộc sống bắt đầu cho tôi những
bài học. Trước hết là ngôn ngữ. Dù khá thông thạo tiếng Anh nhưng việc học tiếng
Pháp cũng không đơn giản như tôi tưởng.
Hơn 40 tuổi, cái đầu tôi bây giờ có
quá nhiều chi phối chẳng thể tập chung cho việc học. Dù học tập trung ngày 7 tiếng,
tuần 4 ngày rưỡi đấy nhưng kết thúc tất cả các khoá học thì trình độ tiếng Pháp
của tôi cũng chỉ ở mức nghe và hiểu những câu giao tiếp đơn giản hoặc nói chuyện
mặt đối mặt một cách chậm rãi (vì tôi còn có thể nhìn khẩu hình mà đoán), con bằng
thẩy vào một nhóm người giỏi lắm tôi cũng chỉ mơ hồ họ đang nói về đề tài gì
thôi chứ không thể bắt chuyện.
Khi ngôn ngữ chưa thông thạo cũng đồng
nghĩa với việc cơ hội kiếm việc làm trở nên thu hẹp. Tôi cần làm việc. Trước hết
bởi nhu cầu của chính tôi là phải hoạt động, phải giao tiếp chứ không thể nhốt
mình trong 4 bức tường chờ chồng mỗi ngày.
Thêm nữa, chồng tôi dù có một công việc
ổn định đảm bảo cuộc sống cho gia đình nhưng cũng chỉ đến mức vừa đủ, muốn có
chút dư dả nhất định tôi phải góp phần.
Nhưng ở Pháp phụ nữ tuổi trên 40 có
con nhỏ như tôi thì đến người bản địa còn khó kiếm việc huống hồ một người chân
ướt chân ráo mới qua, tiếng chưa rành, bằng cấp mình có ở Việt Nam chẳng có tác
dụng vì không được chấp nhận nên việc xin một công việc văn phòng mưa chẳng đến
mặt nắng chẳng đến đầu là một giấc mơ xa xỉ.
Kiếm tiền bây giờ chỉ còn những việc
lao động chân tay như làm nail, phụ lau dọn nhà hàng (lau dọn thôi nha, phục vụ
thì không đạt chuẩn ngôn ngữ, phụ bếp thì không phải ai cũng có khả năng). Mà
làm nail cửa cũng hẹp cho phụ nữ tuổi trên 40 vì mắt đã bắt đầu kém, sự tỉ mỉ
không có, trừ khi đó cũng là nghề từng làm ở Việt Nam chứ bảo qua đây rồi học e
rằng mướt mồ hôi.
Tưởng lấy được chồng ở Mỹ và có cuộc sống
tốt hơn, nhưng không ngờ người phụ nữ Việt cùng đứa con gái 11 tuổi bị chồng bắn
chết và người chồng ấy cũng tự sát ngay sau đó.
Còn làm trong nhà hàng thì xác định
luôn con cái sẽ thiệt thòi bởi nhà hàng làm việc vào giờ nghỉ của các gia đình,
sớm thì cũng phải 11g đêm mới được nghỉ, chưa kể công việc chắc chắn rất vất vả
cực nhọc. Tính tới tính lui cuối cùng tôi quyết định mở một nhà hàng nhỏ tại
nhà để kinh doanh.
Việc kinh doanh ban đầu có vẻ cực kỳ
thuận lợi từ thủ tục cho đến khâu chuẩn bị. Nơi tôi ở chưa có nhà hàng Việt nên
ngay lập tức địa chỉ của tôi trở nên hút khách. Dù đã chọn loại hình kinh doanh
là khách mua mang đi chứ không phục vụ tại chỗ nhưng những lúc cao điểm cũng phải
9g đêm mới được ra khỏi cái bếp.
Nhìn tiền thu về thì ham đấy nhưng
không ngăn nổi cơn mệt mỏi đến rệu rã trong người. Việc nhiều đến độ tôi nghĩ đến
chuyện thuê thêm người phụ giúp, nhưng tính đi tính lại thì không khả thi, bởi
tại Pháp, để thuê một người lao động bị ràng buộc rất chặt chẽ về hợp đồng chưa
kể đủ loại thuế và bảo hiểm người chủ phải trả cho người lao động, tính ra nếu
làm nhỏ mà thuê người thì coi như hết lãi.
Thôi thì cũng đành chịu cực vậy, kiếm
đồng lời đâu dễ. Sau năm đầu kinh doanh thấy cũng có lãi, so ra hơn đi làm thuê
nên tôi phần nào yên tâm. Đến năm thứ hai kinh doanh ngày càng khá khẩm, chắc mẩm
năm nay mình để dành được nhiều đây, nhưng cú sốc thuế đã hạ nock out tôi trong
tích tắc.
Hoá đơn thuế, bảo hiểm cuối năm gửi về
với số tiền cao chóng mặt, gấp nhiều lần năm trước khiến tôi choáng váng, hỏi
ra mới hay, năm đầu được ưu đãi thuế nên mới dễ thở thế, chứ từ năm thứ 2 trở
đi thuế chỉ có tăng không giảm.
Tính đi tính lại là huề vốn, coi như cả
năm làm không công vì không tự trả lương, đấy là còn không phải trả tiền nhà chứ
nếu thuê mặt bằng thì cầm chắc lỗ.
Hỏi thăm mấy người bạn kinh doanh bên
này ai cũng bảo làm đủ ăn, đủ đóng thuế, đóng bảo hiểm là may rồi lấy đâu ra
lãi. Pháp chẳng hổ danh là đất nước có nhiều loại thuế bậc nhất thế giới và được
tự trào là : đánh thuế con gà vì nó sẽ đẻ trứng.
Quay lại câu chuyện của bạn tôi, từ
khi có mạng xã hội thì chúng tôi cũng cập nhật thông tin về nhau dễ dàng hơn và
bạn cũng mở lòng kể cho tôi nghe vì sao lại chọn con đường cả gia đình đi Úc.
Hồi đấy để được đi cả gia đình như thế
bạn tôi đã phải chi ra số tiền không hề nhỏ, xấp xỉ trăm ngàn đô chưa kể tiền
vé máy bay qua lại mấy lần cho hai người được thuê kết hôn cùng họ.
Bán tháo hết tài sản qua đến Úc chỉ đủ
mua cái nhà, cái xe và rồi sau đó hai vợ chồng kéo cày nuôi con.
Cũng như tôi, bạn rất khó khăn để có
thể xin được việc làm như ý vì bằng cấp không phù hợp mà học lại để kiếm việc tốt
hơn thì ai nuôi con nên đành chấp nhận làm chân lau dọn trong một nhà hàng thức
ăn nhanh, chồng bạn thì xin làm trong một gara sửa xe, cuối tuần còn xin đi làm
vườn cắt cỏ mới có chút tiền để dành.
Nhiều người bên nhà vẫn bảo, ở Việt
Nam, sếp là trời, nói một là một, hai là hai, nhân viên răm rắp nghe theo. Còn ở
Mỹ thì sếp và nhân viên ngang hàng, mặc sức tranh cãi.
Vất vả quá nên vợ chồng cũng chẳng thể
vui vẻ hạnh phúc. Cái lý lẽ vì tương lai của con sao nghe đắng chát..
Không thể phủ nhận những cái tốt ở các
nước phương Tây nhưng chắc chắn không phải thiên đường. Nếu bạn chỉ là một người
lao động làm công ăn lương ở Việt Nam thì việc qua nước ngoài cắm đầu cày kiếm
tiền đúng là có lý tưởng hơn thật.
Lý tưởng nhất để có thể sống bình yên
đến già ở một nước phương tây là bạn phải sang đây từ nhỏ, ít nhất từ bậc đại học,
thì mới có thể hoà nhập, học tập và kiếm được việc làm như ý. Sau tuổi 30 qua
nước ngoài vẫn còn cơ hội nếu bạn giỏi ngoại ngữ và đã có bằng cấp chuyên môn,
qua đây chỉ phải học lại 1-2 năm là có thể đi làm, cày cật lực mấy chục năm may
ra về già lãnh lương hưu mới đủ sống.
Ngoài 40 qua nước ngoài thì xác định
luôn, hoặc là chồng bạn phải có thu nhập thật cao để bạn khỏi áy náy khi ngồi
nhà, hai là phải chấp nhận làm những việc lao động chân tay không như ý muốn.
Mà có siêng năng đến đâu thì tuổi này
cũng xác định về già tiền lương hưu chẳng đáng là bao vì thời gian làm việc của
bạn không đủ để lãnh mức lương hưu tối đa. Đấy là chưa kể việc thiếu thốn tình
cảm gia đình, thiếu các mối quan hệ bạn bè, thiếu giao lưu xã hội cũng sẽ khiến
bạn chồng chất nỗi buồn.
Đôi khi phải đối mặt với sự kỳ thị đến
từ những người xung quanh còn khiến bạn tổn thương gấp bội.
Nhiều người Việt ở Mỹ, có thói quen lo
cuộc sống bên này thì ít, mà lo bên Việt Nam thì… nhiều.
Tôi chia sẻ với bạn những trải nghiệm
của chính tôi, của các bạn tôi, những người đang sinh sống và làm việc ở nước
ngoài. Ở đâu cũng có cái được và cái mất, cái hơn và cái kém cho nên chẳng có
chỗ nào là thiên đường cả.
Nếu bạn có một công việc tốt ở Việt
Nam thì đừng nên đánh cược nó để lấy một cuộc sống chưa biết thế nào ở trời
Tây. Thiên đường chính là nơi mình đang sống và chấp nhận nó như vốn dĩ của nó.
ĐAN HÀ
No comments:
Post a Comment