Monday, May 6, 2019

NHÀ THƠ MAI THẢO


Một bài thơ cũ: Nhà thơ Mai Thảo
 
Nhà thơ Mai Thảo. (Hình: Nguyễn Bá Khanh)

Mai Thảo tên thật là Nguyễn Đăng Quý. Ông sinh ngày 8 Tháng Sáu, 1927, tại chợ Cồn, xã Quần Phương Hạ, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định, thân phụ là một điền chủ giàu có.

Thuở nhỏ ông học trường làng, trung học lên Nam Định rồi Hà Nội (học trường Đỗ Hữu Vị, nay là trường Chu Văn An). Năm 1945, theo trường di tản lên Hưng Yên. Khi chiến tranh bùng nổ năm 1946, gia đình từ Hà Nội tản cư về quê chợ Cồn, trong “Căn Nhà Vùng Nước Mặn,” từ đó Mai Thảo rời nhà vào Thanh Hóa theo kháng chiến, viết báo, tham gia các đoàn văn nghệ đi khắp nơi từ Liên Khu III, Liên Khu IV đến chiến khu Việt Bắc.
 
 Thời kỳ này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong văn chương ông.
Năm 1951, Mai Thảo bỏ kháng chiến vào thành, đi buôn. Năm 1954 ông di cư vào Nam, viết truyện ngắn trên các báo Dân Chủ, Lửa Việt, Người Việt. Ông chủ trương báo Sáng Tạo (1956), Nghệ Thuật (1965) cùng với các bạn văn thơ như Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, gây được tiếng vang. Từ 1974, ông phụ trách tạp chí Văn. Ngoài ra ông còn tham gia chương trình văn học nghệ thuật của các đài phát thanh tại Sài Gòn từ 1960 đến 1975.

Ngày 4 Tháng Mười Hai, 1977, Mai Thảo vượt biển. Sau bảy ngày đêm trên biển, thuyền tới Pulau Besar, Malaysia. Đầu năm 1978, được em bảo lãnh sang Hoa Kỳ. Ít lâu sau ông cộng tác với tờ Đất Mới của Thanh Nam và một số báo khác tại hải ngoại. Tháng Bảy, 1982, ông tái bản tạp chí Văn, làm chủ biên đến 1996, vì tình trạng sức khỏe trao lại cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng. Hai năm sau ông mất tại California ngày 10 Tháng Giêng, 1998.

Mai Thảo thích thơ, thuộc thơ, viết nhiều bài thơ dài từ năm 16, 17 tuổi, làm cả kịch thơ. Những tập thơ đầu đã thất lạc. Khi vào Nam viết văn, làm báo, ông bỏ thơ. Mười năm trước khi mất, Mai Thảo cho xuất bản tập thơ duy nhất: Ta thấy hình ta những miếu đền, cô đọng những cô đơn mất mát của một đời người.

 
Tranh Lê Thiết Cương.


Không hiểu
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao, khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.


Dỗ bệnh
Mỗi lần cơ thể gây thành chuyện
Ta lại cùng cơ thể chuyện trò
Dỗ nó chớ gây thành chuyện lớn
Nó nghĩ sao rồi nó lại cho
Bệnh ở trong người thành bệnh bạn
Bệnh ở lâu dài thành bệnh thân
Gối tay lên bệnh nằm thanh thản
Thành một đôi ta rất đá vàng.

Chỗ đặt
Đặt tay vào chỗ không thể đặt
Vậy mà đặt được chẳng làm sao
Mười năm gặp lại trên hè phố
Cười tủm còn thương chỗ đặt nào.




No comments: