Tuesday, December 11, 2018

BỎ LẠI HOÀNG HÔN (NGỌC HUYỀN)

Bỏ lại hoàng hôn…
December 9, 2018
  (Hình minh họa: Tracy Nguyễn/Người Việt)


LTS: Kỷ niệm 40 năm thành lập, Nhật Báo Người Việt mở cuộc thi viết mang tên “Tâm tình độc giả cùng Người Việt qua 40 năm” dành cho độc giả khắp nơi trên thế giới. Bài viết bằng văn xuôi tiếng Việt, theo thể loại truyện ngắn, ký, tản văn dài tối đa 2,000 chữ, kèm theo hình ảnh. Cuộc thi có các giải thưởng: Giải nhất $2,000, giải nhì $1,000, giải ba $500, giải khuyến khích $200. Bài viết đánh máy hoặc viết tay trên một mặt giấy (không tẩy xóa). Tác giả bài viết cần ghi rõ họ tên, bút danh, địa chỉ liên lạc, số điện thoại và địa chỉ email (nếu có), gửi qua đường bưu điện, hay gửi trực tiếp tại tòa soạn hoặc gửi qua email: toasoan@nguoi-viet.com.
Ngọc Huyền


Ông ta dí một xấp bạc trước mặt mẹ, hai hàm răng nghiến chặt, lăm lăm con dao nhọn hoắt:
-Đếm xem có đủ cho cô xài không? Nếu thấy đủ rồi thì từ đây hãy ở nhà đi, tôi không muốn tôi bị truy ra tung tích từ cô! Cô thật là cái nợ lớn cho tôi đó, biến đi! Bỏ tất cả mọi công việc ba xu đi!
-…
-Còn không hiểu nữa sao mà ngước cặp mắt giả nai lên nhìn nữa! Từ giờ trở đi nếu chúng nó lùng ra tôi, cô và con bé sẽ đừng trách tôi! Thật phiền quá!
-Khoan! Anh à… Anh…
Ông ta hất mẹ té xuống đất, phóng người ra khỏi nhà bằng ngã sau, nhìn trước nhìn sau rồi biến mất. Mẹ không sao thốt nổi nửa lời, hàng nước mắt long lanh, quẹt nhanh. Vội vàng run rẩy quơ hết đống bạc trên bàn cho vào một cái túi nhỏ giấu diếm dưới đáy tủ, sợ lỡ có ai nhìn thấy thì lại mắc họa vào thân.

Tôi ghì cái mền vào lòng, cắn chặt đôi môi cho khỏi bật khóc thành tiếng, hi hí mắt giả ngủ, nằm yên, thầm khẩn cầu Trời Phật cho ông ta biến mất khỏi cuộc đời khốn khổ của mẹ con tôi.
Tôi thù ông ta! Phải! Chỉ mới gần 6 tuổi thôi, mà tôi đã có một kẻ thù không đội trời chung… là ông ấy! Đặc biệt vết sẹo dài vắt ngang chân mày trái làm ông ta giống như phù thủy, chiếc miệng không ngớt mắng chửi, đánh đập tôi khi ông về thăm nhà.
Tôi không hiểu sao ông ta có thể là cha ruột của tôi!
Ông đưa tiền cho mẹ một, mà nạo tiền mẹ đến mười. Nếu mẹ không cất giấu những đồng tiền ấy đi thì sau này ông ta hỏi mà không có thì mẹ sẽ phải bị hành hạ đến chết.
Mẹ một mình nuôi tôi bằng đồng lương kham khổ, làm cô giáo cấp một, và may thêm buổi tối ở nhà.

Những người đến đặt hàng may của mẹ, ai cũng hỏi tôi về cha, tại sao cha không bao giờ có mặt ở nhà; những lúc như thế tôi lại úp mặt vào lòng mẹ, cảm thấy vừa tủi thân, vừa thù hận người đã mang danh hiệu cha mà không tròn bổn phận với mẹ và tôi!
Mặc dù tuổi còn bé, tôi vẫn biết mẹ phải chịu đựng biết bao khổ sở cực nhọc vì miệng đời, xã hội còn lạc hậu, nề nếp phong kiến xưa, và… vì sự tồn tại của tôi, đứa con không mong muốn!!
Tôi không khóc như mẹ, nhưng lì và thù hận ăn sâu trong tim óc non nớt của tôi, tôi nhất quyết phải làm một điều gì đó để cứu cuộc đời cực nhọc của mẹ ra khỏi cái hang hùm ấy.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài, chỉ mới ba giờ sáng! Giọng nói khe khẽ vọng vào:
-Tràm ơi, Mùi đây! Mở cửa đi!
Mẹ ngồi bật dậy, bỏ cánh tay của tôi đang vắt ngang bụng mẹ sang một bên. Tôi lại giả ngủ, lắng nghe.
Dì Mùi là người bạn thân nhất của mẹ ở Đà Nẵng, hồi xưa cả hai cùng đi học tiểu học, trung học. Dì Mùi xinh đẹp nhưng vẫn thua sắc đẹp kín đáo, trầm lắng của mẹ. Hồi còn sinh viên mẹ có rất nhiều người theo. Một trong số ấy có cha tôi, ông là con của một gia đình giàu nhất nhì xóm, chỉ biết ăn chơi, đàng điếm.
Ông đã lập mưu cưỡng bức mẹ, khi biết mẹ có thai, bắt mẹ phải bỏ, còn mẹ thì nhất định đòi giữ bào thai với bao điều kiện cay đắng và trầm luân của gia đình bên nội, đến nỗi ông bà ngoại tôi quá buồn rầu thương con gai duy nhất mà sanh bệnh và mất.
Từ ngày tôi hiện diện trên cõi đời, tôi là vật mà ông đem ra gây áp lực với mẹ. Có lần ông đã treo ngược tôi lên trần nhà như con dơi để ép mẹ phải ngủ với một tên đầu đảng để trừ nợ mà ông không sao trả nổi!

Lần đó, mẹ đã đem tôi trốn đi, bị đồng bọn hắn bắt lại, mẹ và tôi lại bị những cú đánh bầm tím suýt chết.

Khi Quân Đỏ tràn vào miền Nam, ông là một trong những tên đứng đầu danh sách bị công an lùng bắt. Ông càng rất ít có mặt ở nhà, vì cứ tưởng mẹ là người khai ra tông tích ông!

Dì Mùi và mẹ thầm thì:
-Tràm! Ngày mai nghe, nhớ đó… Theo tụi tui thì mình mới sống sót làm lại cuộc đời, chứ sống kiểu này tui không yên tâm thấy con nhỏ cứ bị nay bầm cái vai, mai tím cái mặt… Lỡ sau này lớn lên “nó” cũng không tha cho con gái nó nữa thì sao? Tui không tin được hắn! Đi cho hai đứa nhỏ có bạn!
-Thiệt ra mình cũng muốn lắm, nhưng sao lo quá! Thật khó tính hết sức.
-Bà chỉ có thể chọn, hoặc ở riết đây, hoặc đổi đời. Tui cho bà một đêm nay nữa thôi. Tội nghiệp con nhỏ!

Dì Mùi bỏ về, mẹ thao thức cả đêm, thở ngắn, thở dài, cuối cùng mẹ chỉ đem một chiếc túi nhỏ quần áo và một chút tro của ông bà được xẻ vào hai chiếc túi nylon nhỏ chống nước và bọc thêm túi vải bên ngoài.

Thương mẹ quá, tôi lại cắn chặt chiếc mền, giấu tiếng nấc.
Sau đó mẹ đứng trước bàn thờ Phật, bàn thờ ông bà, có lẽ đây là lần cuối, mẹ khấn thật lâu, lâu đến nỗi tôi ngủ thiếp đi…


*****

20 năm trên đất Canada thanh bình như những giọt mật hạnh phúc mà mẹ con chúng tôi đang khát khao tận hưởng.
Tôi đã thật sự trưởng thành, ra trường và làm luật sư cho một văn phòng ở Montreal.

Mẹ chỉ còn làm bán thời gian nên có thì giờ nghỉ ngơi và đọc sách báo, không những thế mẹ còn sáng tác văn thơ đóng góp cho báo Người Việt mà mẹ tìm thấy website trên net.
Một hôm, lưỡng lự mẹ nói:
-Nếu vì bất đắc dĩ gặp lại cha thì con có muốn không?
-Không! Dù có tận thế con cũng không muốn nhìn lại ông ta nữa. Con không thể nào quên được, xin mẹ đừng hỏi con điều này!
Ánh mắt mẹ nhìn tôi sâu lắng:
-Con gái! Hãy bỏ qua tất cả, dù sao cũng là cha con.

Dì dượng Mùi vẫn ghé thăm chúng tôi với Đan, con trai của vợ chồng dì, hơn tôi 3 tuổi, anh vừa xong bằng bác sĩ; chúng tôi thân nhau từ thuở nhỏ bên nhà, anh không những là người anh, mà còn là một người bạn tri âm tri kỷ thật hiếm có!
Anh mới được nhận việc ở một nhà thương lớn.

Tôi chịu đựng chai lì từ thuở bé bao nhiêu, thì Đan có một tuổi thơ tuy nghèo nhưng thật trọn vẹn trong tình yêu chan chứa của bố mẹ, trưởng thành với một trái tim sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ chăm sóc người bệnh thật nhiệt tình.

Anh điện thoại, năn nỉ tôi:
-Dỹ Lan, em giúp anh đóng vai con gái của bác trai này nhé, bác bị bệnh nặng, chắc sẽ không qua khỏi trong nay mai. Nguyện vọng của bác chỉ muốn được nắm tay con gái của bác lần cuối.
-Em có phải là con gái bác đâu!
-Anh biết! Người nhà của bác ấy có đăng tin từ mấy tháng nay trên các báo trên website, mà vẫn không tìm ra thân nhân. Anh muốn làm một điều gì giúp bác trước khi ra đi, nên nghĩ đến em.
-Đúng là anh có trái tim nhân hậu của một bác sĩ quá đó!
-Không phải đâu, anh thấy bác lạ lắm, bác có một câu chuyện đời thật đau lòng, bác muốn tạ tội cùng người con gái của bác! Anh không nỡ không giúp. Bác nói sẽ mãn nguyện nhắm mắt nếu thấy được người con gái ấy.
-Thôi được rồi, em sẽ đến giúp anh!
-Cám ơn em, mình hẹn chút nữa nhe, yêu em!
Đan lúc nào cũng thế. Cuộc đời đối với chàng là những trang cổ tích màu hồng, ở bên chàng ai cũng cảm thấy được yêu thương bảo bọc, cả đối với bệnh nhân, chàng cũng muốn làm kỳ tích cho họ.

Tôi yêu chàng chắc cũng vì điểm đặc biệt này. Chẳng bao lâu chiếc xe tôi đã đậu ngay trước bệnh viện chàng làm việc.
Chàng chờ tôi bên ngoài với chiếc blouse trắng, dưới ánh nắng xuân đong đưa của tàn cây phong, nụ cười tươi nở trên môi, trông chàng thật trong sáng và đẹp; chàng hôn nhẹ lên trán tôi:
-Cám ơn em đã đến! Em nhớ đóng cho nhập vai nhé, trấn tĩnh bác để giúp bác ra đi nhẹ nhàng.

Tôi thấy trong ánh mắt chàng, niềm lo lắng và tận tụy vì người bệnh khiến lòng tôi cũng nặng ưu tư; tôi gật đầu, hứa sẽ làm với tất cả trái tim để giúp người sắp lìa đời.

Chúng tôi vừa bước vào, cả gia đình người bệnh dạt ra hai bên, một người đàn ông gầy yếu, nhỏ bé xanh xao nằm quắp lại, hai mắt nhắm nghiền, miệng há ra, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Tôi tiến đến, lòng xao động, cầm tay bác và nhìn kỹ khuôn mặt. Vết sẹo dài trên chân mày trái hiện rõ nét.

Vết sẹo! Tôi bỗng nghẹt thở! Tay chân bủn rủn!
Tôi bật dậy, quay đầu bước ra, Đan chặn tôi lại:
-Em có sao không? Sao mặt xanh vậy?
Cả trái tim nhức buốt! Cả tuổi thơ khủng khiếp hiện về!
Kẻ thù duy nhất của tôi đang nằm trước mặt tôi, thoi thóp! Chả lẽ nào lại là ông ta sao? Người đã tàn nhẫn đầy đọa mẹ tôi cả nửa đời người! Nhẫn tâm giết chết cả tuổi thơ của con gái ông ta! Tôi đã thề với lòng sẽ không nhìn lại ông ta nữa mà!
Lời mẹ bên tai, “hãy bỏ qua lòng thù hận…” Tôi muốn chạy thật xa khỏi đây…
Nhưng, ông ta đang hấp hối…

Tôi quay lại. Ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay, vuốt trán, mỗi cái chạm vào da thịt ông, tôi thấy cả dòng máu hồi sinh đang chảy trong tôi, một huyết thống thân yêu khó tả, thật chan chứa không sao kể xiết.

Tôi cúi xuống, hôn lên tay, hôn lên trán ông một cách thật trìu mến, chân thành như chính con gái ruột nhận lại người cha lâu đời của mình vậy.

Tất cả sự thù hận chất chứa trong tim từ bao năm nay bỗng tan chảy thành hai dòng lệ nóng hổi, dồn dập tuôn tràn:
-Cha ơi! Cha …Đừng bỏ con!
Người bệnh bỗng mở mắt ra. Nhìn sững tôi, thật lâu, nhìn đến nỗi tôi tưởng như hàng thế kỷ. Cuối cùng, ông ôm chặt tôi, níu vào lòng:
-Ôi con gái! Con gái của tôi đây rồi! Cám ơn Trời Phật! Hãy tha lỗi cho cha con gái nhé! Tha lỗi cho cha! Cha thật đáng chết! Thật… đáng chết!
Bóng mẹ gục đầu sụt sùi bên ngoài cửa…


Thì ra mẹ đã đọc tin này trên báo Người Việt. (Ngọc Huyền)


No comments: