Thursday, January 30, 2020

EM CÓ BAO GIỜ THẤY TUYẾT RƠI (VĨNH LIÊM)


Các thi nhân lưu vong nơi hải ngoại, hầu hết đều có thân nhân bên cạnh, thế mà còn có nỗi buồn thê thiết đến như thế, thì huống chi những người cô đơn một mình nơi xứ lạ quê người, nỗi buồn ắt phải tăng gấp vạn lần hơn! Người viết cũng là một nạn nhân trong số những người cô đơn ấy của năm 1975 nên biết rất rõ tâm trạng của họ lúc bấy giờ. Mỗi khi Tết đến, tuyết trắng ngập đường, bước chân ra đường là không thấy phố không thấy nhà, mà chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa ngập lối đi! Còn nỗi buồn nào hơn? Còn bút mực nào tả xiết? Tôi phải làm gì đây cho khuây nỗi nhớ? Thôi chỉ còn cách ra đường dọc tuyết cho khuây khỏa nỗi sầu! Rồi lấy bút mực ra hí hoáy tâm sự với nàng cho vơi nỗi nhớ thương đã dâng lên tới tận cổ. Tác giả đã làm bài thơ sau đây trong mùa tuyết trắng đầu tiên ở Bắc Mỹ:

Em có bao giờ thấy tuyết rơi?
Dịu dàng, ẻo lả giữa từng trời,
Phất phơ sắc trắng trong hơi lạnh,
Buông thả thân ngà xuống khắp nơi.

Em có bao giờ thấy tuyết chưa?
Tim anh lạnh giá đến bao giờ?!
Ðốt than chẳng ấm lòng anh được,
Mặc áo len dầy cũng hóa thưa!

Em ước một lần thấy tuyết rơi,
Một lời ao ước rất xa xôi.
Anh đâu hy vọng mà mơ mộng,
Ðội tuyết đi trong nỗi ngậm ngùi.
........................................
Nhặt tuyết nặn hình tưởng nhớ em
Làm sao mái tóc được nhung êm!
Máu không tô đậm môi son thắm!
Tay ngọc đâu còn! Ôi những đêm...!
(Em Có Bao Giờ Thấy Tuyết Rơi?, Vĩnh Liêm-Tị Nạn Trường Ca I, 17)


No comments: