Thói Quen Xấu Của Người
Việt Trong Mắt Một Cô Dâu Úc
Tôi là một cô gái đến từ
nước Úc. Vì yêu chồng là người Việt Nam nên tôi theo anh về đây “làm dâu”, mọi
người gọi tôi là “dâu tây”.
“Dâu
tây” rất hay bị để ý nhưng không thường xuyên bị ne nét, góp ý như “dâu ta”.
Có
lẽ vì thế tôi cũng có thời gian quan sát lại những người thân của chồng, những
con người nơi quê hương chồng và thấy rằng, ngày Tết, người Việt bộc lộ thật
nhiều thói xấu.
Thói
xấu thứ nhất là họ đòi hỏi phụ nữ trong nhà phục vụ nhiều điều quá. Mấy chị em
dâu bên chồng tôi thức từ 3 giờ sáng để làm cơm, làm cỗ tiếp đãi họ hàng ngày Tết
với mẹ chồng.
Tôi
không thể dậy từ giờ đó nên cứ mặc họ xủng xoảng xoong nồi bát đĩa dưới bếp, ôm
chồng ngủ tiếp đến sáng sớm hôm sau. Đó cũng là một trong những nguyên do họ gọi
tôi là “dâu tây”.
Không
biết những gia đình khác thế nào, bên nhà chồng tôi dâu tây cũng dễ được bỏ
qua, nhưng nếu là một chị em dâu khác giờ đó chưa dậy sẽ bị bóng gió là “lười
chảy thây”, có khi sáng mùng 1 đã bị mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ.
Nhiều
nàng dâu vì không muốn gặp cái sự mặt nặng mày nhẹ này nên cố dậy từ sớm cho
xong, chứ họ cũng chẳng thích gì công việc này.
Tôi
thì không cố được, tôi có niềm tin riêng của tôi, tôi tin rằng việc đày đọa bản
thân như vậy chỉ để chứng minh mình đảm đang tháo vát hay để người khác hài
lòng là điều không cần thiết.
Suốt
cả những ngày Tết, phụ nữ trong nhà sẽ bận tối mắt lên xuống với làm cơm nấu cỗ,
dọn cỗ, phục vụ khách khứa đến nhà dùng cơm.
Trong
khi tới lúc ngồi vào ăn họ lại phải ngồi “mâm dưới”, với toàn đám trẻ con hoặc
đàn bà với nhau, nhấp nha nhấp nhổm vừa ăn vừa chạy đi phục vụ cho đám đàn ông
đang khề khà uống rượu nói chuyện mồm mép chứ tuyệt nhiên không thấy giúp đỡ gì
cho người phụ nữ của họ.
Đi
lấy thêm đồ ăn – phụ nữ lấy. Đi lấy thêm bát nước mắm – phụ nữ lấy. Đồ ăn trên
bàn nguội lạnh cần đem đi hâm nóng – cũng là phụ nữ làm.
Như
vậy thật xấu xí.
Bàn
tiệc kia nên có sự điểm xuyết, đàn ông phụ nữ ngồi bên nhau, và phụ nữ được nhận
lời cảm ơn, sự trân trọng về bữa cơm rất công phu họ đã nấu, được người đàn ông
của họ phục vụ, chăm chút lại, thế mới đúng là ngày đoàn viên, vui vẻ đầm ấm
cho tất cả mọi người.
Những
bữa cơm là nỗi kinh hoàng của tôi khi mẹ chồng chưa xong bữa này đã lên kế hoạch
cho bữa sau và tất cả các nàng dâu bắt đầu quay trở lại bếp từ 2 giờ chiều để
chuẩn bị cho bữa ăn buổi tối.
Cho
nên quanh quanh quẩn quẩn, ngày Tết là ngày phụ nữ cắm mặt vào bếp.
Một
thói quen xấu xí nữa của người Việt là “nhậu”.
Đàn
ông Việt xấu kinh khủng khiếp trên bàn nhậu.
Mặt
mũi nham nhở, đỏ tưng bừng, họ nói chuyện vô nghĩa vì rượu nói chứ họ không
nói, họ chuốc nhau và uống để nâng cao sĩ diện chứ không thực sự dùng rượu như
ý nghĩa thanh lịch vốn có của loại đồ uống này..
Trên
bàn tiệc, đàn ông ép nhau bằng những lời khích tướng hoa mỹ, họ hả hê khi ép được
nhau uống, người lịch sự từ chối bị cho là không “hết mình”, không nể mặt người
mời rượu.
Chỉ
trong vài ngày Tết, số đàn ông Việt nhập viện cấp cứu vì bia rượu lên đến hàng
nghìn, những người phải nhập viện vì đánh nhau (cũng do không làm chủ được bản
thân do rượu) cũng là hàng nghìn.
Thật
xấu xí!
Ngày
Tết là dịp gia đình quây quần, gặp gỡ họ hàng hàn huyên, thật ra cũng là dịp để
họ tụ tập nói xấu nhau.
Nhà
người này người kia năm qua có chuyện gì, kiếm được bao nhiêu, thua lỗ thế nào
cũng được mang ra thì thào bình phẩm hết.
Như
vậy thật tọc mạch.
Tôi
tin tài chính, những chuyện xảy ra trong nội bộ gia đình là những chuyện riêng
tư, không phải đề tài để ai đó khác mang ra “làm mồi nhậu”, đặc biệt khi họ chẳng
giúp được gì.
Khi
mới sang đây tôi rất thích văn hóa lì xì của quê hương chồng trong ngày Tết.
Một
chút tiền trong chiếc phong bao nho nhỏ màu đó mang ý nghĩa mang tới may mắn
cho người được lì xì.
Nhưng
sự thích thú nhanh chóng biến thành mất hứng khi tôi chứng kiến có những bà mẹ
già tranh thủ gặp con này nói xấu con kia, trách móc nó không mừng tuổi mình hoặc
mừng tuổi không nhiều, hoặc mang ra so sánh người này mừng nhiều người kia mừng
ít.
Tôi
nói với chồng tôi, đất nước của anh rất xinh xắn, tươi đẹp, con người thân thiện,
hiếu khách, nhưng hóa ra cũng còn thật nhiều điểm xấu, hơi… kém văn minh.
Anh
lại cười gọi tôi là “dâu tây” – như cách rất nhiều người Việt đã ứng xử lại với
tôi mỗi khi tôi cư xử khác họ.
Tôi
không thỏa mãn với câu trả lời này, bởi xét cho cùng, dâu “loại” nào đi chăng nữa,
thì cũng là vợ, là mẹ, họ lấy chồng và mong muốn một cuộc hôn nhân mang lại cho
mình hạnh phúc, bình đẳng – chẳng phải vậy sao?
No comments:
Post a Comment