Mẹ Dặn
PHÙNG QUÁN
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
- Con ơi -
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.
- Mẹ ơi, chân thật là gì?
Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Giấy bút tôi ai cướp giật đi,
Tôi dùng dao khắc thơ trên đá
(Tranh Đàm Lê)
Từ ấy người lớn hỏi tôi:
- Bé ơi, bé yêu ai nhất?
Nhớ lời mẹ tôi trả lời:
- Bé yêu những người chân thật.
Người lớn nhìn tôi không tin
Cho tôi là con vẹt nhỏ
Nhưng không! Những lời dặn đó
In vào trí óc của tôi
Như trang giấy trắng tuyệt vời
In lên vết son đỏ chói.
Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn mầu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét.
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh
không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
Trích báo Văn số 21 ra ngày 27-9-57
====================
Gởi các bạn bài thơ rất thấm.
Vì bài thơ này mà thi sĩ bị tù,
bi day ra Côn đảo...rất tội nghiệp..
Phùng Quán (1932–1995) là một nhà văn, nhà thơ Việt Nam
Tác phẩm đầu tay Vượt
Côn Đảo của ông được giải thưởng của Hội
Nhà văn Việt Nam năm 1955. Về quá trình viết tác phẩm này, trong di
cảo hồi ký "Tôi đã trở thành nhà văn như thế nào" do Nhà xuất bản Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh xuất
bản năm 2007, ông kể nhiều chi tiết rất thú vị về sự ngẫu nhiên và tình cờ đưa
ông từ một người lính trở thành một nhà văn và những biến cố phải gánh chịu
nhưng với giọng kể rất hóm hỉnh, không một chút trách móc hay thù hận. Không
lâu sau đó, Phùng Quán tham gia phong trào Nhân Văn - Giai Phẩm bằng hai bài thơ "Lời
mẹ dặn" và "Chống tham ô lãng phí" (1957). Khi
phong trào này chấm dứt dưới tác động của nhà nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa, Phùng Quán bị kỷ luật, ra khỏi quân đội, sau
đó mất đi tư cách hội viên Hội
Nhà văn Việt Nam và phải đi lao động thực tế ở nhiều nơi.
===============CMTS:
P.Q sinh 1/1932 ở xã Thuỷ
Dương,huyện Hương Thuỷ,tỉnh Thừa Thiên-Huế;mất lúc 14 giờ 30 phút ngày
22/1/1995 tai nhà riêng ở khu tập thể Trường PTTH Chu Văn An(Vợ P.Q dạy học ở
đó)-Số 10Thuy Khuê,Ba đình,Hànoi.An táng tại nghĩa trang thôn Kiều Mai,xã Phú
Diễn,huyện Từ Liêm,Hànoi.
Thế là hết!chàng thần đồng tội nghiệp
Một tài thơ sớm gió táp mưa sa
Cái anh chàng dám nghe "Lời Mẹ dặn"
Sớm biết hôn làm phật ý ông bà.
Thế là hết!Con người thơ như nhất
Hiểu lẽ Đời cặm cụi Viết dâng Đời
Nhớ "Tuổi thơ" có một thời "dữ dội"
Sống hết mình vì Huế,Huế yêu ơi !
Thế là hết !Ôi chàng Thi sĩ trẻ
Cứ như Gaverot rất hồn nhiên
Và như thể Pavel...luôn mới mẻ
Một hồn thơ dành cho tuổi thanh niên
Hànoi 24-1-1995
Nguyễn Khôi -Kính viếng
Trong tuyển tập "THƠ-thi đàn thứ bảy' tập 4,nxb Hội Nhà
Văn-2010 trang 56 có in bài thơ:
NHỚ PHÙNG QUÁN
Nhân kỷ niệm 15 năm
ngày mất nhà thơ Phùng Quán
22-1-1995-22-1-2009
===============
Thế là hết-Chàng thần đồng tội nghiệp
Một tài hoa sơm gió táp mưa sa
Rất yêu Mẹ sao quên "lời mẹ dặn"
Sớm biết "Hôn" làm phật ý ông bà ?
Thế là hết-một đứa con của Huế
Hiểu lẽ đời-cặm cụi"viết dâng đời"
Nhớ "tuổi thơ" có một thời "dữ dội"
Sống hết mình vì Huế,Huế yêu ơi !
Thế là hết-một tài năng lận đận
Trót sinh ra-chẳng đúng thế đúng thời
Mười lăm năm-một nén hương tưởng niệm
Hồn thơ ông còn đọng mãi trong tôi.
20-1-2009
Vương
Trọng Chi (sinh 1939)
No comments:
Post a Comment