Trúc Giang, xin phép cho tôi được định nghĩa thêm là
dòng-sông-Trúc, mặc dù ai cũng biết đây đã là tên gọi khá mượt mà về một hồ
nước trong xanh như ngọc, nối liền với sông qua hệ thống cống ngầm. Và cũng nhờ
thế, nước trong hồ luôn được lưu thông, đầy cạn theo dòng chảy của sông Bến Tre
ở phía Nam thành phố, theo định nghĩa của Wikipedia. Được hòa tan với
nhau như vậy nên đối với tôi, nước hồ cũng là nước sông, sáng dâng chiều cạn
theo chu kỳ đổi thay của vận nước.
Có lẽ, mỗi địa danh trên đất nước hữu tình đều mang một ý nghĩa
sâu xa nào đó, rất trang trọng dấu yêu đối với xóm làng bản xứ, cho nên, cứ mỗi
lần có cơ hội nhắc đến hay gặp được tên ai trong ý nghĩa này, không nhiều thì
ít, đã gợi lại trong tôi các cảnh tượng phong lưu, trăng thanh gió mát lãng
đãng sương pha, trời soi bóng nước nơi Quê-Nhà-Một-Cõi.
Thật vậy, quê hương miền Nam, nơi có quá nhiều các phụ lưu, cháu
bao đời của dòng sông Cửu, cũng như sông Hương ở miền Trung và sông Hồng ở miền
Bắc của các bạn, trong trái tim tôi, đều là những dòng sông nhẫn nhục tuyệt vời
chốn quê nhà một cõi. Nơi đó, ẩn hiện trong từng tâm tư ly xứ thuở mới
được cắt rốn chôn nhau vô cùng dấu ái đáng để ấp ủ, để luyến lưu, để nhớ
về. Một Nguyễn Văn Quảng Ngãi với tác phẩm Xuôi Dòng Thời Gian, dễ thương
như giọng nói đặc thù xứ Quảng. Một Tràm Cà Mau kể lại nhiều mẫu chuyện
khá gần gũi với rừng Tràm rừng Đước ở cuối miền đất Việt, rải rác trong các mẫu
chuyện yêu thương. Một tên gọi Quỳnh Lưu gợi thèm từng lọn gió chuyển mùa
Đông-Bắc-Tây-Nam ở vùng biển cát Nghệ An. Một Nguyễn Thị Sài-Gòn thẩm
thấu toàn vẹn luồng âm thanh hớp hồn của Nhạc Sĩ Việt Dzũng khi còn sinh thời,
xao xuyến đến tận cùng tâm thức. Rồi những Kiên Giang Hà Huy Hà, Phạm Ba
Lạc, Thái Hà, Đơn Dương, Triệu Dương…đều là những biệt danh nơi “quê nhà một
cõi”.
Thế đó. Thơ, văn và âm nhạc, tuy ba nhưng có lúc tưởng chừng cần
phải hòa quyện vào nhau làm một, nên, trong ý nghĩ lan man thường nhật của tôi,
đây là sự kết hợp đa dạng của thiên nhiên, ảnh hưởng sâu sắc lên cuộc đời của
mỗi văn thi nhạc sĩ, được thẩm thấu bằng gió, bằng mưa, bằng sông, bằng biển từ
nơi sinh quán của riêng mình.
Rồi thời cuộc nhiễu nhương, nội chiến tương tàn tạo nên thảm
cảnh chia lìa, hối tiếc, mất mát, phản bội, thủy chung, yêu và hận… như dòng
chảy liên hoàn của phù sa, theo con nước lớn ròng, làm môi trường phì nhiêu để
cùng nhau sáng tác, nuôi dưỡng những đứa con tinh thần khôi ngô tuấn tú, lãng
mạn bổng trầm thản nhiên dâng hiến cho đời. Nhiều người bạn thơ, văn,
nhạc sĩ nơi quê nhà một cõi ấy, dù muốn dù không, cũng đã ngược xuôi chìm nổi
theo dòng chảy định mệnh này.
Lìa xa đất nước càng lâu, nỗi nhớ quê xưa làng cũ càng tăng dần
theo cấp số nhân, nên có lần tôi đã bồi hồi viết xuống, “nếu đừng có trái tim, chắc không cần hơi
thở; nếu đừng quen mặt Người, chắc không cần phải nhớ”… Độc giả không ngại ngùng ngỏ lời khiển
trách ngay tức thì, “trật
rồi cô nương, con người thở bằng phổi, không ai thở bằng tim”. Tôi biết ơn người độc giả ấy vô cùng,
bởi lúc nào tôi cũng muốn học thêm và sửa đổi những điều sai trái từ cách viết
của mình để rèn luyện văn phong. Nhưng, người ơi, thực tế cũng phũ phàng
như cách viết, bởi chúng ta tuy thở bằng phổi, nhưng phải cảm nhận hạnh phúc
hay đau khổ, thể hiện tâm trạng và tâm sự của từng bản ngã bằng nội tâm, bằng
chính nhịp đập của tim lòng. Đau buồn tim loạn nhịp, xa cách nhớ đoạn trường…
Ngay cả lý trí là “trung tâm hành quân” của từng bản ngã còn phải chịu thua
quyết định của quả tim cho êm ả cuộc đời chung. Dòng chảy định mệnh ấy đã
thẩm thấu trong bầu khí quyển, lan tỏa xuống vườn Thi Ca những cung bậc trữ
tình ray rứt nhất, khó thể khước từ. Cho nên “nếu ta đừng quen nhau, thì
đời chưa nhuốm u sầu”…
Giờ đây, trải qua ba phần tư một đời người, nhìn lại
quê hương, càng thấm đẫm thương đau của thời đất nước bị phân hai, lúc tôi còn
chưa kịp “tốt nghiệp” lớp ba trường làng nữa đó. Vì âm nhạc là ngôn ngữ
chung, là tiếng lòng của tất cả, nên ca sĩ GL từng tâm sự, “khán thính giả tuy không muốn hoặc không thể
hát, nhưng sự thưởng thức rất tinh tế mỗi khi dòng nhạc được trỗi lên. Ý
kiến của khán thính giả mọi lúc đều quan trọng đối với người nghệ sĩ”. Thật vậy, những luồng âm thanh của quê
hương, ví như chiếc ghe tam bản vô hình chở tôi về chốn cũ. Tôi nghe rào
rạt đâu đây như có tiếng róc rách của nước âu yếm vỗ mạn thuyền quanh chỗ tôi
ngồi trên Bến Lở thuở còn thơ.
Dưới sông, dường như vẫn nhấp nhô những chuyến đò, con đò năm
xưa mỗi ngày tấp nập nhịp nhàng đưa đón khách ngược xuôi. Tôi theo cung bậc hớp
hồn của các nhạc sĩ thời danh quen thuộc, một lần nữa, nhìn lại quê hương bằng
trái tim, song hành cùng hơi thở khẽ khàng, êm ái nhất. Phần đông các
giọng du dương mới lớn sau vết khắc “dòng sông hết thời chia cắt”, không thể có
cùng tâm trạng để cảm nhận mọi nỗi niềm “nhẫn nhục đau thương” như các danh ca
ưu tú của hòn ngọc Sài-Gòn-Xưa. Thuở nào đất nước chia đôi chưa được bao
lâu mà lòng buồn đến vậy, so với hơn bốn mươi sáu mùa nắng mưa ly xứ bây
giờ…buồn cách gì mới thấu (!). Dòng sông Trúc ơi, hãy cùng tôi lượn qua
vàm Ba Lạc làng Long Mỹ đi sông, để trên dòng sông xưa, trong khoang đò cũ, tôi thảnh thơi ngồi nhìn người nghệ sĩ chung
tình ôm đàn ray rứt nhớ về quá khứ. Âm điệu mênh mông buồn diệu vợi, lòng
tôi bỗng sụt sùi, thổn thức nghĩ đến mái nhà lung linh ẩn hiện bóng mẹ hiền, và
tự hỏi, bây giờ chốn ấy ra sao dưới khung trời mất nước?!.
Bến Tre có khá nhiều nhân tài, tiêu biểu là “cây bút vàng Xuân
Tước” vang bóng một thời. Rồi Xuân Vũ, Nguyễn Siên, Nguyễn Tấn Hưng -Hồng
Lan, Hoàng Thị Đáo Tiệp…, và nhiều “sĩ” nữa, xin để dành kể thêm vào dịp
khác. Lúc xưa khi còn tại thế, bác Xuân Tước đã không ngần ngại đặt tên
cho tôi là cô cháu “Mưa Nửa Năm”. Có lẽ bác muốn chia sớt cho tôi hưởng
được chút nước của một trong hai mùa mưa nắng. Bác còn hàm ý thực tế hơn,
bởi những gì tôi viết xuống, theo ý bác, đều bị ngập lụt, ướt mèm, bơi lội bập
bềnh bì bõm trong những cơn mưa buồn rỉ rả rơi xuống thôn nghèo.
