Chữ Duyên Trong Đạo Phật
Duyên vốn là từ gốc Hán có nghĩa là nguyên nhân; duyên do, duyên cớ phát sinh ra sự việc…cảm nhận về chữ Duyên có vị trí đặc biệt trong tâm cảm người Việt, trong đời sống nhân sinh, đời sống tình cảm lứa đôi trai gái,và đặc biệt trong đời sống tu học và là thuật ngữ được sử dụng nhiều trong Phật giáo.
Chưa quen nhau nay được gặp nhau gọi là Hữu Duyên
Muốn làm một việc gì đó giúp người khác biết về Phật pháp gọi là Kết Duyên
Hay ấn tống kinh sách băng đĩa, giảng pháp cho người khác nghe gọi là Gieo Duyên
Những gì đã đến và chưa đến với mình gọi là Nhân Duyên
Mình thường hay làm những việc thiện giúp đỡ mọi người gọi là Thiện Duyên
Mình thường hay làm những điều xấu ác hại người gọi là Ác Duyên
Mình làm việc gì cũng gặp phải sự trắc trở trái ý mình gọi là Nghịch Duyên
Mình làm việc gì cũng suôn sẻ đúng với ý mình gọi là Thuận Duyên
Mình thường hay mắc phải những tật xấu gọi là Nghiệp Duyên
Có những việc mình chưa biết làm được hay không được gọi là Tùy Duyên
Trong cuộc sống những điều tốt đẹp may mắn thường hay đến với mình gọi là Phước Duyên
Có những điều tốt đẹp đến với mình hơn cả những gì mình mong đợi gọi là Thắng Duyên.
CHỮ DUYÊN TRONG TÌNH YÊU
Mới gặp nhau đã đem lòng yêu nhau gọi là Hữu Duyên
Khi người đó xa cách mình cảm thấy nhớ nhung gọi là Ái Duyên
Sau thời gian tìm hiểu rồi đi đến hôn nhân gọi là Nên Duyên
Khi chung sống với nhau vợ nói chồng nghe gọi là Có Duyên
Khi chung sống với nhau vợ nói chồng không nghe gọi là Vô Duyên
Hằng ngày vợ chồng thường hay cãi nhau gọi là Nợ Duyên
Mặc dù khổ đau nhưng vẫn còn chung sống với nhau gọi là Còn Duyên
Sau một thời gian chung sống rồi đường ai nấy đi gọi là Hết Duyên
Mình lấy phải một ông chồng xấu một cô vợ dữ gọi là Bạc Duyên
Mình lấy được một ông chồng tốt một cô vợ đẹp gọi là Phúc Duyên.
Thích Nguyên An
No comments:
Post a Comment