Chuyện về những người
sống lâu
Hoàng
Hải Thủy
Người
sống lâu bị nhục nhiều.. Ông cha tôi – các ông Việt ngày xưa – hay dùng thành
ngữ “Ða thọ đa nhục.”
Note:
Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa
Tôi
không cho là người già bị nhục. Tôi thấy người ta càng nhiều tuổi càng khổ. Khổ
vì không còn hưởng thụ gì được sự đời mà phải chịu những bệnh tật do già yêú
sinh ra: Người già không tự lo được cho thân mình, mắt mờ, tai điếc, trí nhớ mất,
sống nhờ người khác. Người già vua chúa hay cùng đinh, tỷ phú hay anh nghèo rớt
một xu dính túi không có, kẻ quyền uy chấn động thế giới một thời hiển hách hay
anh phó thường dân cả đời cơm nhà, quà vợ, khi tuổi già đến đều có những nỗi khổ
như nhau.
Người
ta qua 60 tuổi được kể là già. Ở Việt Nam những năm 1940-1950 người 50 tuổi được
gọi là cụ. Khổng Tử chỉ nói về Người đến tuổi 70: “Thất thập nhi tùy tâm sở
dục.” Tôi nghĩ ông muốn nói : “Người bẩy mươi tuổi muốn làm gì thì làm.”
Nhưng người bẩy mươi tuổi còn làm gì được nữa. Người bẩy mươi cả Bốn Tứ Khoái đều
không hưởng được, không làm được.
Năm
nay – 2013 – tôi tám mươi tuổi. Một ngày đầu Xuân Kỳ Hoa Ðất Trích 2013, tôi viết
bài này.
Năm
2000, khi chia tay nhau lúc nửa đêm ở trước một Nhà Dành cho Người Già Thu Nhập
Thấp – Housing for Old Seniors Low Income – ở San Jose, ông bạn già của tôi
nói:
“Ðọc
những bài viết của toa để nhớ, để thương Sài Gòn của chúng ta.”
Ông
cầm tay tôi:
“Viết.
Viết nữa. Viết đến năm toa tám mươi. Viết cho bọn moa đọc.”
Ðêm
mùa đông San Jose lạnh giá bao quanh chúng tôi khi chúng tôi từ biệt nhau,
chúng tôi bắt tay nhau lần cuối.
Năm
2000 tôi 68 tuổi. Ông bạn HO già hơn tôi năm, sáu tuổi, tôi không biết hôm nay
ông còn ở cõi đời này hay không. Thời gian và không gian làm chúng tôi không biết
nhau sống chết ra sao. Tám mươi tuổi tôi vẫn viết. Tôi không còn viết phóng tác
truyện dài. Tôi viết những bài như bài này.
Thời
gian Sống, Yêu và Viết của tôi không còn bao lâu nữa, nên với nỗi Buồn vì phải
xa mãi những người tôi yêu thương, hôm nay tôi viết những dòng chữ này.
o
O o
Tôi
bị ám ảnh bởi cái Chết, tôi ghét Chết, tôi sợ Chết, tôi không muốn Chết. Không
phải bây giờ trong tuổi già, tuổi gần đất, xa trời, tôi mới sợ Chết, tôi sợ Chết
từ những năm tôi năm, sáu tuổi, khi tôi bắt đầu biết suy nghĩ.
Nhà
tôi ở cuối thị xã Hà Ðông, nhà có lầu, tiếng Bắc là nhà gác, nhà hai tầng. Trên
gác nhìn ra tôi thấy cánh đồng với những nấm mồ rải rác trong những ô ruộng, ở
gác sau nhìn ra tôi thấy Nhà Thương Hà Ðông và bãi tha ma ở cuối Nhà Thương. Những
đêm mưa tôi thấy những chấm lửa lập lòe trong bãi tha ma. Về sau tôi biết đó là
những ánh đèn của những người đi soi bắt ếch. Những năm xưa ấy tôi tưởng đó là
những đốm lửa ma trơi.
Năm
tôi năm, sáu tuổi, mẹ tôi 27, 28 tuổi. Tôi sợ mẹ tôi chết, người ta đem mẹ tôi
ra chôn ở ngoài đồng. Mẹ tôi phải nằm một mình giữa cánh đồng vắng, lạnh, cô
đơn, nơi mẹ tôi nằm ngập nước, đêm đông, mưa phùn, gió bấc, mẹ tôi khổ biết chừng
nào. Ðó là nguyên nhân thứ nhất làm tôi ghét Chết, tôi sợ Chết.
Mời
bạn đọc một chuyện Sống, Yêu và Chết tôi thấy trên Internet.
Trong
phiên xử ở Tòa Án Phoenix, Arizona, bị cáo là Ông George Sanders, 86 tuổi, bị xử
vì tội giết vợ. Tất cả mọi người có mặt tại toà, từ công tố viên đến chánh án,
kể cả con cháu của kẻ bị cáo, đều thấy bị cáo phạm tội giết người, nhưng tất cả
đều cho rằng đây là trường hợp pháp luật nên thông cảm, thương hại, tha thứ hơn
là trừng phạt kẻ có tội.
Anh
cháu của bị cáo George Sanderss nói trước tòa:
“Ông
tôi sống để thương yêu bà tôi. Suối đời ông tôi làm mọi việc để bà tôi có hạnh
phúc. Mối tình của ông bà tôi là mối tình lớn. Tôi tin ông tôi bị bắt buộc phải
làm việc ấy vì yêu thương bà tôi, bà tôi chịu đau quá nhiều rồi, ông tôi không
thể để bà tôi chịu đau nhiều hơn nữa.”
Ông
Sanders bị bắt Tháng Bẩy năm 2012 sau khi ông nói với cảnh sát bà Virginia, vợ
ông, 81 tuổi, xin ông làm bà chết.. Vì ông Sanders nhận tội nên toà án không
dùng đến bồi thẩm đoàn, nhưng ông vẫn có thể bị kết án đến 12 năm tù.
Bà
Virginia bị bệnh nan y năm 1969, bà liệt bại, bà phải ngồi xe lăn. Năm 1970,
ông bà sang sống ở Arizona vì khí hậu ở đây ấm nóng. Ông Sanders là Cựu Chiến
Binh Thế Chiến II. Ông là người nuôi và săn sóc bà vợ. Ông nấu ăn cho bà, làm mọi
việc trong nhà. Mỗi sáng ông giúp bà trang điểm, mỗi tháng ông đưa bà tới Nhà
Thẩm Mỹ để bà làm tóc, làm móng tay.
Năm
tháng qua, sức khoẻ của ông Sanders suy mòn. Ông phải đặt máy trợ tim, ông
không còn săn sóc chu đáo được bà. Rồi bà Virginia bị ung thư phá ra ở chân, bà
phải vào một Nursing home để người ta lo cho bà sống qua những ngày tàn cuối đời.
Ông
Sanders nói với những viên chức điều tra:
“Ðây
là giọt nước làm tràn ly nước. Virginia nhất quyết không chịu vào Nursing home.
Vợ tôi tự cắt những ngón chân bị ung thối.”
Ông
nói: – “Vợ tôi xin tôi cho bà ấy chết. Tôi nói tôi không thể.”
Vợ
tôi nói: “Anh làm được mà. Em biết anh làm được.”
Sanders
cầm khẩu súng lục, ông lấy khăn bông quấn ngoài khẩu súng, nhưng ông không sao
bóp cò súng được.
Ông
kể: – “Vợ tôi nói: “Bắn đi anh. Cho em đươc chết.”
Tôi
nói lời cuối với vợ tôi:
“Em
sẽ không cảm thấy đau.”
Và:
“Anh
yêu em. Vĩnh biệt em”
Tôi
nổ súng.”
Trước
toà, người con trai của ông Sandsers nói: – “Tôi muốn quí toà biết rằng tôi yêu
thương mẹ tôi, tôi cũng yêu thương bố tôi như thế.”
Steve
Sandes, anh con, nghẹn ngào kể: – “Bố tôi yêu thương mẹ tôi trong 62 năm. Những
đau đớn thể xác và việc chịu đau vô ích đã làm bố mẹ tôi đi đến quyết định ấy…
Tôi không kết tội bố tôi. Với tôi, bố tôi là người tôi cảm phục nhất.”
Ông
già George Sanders chỉ nói trong khoảng một phút, giọng ông run run:
“Tôi
gặp Viginia năm nàng 15 tuổi, tôi yêu nàng từ năm nàng 15 tuổi. Tôi yêu nàng
khi nàng 81 tuổi. Có nàng làm vợ là một ân phúc Thiên Chuá ban cho tôi. Tôi
sung sướng được chăm sóc nàng. Tôi làm theo ý muốn của nàng. Tôi xin lỗi các vị
vì vợ chồng tôi mà các vị phải bận lòng.”
Ông
Công tố đề nghị ông Chánh án không phạt tù giam George Sanders, ông nói toà nên
xử án treo.
Ông
Chánh án John Disworth nói ông đặt nặng tình nhân đạo trong vụ án này. Ông nói:
– “Bị cáo phạm tội giết người, nhưng được toà giảm nhẹ mức án.”
Ông
tuyên phạt ông già George Sanders 2 năm tù treo. Tù treo không bị cảnh sát kiểm
soát.