Lần đầu tiên thưởng thức tiếng hát MTV, người ca sĩ quê Tre, tôi
nghe thấm mát tâm tư như thuở còn được tắm mưa, “bắt cá” dưới
tàng cây vú sữa hột gà, còn được uống trọn ly nước dừa vàng hực ngoài cổng Tam
Quan...Phải có tấm lòng yêu mến mảnh đất vườn rau, nếm trải khổ đau đến chín
từng mây tím, người nhạc sĩ mới vắt được máu tim mình tạo thành âm điệu để ca
sĩ cất tiếng ngân nga những khúc nhạc lòng “Xa Xứ” não nùng [nhạc Hoàng
Cầm],“không ngôn từ mô tả” [chữ Hoàng Anh Tuấn]. Tâm sự thê lương khi con
người bị bứt lìa khỏi nơi sinh trưởng, ví như chiếc bánh ít nhân dừa, đặc sản
kỳ thú của Bến Tre, béo ngậy sợi quê hương, trộn lẫn ly đường tuy được
khuấy đều tay nhưng lỡ bị ngọn lửa chiến chinh cợt đùa nên chưa
lúc nào nóng đủ, khiến các hạt cô đơn rã rời, không thể hòa quyện vào nhau,
phải chen chúc ẩn núp dưới các khoang ghe mấp mé điệu hò ly biệt. Trăng
sáng, bờ xưa, ngày tháng cũ đã làm nên đời sống tinh thần cạn đầy như vận nước,
tạo thành dòng phù sa muôn nhánh, dòng chảy của định mệnh vẫn ấp yêu đàn con
Việt, mặc dù bị đưa đẩy khỏi bờ tre ruộng lúa, lan tràn khắp mọi nẻo ta bà trên
thế giới mênh mông.
Nỗi buồn nhiều lúc khá vu vơ, khiến mình bỗng dưng muốn quay
nhìn lần nữa, rồi lần nữa, âm thầm xót xa ngoảnh lại thành phố Sài Gòn quá thời
kiêu sa ấy. Ngôn ngữ Việt của lớp người rời quê hương cách đây hơn bốn
mươi năm, không những phong phú mà lại còn khá rộng nghĩa để các nhạc sĩ có thể
tạo dựng nhiều bóng đen bóng trắng quanh cuộc đời chung, để gửi gấm mọi trạng
thái của tâm hồn, đa dạng đến không ngờ. Nghe đi, nghe lại, nghe hết
những lời tình tự trong các bài văn, bài thơ, bài hát cũ đến nốt ngân, đến dấu
chấm cuối cùng, tôi luôn ngấm ngầm hụt hẫng chơi vơi trong chập chùng thương
cảm cho từng lọn sóng lăn tăn gờn gợn của mọi dòng sông.
Đời sống của sông trong suy nghĩ của tôi, dường như không lúc
nào có thật, bởi sáng dâng chiều cạn làm sao cùng một khối nước, một lượng phù
sa, một đám Lục Bình. Tất cả chỉ là tạm bợ, lúc có lúc không như lòng mơ
ước, những “ước mơ chưa lần ngỏ, đã như mây trên ngàn”. Như thế đó, nên
khi ngoảnh lại đời thường, từ sau thời ly loạn, trên khắp mọi ngõ ngách thê
lương đến tận cùng đất Mũi, làm cách nào còn nhìn thấy Xuân tươi?!
Bây giờ, cuối tháng tám của năm 2021, vừa trải qua bốn mươi sáu
năm bốn tháng làm kẻ độc hành trong ngôn ngữ, các nhạc sĩ tôi quen chắc cũng sẽ
tiếp nối dòng chảy âm thanh chìm nổi bằng những bài hát mới. Hy vọng từng
nốt bổng trầm du dương này sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ hăm hở vượt trùng dương, soải
cánh bay vèo qua biển Thái Bình, lừng lững tỏa xuống quê nhà từng “lời vút cao âu yếm ngọn Trường Sơn, nốt hoang
dại ôm thác ngàn Đại Lãnh”. Rồi
sẽ có những tiếng hát thẩm thấu muôn lời ca tràn ngập yêu thương, đem lại yên
lành cho Người bình yên đi trên Đất. Đó sẽ là thời điểm khuyến khích mọi
dòng sông nhịp nhàng tuôn chảy, tưới mát lương tâm, ươm trồng nền mống Tự Do
trên Quê-Nhà-Một-Cõi đến vô cùng.
No comments:
Post a Comment