Đã
28 tuổi nhưng Dung cao chưa đầy 70 cm. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)
THÁI NGUYÊN,
Việt Nam (NV) – Từ thông tin của một ông là Việt kiều Mỹ, qua một người bạn
ở Sài Gòn, phóng viên báo Tuổi Trẻ mới biết được câu chuyện của cô gái “người
lùn,” ở thị trấn Hùng Sơn, huyện Đại Từ đầy thương cảm.
Tình cờ nhìn
thấy hình ảnh của chị Đỗ Thị Dung (28 tuổi) trên mạng xã hội, ông Việt kiều Mỹ
(không muốn nêu tên) đã “mất ăn mất ngủ” và tìm mọi cách liên lạc với người
thân ở miền Nam nhờ tìm đầu mối ở miền Bắc tìm kiếm thông tin về hoàn cảnh gia
đình của chị Dung.
Như mối cơ
duyên, không chỉ đồng cảm với hoàn cảnh gia đình, nhiều lúc ông Việt kiều Mỹ nấc
nghẹn trong điện thoại khi nhắc đến chị Dung.
Rồi dù cách
xa Việt Nam đến nửa vòng trái đất, múi giờ lệch nhau… nhưng ông vẫn “canh” chọn
thời điểm thích hợp để gọi điện cho người bạn, rồi phóng viên và sau này điện
thoại qua hàng xóm nói chuyện và động viên mẹ của chị Dung.
Thời điểm
trước Tết Nguyên Đán, ông Việt kiều Mỹ không có máu mủ ruột rà, chưa một lần gặp
mặt gia đình chị Dung đã thông qua báo Tuổi Trẻ chuyển một khoản tiền hỗ trợ để
gia đình chị Dung sửa sang nhà cửa…
“Trước mắt
phải làm ngay cái cửa rào để cô bé không bị bọn trẻ nghịch phá lấy mất đồ
chơi,” ông lo lắng dặn tới dặn lui.
“Nhìn bé
Dung cười, tôi mãn nguyện lắm,” người đàn ông đã ngoài 70 tuổi chia sẻ và nói
giờ chỉ mong sự san sẻ của cộng đồng để cuộc sống của cô và mẹ bớt cơ cực phần
nào.
Chỉ cô gái
“người lùn” Đỗ Thị Dung, đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đòn hướng mắt ra phía
cổng nhà, bà Trần Thị Nguyễn (gần 60 tuổi), nói: “Dung nhà tôi đó, năm nay 28
tuổi rồi,” khóe mắt người mẹ đỏ hoe, “mấy năm trước nó còn sang nhà hàng xóm
chơi không chịu về, giờ sức khỏe yếu rồi, không đi được nữa.”
Thoạt nhìn,
ai nấy đều giật mình nếu không được người mẹ giới thiệu về cô con gái thứ hai
đã 28 tuổi, bởi chị Dung cao chưa đầy 70cm, nặng khoảng 13kg. Phần đầu phình
to, tay chân như một đứa trẻ, chỉ có da mặt nhăn nheo lộ rõ tuổi tác.
Dung
lẫm chẫm bước đi từng bước. Cô phải men theo bờ tường hay mép giường, mép tủ mới
đi vững. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)
Chị Dung rất
khó khăn trong việc đi lại, lẫm chẫm tập đi từng bước như một đứa trẻ và ngã
dúi dụi nếu không có điểm tựa. Đi được mấy bước, chị lại thở hổn hển vì mệt nhọc.
Do mang hình
hài một đứa trẻ, chị Dung chưa một lần được đến trường. “Nó biết hết đó, nó xấu
hổ vì bị mấy đứa trẻ trêu chọc. Hồi bé có trường mẫu giáo gần nhà, tôi cho nó
đi học nhưng nó không chịu,” bà Nguyễn bộc bạch.
Bà Nguyễn
xót xa nhớ lại, lúc 6 tháng sau sinh, bà bế con gái đi chích ngừa lao, nhưng về
nhà cô bé bị sốt cao và nổi hạch ở nách. Hạch to dần, sau một năm rưỡi thì tự vỡ
ra và sưng tấy. Cũng từ đó, chị Dung không thể lớn.
Vợ chồng bà
Nguyễn bồng bế con đi mấy bệnh viện gần nhà để khám thì bác sĩ chẩn đoán con
gái bà mắc chứng não úng thủy. Không có tiền chữa trị ở bệnh viện lớn, vợ chồng
bà đành ôm con về nhà mong chờ một phép màu. “Mấy chục năm qua không ốm nặng đến
mức phải đi viện, có đau bụng thì xức chút dầu gió là con khỏe ngay. Vậy mà nay
con chỉ ngồi vậy thôi, ‘không chịu’ đi nữa,” bà kể với báo Tuổi Trẻ.
Hai năm trước,
chồng bà gặp tai nạn giao thông qua đời. Đúng 12 giờ đêm, người dân mang ông về,
chị Dung đang ngủ thảng thốt tỉnh dậy kêu: “Bố, bố ơi, dậy đi.” Người mẹ bật
khóc kể, cũng từ ngày bố mất chị cứ giữ khư khư khăn tang của bố bên mình.
Mới đây, chiếc
khăn tang cùng “chiếc túi thần kỳ” của Dung bị bọn trẻ trong làng lấy mất, cũng
từ đó cô cũng không còn cười như trước nữa. Bởi mỗi ngày, niềm vui của chị gói
gọn trong “chiếc túi thần kỳ.” Dung cười khúc khích, thò tay vào túi bóng màu đỏ
khoe: “giấy… giấy,” “bim… bim,” “dép đẹp… đẹp.” Chị cũng thích nghe con chó giữ
nhà sủa inh tai, thích nô đùa với đứa cháu và xem tivi.
Nhìn con gái
nhỏ bé chẳng bằng đứa trẻ lên ba, bà Nguyễn bật khóc: “Tôi làm sao vui được nữa,
lúc nào cũng mong con lớn mà chẳng được. Người ta có khuyên nên mang con đi chữa,
nhưng giờ nó nhiều tuổi rồi, tôi cũng chẳng có điều kiện để cho con đi chữa nữa.
Biết lấy tiền đâu ra. Thôi, số Trời đã định cho con vậy rồi, biết sao.”
Từ ngày chồng
mất, một tay bà Nguyễn làm 4 sào ruộng, trồng lúa, trồng rau nuôi nấng ba đứa
con còn nhỏ dại mà đứa nào cũng bệnh tật. “Gia đình không còn hy vọng gì, chỉ
mong có các nhà từ thiện, các bác sĩ làm xét nghiệm thì may ra bắt được bệnh,”
ông Vũ Văn Chính, một người hàng xóm nói.
Nói với báo
Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Nam Tiến, chủ tịch thị trấn Hùng Sơn, cho biết chị Đỗ Thị
Dung thuộc diện khuyết tật đặc biệt nặng về hệ thần kinh và vận động, nhận hỗ
trợ theo quy định của nhà nước 540,000 đồng/tháng và 270,000 đồng/tháng cho người
chăm sóc. Do gia đình quá nghèo nên trước có đưa đi khám nhưng chỉ đi ở huyện,
không có kiểm tra, xét nghiệm để tìm hiểu nguyên nhân bệnh lý. (Tr.N)
No comments:
Post a Comment