Đêm Đông gió rét với người ‘homeless’ trên hè phố Bolsa
Đằng-Giao
Anh Lê Hoàng Phương nói nhỏ: “Những khi gió lạnh quá, không thể
nào ngủ được, em thường nghĩ tới Việt Nam, đủ chuyện về Việt Nam ở Long Khánh,
gần nhà thờ Tam Xuân…”
WESTMINSTER, California (NV) – Họ
là những người sống lây lất trên hè phố Bolsa và những cơn mưa đêm Đông đã gây
nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống nhuộm màu sương gió của họ.
Ở Hà Nội Plaza, Westminster, ngay
trong khu Đền Đức Thánh Trần, có một nhóm ba anh em thân thiện sống hiền lành,
vui vẻ bên nhau. Đại diện nhóm, anh Lê Hoàng Phương kể: “Tụi em có ba người
chơi thân với nhau là anh Nhanh, anh Thanh và em.”
“Mưa thì trời lạnh, nhưng chưa ‘nhằm
nhò’ với tụi em,” anh Phương tiếp, “Gió mới đáng sợ. Chính cái gió mới làm tụi
em lạnh buốt xương.”
Theo lời kể của anh Phương, nhóm anh
có đủ chăn mền để có thể được ấm áp suốt đêm mưa, nhưng khi trời nổi gió, cả
nhóm phải cắn răng chịu rét buốt. “Không gì có thể chống được cái buốt của
gió,” anh Phương kể. “Nhưng phải nói là người Việt mình ở đây tốt lắm, họ cho tụi
em đầy đủ đồ đắp rồi.”
Họ là ba người xa lạ gặp nhau bên hè
Bolsa và trở nên thân thiết.
Anh Nhanh, trước là thợ tiện và thuê
phòng ở thành phố Tustin. Đầu năm nay, vừa bị thất nghiệp thì anh gặp tai nạn
xe hơi.
“Đang đậu xe trên đường, một chiếc xe
tông vô một xe khác rồi xe này đụng lung tung làm cả đám bị vạ lây. Cái xe van
của tôi không chạy được. Không có xe, tôi không thể đi xin việc khác được nên
phải trả phòng rồi ra đây sống qua ngày trong thời gian chờ bảo hiểm bồi hoàn.
Nhưng vì tai nạn hơi đông người nên họ giải quyết chậm,” anh Nhanh tặc lưỡi. “Kệ,
số mình nó vậy, biết sao hơn.”
Anh hy vọng sẽ được bồi hoàn và có thể
mua xe khác để đi làm trước Tết.
Kim Ngân, cựu ca sĩ một thời nổi tiếng: “Lúc gió thổi mạnh làm
mình run quá thở không được, mình thấy thèm ngồi dưới gốc cây Noel có treo đèn
xanh xanh, vàng vàng và ăn đậu hũ nho.”
Anh Phạm Thanh là người lăn lóc gió
sương lâu nhất. Anh có mặt ở vỉa hè đã mấy năm rồi.
Qua một bài viết trên nhật báo Người
Việt, gia đình anh Thanh ở Texas đã liên lạc được với anh. Họ đã đưa anh về tận
nhà. Nhưng chỉ một thời gian sau, anh lại “nổi máu giang hồ” và quay về hè phố
Little Saigon.
Cả tuần nay, anh Thanh vào bệnh viện để
tập đi và có thể sắp quay lại với anh em sớm. “Tụi em mong là tối nay anh Thanh
sẽ quay lại với tụi em. Không có anh, tụi em thấy ‘thiếu thiếu,’” anh Phương
chia sẻ.
Anh Phương là người sống ở hè phố
Bolsa trễ nhất. Từ Oregon qua đây, anh không muốn nói nhiều về mình. “Trước em
làm nghề lắp ráp sàn gỗ. Nghề cũng kiếm ra tiền, chỉ có cái hơi khó chịu là bụi
nhiều lắm. Em sống ở ‘bển’ với gia đình, có cha mẹ và anh em,” anh Phương kể.
Rồi một hôm, anh lẳng lặng bỏ nhà ra
đi. Anh nói: “Em đi xe Greyhound qua đây, tới Santa Ana rồi đón xe buýt tới
đây.”
Sự ra đi của anh không vì lý do gì rõ
rệt.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng, anh
cũng liên lạc với gia đình. Và anh dự định sẽ quay về với gia đình một ngày nào
đó.
Hiện tại, anh tạm vui với cách đối xử
của “anh em bụi đời với nhau.”
Toàn bộ tài sản của ba người vô gia cư trên đường phố Bolsa.
Một người quen tên “Đạt Ma” vừa mua được
gói thuốc lá, tung tăng, hớn hở đến khoe mọi người và chia cho mỗi người vài điếu.
Chia xong, “Đạt Ma” chỉ còn vài điếu cho mình.
Không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt,
một tia nhìn ấm áp được họ vội vã trao nhau.
Anh nói: “Anh em ngoài này thương nhau
lắm. Có chén cơm, miếng rượu hay điếu thuốc là vui vẻ chia liền.”
Ở khu chợ ABC, trong không khí xô bồ,
tấp nập, dường như người ta không thân thiết với nhau như vây.
Ông Leon Trần cho biết đã ra sống
ngoài đường hơn bốn năm rồi. Trước kia, ông là thợ sửa xe cho “dealer” Toyota ở
Los Angeles. Sau khi đứa con gái 14 tuổi qua đời vì ung thư bao tử và người vợ
16 năm bỏ đi tiểu bang khác, nhất định không quay về, ông phải tìm quên trong
nhiều loại thuốc gây nghiện. Sau khi bị đuổi việc, ông xuống Santa Ana sống lây
lất trước khi có người rủ ông đến khu ABC.
Ông cũng cảm thấy thịt da buốt lạnh
trong những đêm bão tố vừa qua. Ông ngập ngừng nói: “Trong cơn lạnh, mình mới
thèm một góc phòng nhỏ nhỏ, dù là phải sống với kẻ thù.”
Với cặp mắt đỏ ngầu, ông Leon gầm gừ:
“Muốn ‘nice’ thì ở nhà, còn đã ra đây sống mà không dữ dằn thì người ta hại
mình liền.”
Sinh hoạt của người vô gia cư trong khu chợ ABC tấp nập và xô bồ
hơn khu Hà Nội Plaza.
Ngồi một mình trong một góc, lơ mơ
nhìn phố phường như một người nhàn rỗi, bà Kim Ngân, cựu ca sĩ một thời nổi tiếng
là đẹp, lơ là nói bằng cái miệng nhăn nhúm: “Mấy bữa trời làm gió gì mà ác quá,
làm cho Kim Ngân không ngủ được, phải nằm sát trong bụi cây mà vẫn lạnh ‘nhức
răng’ luôn.”
“Lúc gió thổi mạnh làm mình run quá thở
không được, mình thấy thèm ngồi dưới gốc cây Noel có treo đèn xanh xanh, vàng
vàng và ăn đậu hũ nho,” bà tâm sự.
Cũng như anh Phương, những người sống
ngoài đường, ai cũng thấm thía thấu xương vì cơn gió quái ác đem giá lạnh về
Little Saigon.
Anh nói nhỏ: “Những khi gió lạnh quá,
không thể nào ngủ được, em thường nghĩ tới Việt Nam, đủ chuyện về Việt Nam ở
Long Khánh, gần nhà thờ Tam Xuân…”
Nghe anh nói, bất giác câu hát “Đêm
Đông, ôi ta nhớ nhung đường về xa xa. Đêm Đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu
đương. Đêm Đông, ta lê bước chân phong trần tha phương. Có ai thấu tình cô lữ,
đêm Đông không nhà” bỗng da diết đến tái tê…
(Đằng-Giao)
No comments:
Post a Comment