Chuyện
ông bà Sanders làm tôi suy nghĩ lan man. Tôi nhớ chuyện Cái Bát Gỗ tôi đọc những
năm tôi 10 tuổi. Anh con thấy ông bố già run tay, khi ăn hay đánh rơi bát cơm,
bát vỡ. Anh làm cái bát bằng gỗ cho ông già ăn cơm. Ông có làm rơi bát, bát gỗ
không bị vỡ.
Một
hôm anh thấy thằng con nhỏ của anh hí hoáy đục đẽo một cục gỗ, anh hỏi nó đục gỗ
làm gì, con anh nói: – “Con làm cái bát gỗ, để khi bố già, con cho bố ăn cơm.”
Chuyện
– dường như – ở trong sách Quốc Văn Ðộc Bản – đã 70 năm tôi không quên nó – nó
đây là chuyện cái Bát Gỗ – nhưng chẳng có dịp nào tôi nhớ nó. Hôm nay tôi nhớ
nó.
Từ
sau năm 1975 ở Hoa Kỳ, Nhà Xuất Bản Xuân Thu in lại tất cả những sách Quốc Văn
Giáo Khoa Thư, Luân Lý Giáo Khoa Thư. Nhưng sách Quốc Văn Ðộc Bản – sách có nhiều
bài thật hay – thì không thấy in lại. Tôi không biết tại sao Quốc Văn Ðộc Bản
không được in lại ở Hoa Kỳ. Tôi đã đọc lại tất cả những sách Giáo Khoa Thư được
in lại ở Hoa Kỳ, tôi muốn đọc lại những bài trong Quốc Văn Ðộc Bản.
Tôi
nhớ lâu rồi, từ những năm 1950 khi tôi chưa gặp Tình Yêu Vợ Chồng, tôi đọc trên
trang sách nào đó lời một ông Tầu viết: – “Vợ chồng như hai con chim tình
cờ cùng đậu trên một cành cây. Ðến lúc phải bay đi, mỗi con bay đi một phiá.”
Năm
xưa còn trẻ, tôi muốn phản đối lời diễn tả trên. Ông Tầu muốn nói vợ chồng là
chuyện ngẫu nhiên, chẳng có tình nghĩa gì giữa vợ và chồng. Hôm nay tôi mới dịp
viết ra lời phản đối.
Ông
bác sĩ điều trị cho vợ chồng tôi mỗi tuần một ngày vào chẩn bệnh cho những ông
bà già trong một Housing for Old Seniors – Housing này có nhiều ông bà già Mỹ
trắng – ông nói: – “Có những cặp vợ chồng về già không nhìn được mặt
nhau.”
Lời
kể của ông làm tôi buồn. Vợ chồng sống với nhau đến già, ở chung một nhà già –
mỗi người một phòng – sắp ra nghĩa địa, sắp vào hũ sành mà thù hận nhau đến
không nhìn mặt nhau?? Thù hận gì dữ dội đến thế? Những người ấy thật khổ.
Bát
đại khổ não ghi “8 Nỗi Khổ Lớn” của con người:
Sinh,
Lão, Bệnh, Tử: 4 Khổ ai cũng phải chịu.
Muốn
có mà không có: Khổ 5
Có
mà không giữ được: Khổ 6.
Yêu
nhau mà không được cùng sống: Khổ 7.
Ghét
nhau mà phải sống gần nhau: Khổ 8.
Có
người chỉ phải chịu có 7 Khổ. Ðó là những người không yêu ai cả.
Nhiều
người Việt phải chịu cả 8 Khổ; đó những người thù ghét bọn Việt Cộng mà cứ phải
sống với bọn Việt Cộng.
Mùa
thu mây trắng xây thành.
Tình
Em mây ấy có xanh da trời.
Hoa
lòng Em có về tươi?
Môi
Em có thắm nửa đời vì Anh?
Tôi
làm bài thơ trên Tháng Bẩy năm 1954 ở Vũng Tầu, ngày chúng tôi yêu nhau. Cuộc
Tình của chúng tôi đã dài trong 60 năm. Cuộc Tình Vợ Chồng, trong cuộc đời Tám
Khổ này, nàng và tôi chỉ phải chịu có Bẩy Khổ.
Năm
1979 nằm phơi rốn trong Nhà Tù Số 4 Phan Ðăng Lưu, nhớ Nàng, tôi làm bài thơ:
Yêu
nhau ngày tháng qua nhanh,
Hai
mươi năm lẻ chúng mình yêu nhau.
Từ
xanh đến bạc mái đầu
Tình
ta nước biển một mầu như xưa.
Yêu
bao giờ, đến bao giờ?
Thời
gian nào rộng cho vừa Tình ta.
Hoa
lòng Em vẫn tươi hoa,
Môi
Em thắm đến Em già chưa phai.
Yêu
kiếp này, hẹn kiếp mai.
Ngàn
năm yêu mãi, yêu hoài nghe Em
Mặt
trời có lặn về đêm,
Sớm
mai Em dậy bên thềm lại soi.
Cuộc
đời có khóc, có cười,
Có
cay đắng, có ngọt bùi mới hay.
Thu
về trời lại xanh mây.
Ðầy
trời ta thấy những ngày ta yêu.
Càng
yêu, yêu lại càng nhiều.
Nhớ
Em, Anh nhắn một điều: “Yêu Em.”
Năm
2013 tôi đổi hai tiếng trong bài thơ:
“Yêu
nhau ngày tháng qua nhanh,
Sáu
mươi năm lẻ chúng mình yêu nhau.”
o
O o
12
giờ buổi trưa tháng Sáu, 2012, Nàng bước hụt, ngã nhào qua bốn bực thềm cửa,
nàng ngất đi. Ngồi bên nàng trong nắng trưa mùa hạ Virginia, chờ Ambulance đến,
nước mắt tôi ưá ra.
Trong ICU
– Ai Si Yu – Intensive Care Unit – tỉnh lại, nàng nói: – “Xin Thiên Chúa
tha tội cho em.”
Tôi
nói: – “Em có tội gì. Mà Em có tội gì, thì Thiên Chúa cũng tha cho Em rồi.”
Nàng
chỉ bị dập xương nên không bị mổ, không bị ghép xương, không phải bó bột. Về
nhà nằm, uống Vitamin D, chờ vết xương nứt lành lại.
Tình
trạng bi đát.. Nhiều người nói người trẻ khi bị nứt xương mới mong vết xương nứt
liền lại, người già 70 thì vô phương. Nếu vết xương nứt không lành, nàng sẽ phải
nằm mãi trên giường.
Tôi
hầu nàng ngày đêm. Gần như suốt ngày đêm, tôi xin Ðức Mẹ Maria cho nàng đi lại
được. Tôi chỉ xin Ðức Mẹ cho nàng đi được từ giuờng ngủ vào nhà bếp, vào
toilet, ra ngồi bàn ăn cơm, nàng tự tắm được.
Bộ
Xã Hội cấp cho nàng đủ thứ nàng cần dùng: Xe đẩy, gậy chống, ghế để ngồi tắm..
Chuyên viên y tế – therapist – đến nhà mỗi tuần ba lần, giúp nàng ngồi lên, tập
đi.
Một
tháng sau nàng đi được.
Ba
năm nay Nàng có tới ba, bốn lần đau nặng, hai ba lần nàng tự nhiên ngã. Một lần
nàng hôn mê. Ðêm khuya trong bệnh viện, nằm trên cái canapé nghe tiếng nàng thở
khò khè, tôi nghĩ: – “Tiếng thở này tắt là…”
Tôi
cầu xin: – “Xin Đức Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.”
Tôi
không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi.
Nàng
chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60
năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng.
Năm
1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: – “Tao không biết mày có đi được không.
Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà
mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên:
“Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: – “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ
nó.”
Người
bạn cùng tuổi tôi – 80 – lấy vợ cùng năm với tôi – năm 1954 – vợ chồng anh cũng
sống với nhau 60 năm, một sáng từ Cali anh gọi phone cho tôi báo tin vợ anh qua
đời, tôi hỏi: – “Ðau lắm không?”
Ðau
thì tôi biết bạn tôi đau, nhưng tôi muốn biết anh đau đến ngần nào. Hỏi dễ, trả
lời khó. Bạn tôi nói: – “Ðứt ruột, nát gan.”
Lần
cuối tôi gặp ông Lê Văn Ba, ông hơn tôi 10 tuổi, ông nói với tôi: – “Tôi nói với
bà nhà tôi: Bà nên đi trước tôi là hơn, tôi đi trước bà, bà sẽ khổ lắm.”
Năm
sau ông đi trước bà. Ðứng bên quan tài ông, tôi nhớ lời ông nói.
Ông
bạn HO có bà vợ bại liệt, ông phải đưa bà vào Nursing Home. Ðể bà ở lại ông một
mình lái xe về. Dọc đường ông run tay lái, mắt ông mờ. Ông đậu xe bên đường, xuống
đi bộ vài vòng lấy lại tinh thần. Khi trở lại tìm xe, ông quên không nhớ ông đậu
xe ở đâu. Ông mở cellphone gọi ông bạn đến giúp.
o
O o
Người
đời chỉ nói “Good bye.”
“See
You next week, next time” là cùng.
Ðôi
ta ngọc nữ, tiên đồng,
Ðôi
ta Từ Thức vợ chồng Giáng Hương.
Ngàn
đời vẫn nhớ, còn thương:
Em
yêu, đã đến cuối đường: “Good bye.
See
You next Life./..
Hoàng
Hải Thủy
No comments:
Post a Comment