Wednesday, September 20, 2017

CÓ TRĂNG QUÊN TRỜI...

trang 0.png
CÓ TRĂNG QUÊN TRỜI
Chuyện kể rằng:
Ngày nọ, một người hỏi một lão tiên sinh: “Mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?”
Lão tiên sinh kia suy nghĩ nửa ngày, mới trả lời:
“Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn”
-Tại sao?”
-Vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, là lúc chúng ta cần ánh sáng; còn mặt trời lại chiếu sáng vào ban ngày, lúc chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi.”
Bạn có lẽ sẽ cười vị lão tiên sinh này là hồ đồ,
nhưng mà bạn không biết là có rất nhiều người cũng nghĩ như thế sao?
Người mà hàng ngày chăm sóc bạn, bạn cũng không cảm nhận được điều gì cả; nhưng nếu là một người xa lạ ngẫu nhiên giúp đỡ bạn, bạn sẽ cho rằng đó là một người tốt, cha mẹ và người thân của bạn luôn luôn vì bạn mà hy sinh, nhưng bạn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, thậm chí có khi còn thấy phiền toái. Khi người ngoài làm một việc na ná như thế thì bạn lại sẽ hết sức cảm kích. Đây chẳng phải là hồ đồ như “cảm kích trăng mà phủ nhận trời” hay sao?

***
mat le 4.jpg
Sau khi cãi cãi nhau với mẹ, cô gái tức giận đến mức tông cửa chạy ra ngoài và quyết định không bao giờ trở về ngôi nhà chán ghét này nữa. Cô đã đi lang thang cả ngày ở bên ngoài,  đến lúc bụng đói cồn cào, nhưng lại không có một đồng tiền nào, mà lại không muốn trở về nhà để ăn cơm. Mãi đến lúc trời tối, cô mới đi vào một quán mì, ngửi mùi mì thơm tỏa ra. Cô thực sự rất muốn được ăn một bát, nhưng không có tiền, chỉ có thể liên tục nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên, ông chủ quán mì ân cần hỏi: “Cháu gái, cháu có muốn ăn mì không?” Cô gái ngượng ngùng trả lời:
-Nhưng cháu không có tiền.
Ông chủ nghe xong cười to:  
-Haha, không sao cả, hôm nay cứ coi như bác mời cháu!
Cô gái quả thực không thể tin vào tai mình; cô ngồi xuống, ngay lúc đó, một bát mì được mang ra, cô ăn say sưa, và nói: “Bác chủ quán, bác thật là một người tốt!”
Ông chủ quán nói:
-Ồ, sao cháu lại nói vậy? Cô gái trả lời:
-Chúng ta vốn không quen biết nhau, bác lại đối xử tốt với cháu như vậy, không giống như mẹ của cháu, hoàn toàn không hiểu được những nhu cầu và ý nghĩ của cháu, thật là bực mình!”
Ông chủ quán lại cười: “Haha, cháu gái, bác chẳng qua mới chỉ cho cháu một bát mì thôi, mà cháu đã cảm kích bác như thế; cháu có biết mẹ cháu đã nấu cơm cho cháu
hai mươi mấy năm nay, cháu cần phải cảm kích mẹ của cháu mới đúng chứ!”
Nghe ông chủ quán nói xong, cô gái như tỉnh giấc mơ.  Lập tức nước mắt trào ra, cô bỏ mặc nửa bát mì còn lại mà vội vàng chạy về nhà.
Mới đến ngõ trước cổng, cô liền nhìn thấy bóng mẹ xa xa, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía cổng ra vào. Trái tim cô như thắt lại, cô cảm thấy muốn nói một ngàn lần một vạn lần lời xin lỗi mẹ. Nhưng chưa kịp mở miệng thì mẹ của cô đã nghênh đón và nói: “Trời ơi, con cả ngày đã đi đâu thế này? Mau mau, đi vào nhà rửa chân tay, ăn cơm tối đi.”
Tối hôm đó, cô gái mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu của mẹ đối với mình.
(Không rõ tác giả)

No comments: