| 
 Hắn bật dậy mở cửa bước ra sân, trời vẫn còn tối đen như mực, bữa
  nhậu chiều qua làm hắn thốc đái, hắn khệnh khạng tuột dây kéo quần để bóc vội
  của quý ra ngoài, rất may cho hắn là vẫn còn kịp, chỉ còn vài hạt nước tiểu
  bắn vội ra hai ống quần còn lam nham mớ đồ nhậu của cơn nôn mửa, đầu hắn lắc
  lư theo từng nhịp rặn, đôi mắt hắn lim dim mộng tưởng, hắn mơ hồ nhớ lại….. 
  Sáng hôm qua bọn hắn có ba thằng đã kéo hết trơn một can rượu
  gạo mười lít và mấy gói thuốc lào. Mồi thì không có gì, chỉ mấy lát cá khô và
  đĩa thịt mỡ. Hắn nhớ hình như có thêm vài con ốc bưu thì phải, thằng bạn hắn,
  thằng bạn chí cốt mấy năm rồi mới gặp, thằng đó chúa phá mồi, uống thì ít mà
  phá mồi thì số một, nói ra thì sợ phật lòng bạn, thôi đành vậy. Hắn là chủ
  nhà, phải tỏ ra rộng rãi, hắn chạy đi mua thêm mấy cái trứng gà công nghiệp,
  mà trứng gà dạo này rờ vô cũng dễ bị dính đòn bởi những vi rút…vi réo, biết
  vậy! nhưng tiền đâu xài sang, hắn đã có một thời thất nghiệp, lang thang rày
  đây mai đó, nhưng lại là thằng chúa nghiện rượu, cứ mỗi chiều hắn lại ê… a
  hai câu thơ đã thuộc nằm lòng. 
       Chiều chiều lại nhớ chiều chiều 
       Không làm vài xị như diều đứt dây. 
  Bởi hắn là nhà thơ, mà là thơ tự do, nhưng hắn lại mê thơ lục
  bát. Mỗi lần đói bụng thì hắn lại làm thơ lục bát, thơ lục bát làm dễ hay lúc
  đói, nhất là những lúc đói quằn quại, hình như hắn đã nghe ai nói câu đó và
  hắn đem áp dụng thì thấy đúng thiệt. Hắn còn nghe thêm rằng muốn làm thơ
  Đường hay là lúc nấu chè, thơ tự do muốn hay là lúc vợ vắng nhà như hôm nay
  chẳng hạn, riêng thơ tứ tuyệt muốn hay thì phải có rượu, đàn bà cà phê và
  thuốc lá và rượu là tiêu chí hàng đầu của hắn. Có lần anh hắn ở Mỹ về không
  có gì cho hắn, hắn liền xổ hai câu lục bát. 
       Anh về em chẳng có chi 
       Anh đi em chẳng có gì để cho 
      Rồi hắn đọc lên cho bạn hắn nghe, ai
  cũng khen hay và cho là chí phải. Hắn đâm ra khoái chí. Rồi hắn lùng sục, tìm
  kiếm, thứ gì trong nhà bán được thì hắn bán sạch, không ái ngại, không đắn
  đo, kể cả nồi niêu bát đĩa. Món hắn bán cuối cùng trong năm nay là bộ lư đồng
  thờ cha mẹ hắn. Cha hắn ngày xưa cũng nghiện rượu như hắn.  Ông chết rất trẻ,
  hình như đâu mới ba mươi tuổi thì phải.  Một chiếc tàu lửa đã kéo cha hắn đi
  gần hai trăm mét, lúc cha hắn lui cui bò qua đường rầy trong một đêm nát
  rượu. Nghĩ đến đó hắn bỗng rùng mình. Hắn vẫn đái chưa xong, thân hình hắn
  lắc lư theo cơn gió mùa mới chuyển qua xuân. Mà lạnh thật, cái lạnh còn lạnh
  hơn những ngày đông giá buốt. Hắn vẫn còn đang đái. Đầu hắn vẫn còn lắc lư
  theo tiếng thở khò khè của những người sắp phải mang đi cấp cứu. Hắn vẫn còn
  nghe tiếng nước tiểu chảy sè… sè trên mặt đường nhớp nháp. Hắn đâu biết, hắn
  đã dái xong từ hồi nào, còn tiếng róc rách kia là của chiếc máng xối còn sót
  lại của cơn mưa tạnh muộn. Khi hắn vào nhà thì trời cũng tờ mờ sáng. Ba thằng
  bạn chí cốt của hắn vẫn còn đang say ngủ, thằng này gác chân lên đầu thằng
  kia và thở phì phò như trâu rống, miệng mồm nước miếng sủi đầy tai. Nhà hắn
  lại là nhà chúa muỗi, con nào con nấy to đùng bay rào rào như ong vò vẽ. Hắn
  thấy thằng bạn hắn gãi lung tung. Thằng đó dân Bình Định, quen nhau trong một
  lần hắn bỏ nhà đi giang hồ.  Thương bạn cùng cảnh ngộ, bạn hắn tử tế mời hắn về
  nhà, bữa đó cũng hết mấy lít đế rồi kết nghĩa anh em.  Còn thằng đang nằm rên
  ơi… ới nó gốc Nha Trang, nó là dân bốc vác, chơi rất đàng điệu, cứ kiếm được
  vài đồng lại ra thăm hắn. Trời đã gần sáng, hắn cũng đã bắt đầu tỉnh rượu. Rửa
  vội cái mặt ở lu nước sau hè, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, hắn đập hai
  thằng bạn dậy. 
    -Thôi dậy đi mấy cha.Trời sáng béc rồi. 
Hai thằng bạn khẽ cựa mình rồi nằm im như chết. Hắn bỏ ra sau nhà múc
  một thau nước lớn rồi trở lên đổ ập vào mặt hai thằng chí cốt. Cả hai thằng
  bật dậy nhanh hơn hắn tưởng, trông như hai cái lò xo xe khi qua mấy ổ trâu.
  Mặt vẫn còn ngái ngủ, hai thằng chồm dậy hét lớn. 
     - Me. Thằng nào chơi tao 
     Hắn nhe răng ra cười, hàm răng hắn vàng bủng. 
     -Dậy đi uống cà phê…. ngủ zữ mầy. 
     Thấy hắn cười hiền, hai thằng bạn dẹp bớt bộ
  mặt đang cau có. 
    -Giờ này đi uống cà phê cho tỉnh rượu.  Có mấy quán
  gần đây. 
     - Còn tiền không? Tao thì hết mẹ rồi, mà chân
  tao sao vậy? 
Nhìn hai bắp chân đỏ lưỡng, tươm máu của thằng bạn thân, hắn cảm thấy
  ái ngại. 
   -Sao vậy? 
   -Đếch biết 
Thấy bộ mặt cau có sùng sục của thằng ban. Hắn vuốt giận. 
   - Thôi có gì chút hãy nói . 
      Ba thằng bá vai nhau ra đường, khi đó
  trời đã bắt đầu sáng hẳn, có mấy quán cóc đã rục rịch mở cửa. Bọn hắn kéo vào
  ngồi. Khi đã yên vị, một giọng đàn bà cất lên ngai ngái, giọng đặc sệt. 
    -Uống gì mấy em ? Hình như đó là một bà sồn sồn thì
  phải, mặt mày son phấn lấm lem như vôi rữa. 
    -Em gì mà em… ai em bà. Cho ba đen, mấy điếu thuốc,
  có bông không? Cho xin, chút xíu tính tiền luôn. 
   -Thôi khỏi. 
   -Me. Từ nay chắc tao bỏ rượu.  Thằng chủ nhà nói. 
   -Sao bỏ?Thằng Bình Định hỏi. 
    Bọn mày nghĩ coi, bọn mình ba thằng cưa hết mười
  lít, vị chi mỗi thằng hơn ba lít, mà tao đái cả đêm, giờ trong người tao giờ
  khô hết rồi, không còn chút nước, chắc tao chết sớm.  Thằng Bình Định đốp chát. 
   -Rượu mày mua chắc có Mytox, tao ngứa cả đêm mà gãi không
  thấy đã, nó ngứa từ trong háng ngứa ra,  giờ vẫn còn ngứa. Thằng Nha
  Trang cắt ngang 
   -Me.  Tao có gãi đâu mà mình mẩy tao giờ tươm ra máu,
  rượu này đúng là độc, toàn cồn thôi chứ rượu chó gì.Thôi từ nay tao cũng xin
  bỏ rượu, uống bia cho chắc. 
   -Bia.Tiền đâu?  Thằng chủ nhà chen ngang. 
   -Thì uống ít thôi, loại bia lên men trái cây đó, thứ ấy
  cực rẻ, thằng chừng vài chai là phê  mà hôm qua nhậu mấy con ốc bưu, tụi
  bay thấy sao?Nghe thằng bạn nói vậy, hắn bỗng nhớ lại, hôm qua khi mấy thằng
  bạn phá sạch mồi, chỉ còn lại mấy con ốc bưu tí tẹo, hắn chợt nghĩ ra cái
  sáng kiến độc đáo. 
    -Tụi bay chờ tao chút. 
Rồi hắn lao xuống lùng sục, tìm kiếm. Hắn kiếm được mấy trái ớt héo
  queo đen đủi rớt đâu dưới chạn bếp, còn thiếu tỏi, hắn tiếp tục mò tìm, chắc
  trời cũng không phụ lòng hắn, hắn mang một tô mắm đầy bưng lên. Ra vẻ khoái
  chí, hắn hỏi hai thằng bạn 
   -Biết món gì đây không? 
   -Chịu 
Hai thằng bạn lộ vẻ ngạc nhiên 
   -Đói bỏ mẹ mà bày đạt món này món nọ 
   -Đây là món. ỐC CHỈ LUỒN TRÔN 
     Nói xong, hắn lượm mấy con ốc còn lại đập bể
  ra để lấy thịt. Hắn lựa cục thịt to nhất luồn sợi chỉ vào, mà sợi chỉ hắn
  dùng là sợi chỉ may bao xi măng chắc nụi. Công việc tạm xong. Hắn tuyên bố. 
    -Kể từ giờ một miếng mồi một ly rượu. Đ.M tui bay
  phá mồi quá. Nói xong hắn nhìn sợi chỉ đã cột chặt cứng miếng mồi. Kiểm tra
  lại đã thấy chắc chắn. Hắn nhúng cục thịt vào bát nước mắm đen nhánh và đặc
  sệt. 
    -Mầy trước. Hắn nói với thằng Bình Định 
    -Há họng to ra 
    Thằng bạn hắn không hiểu gì nhưng vẫn chấp hành
  nghiêm chỉnh, vừa há họng ra, hắn nhét con ốc bưu tổ chảng vào họng hắn. 
     - Nuốt đi. 
    Thấy thằng bạn hắn nuốt trong đau khổ, hắn bật cười
  khoái trá. Khi nó thấy thằng bạn đưa tay vuốt cổ là nó biết cục mồi đang yên
  vị trong yết hầu thằng đó. 
    -Xong rồi 
    -Ngon không? Tao biết hết chỗ chê mà, uống đi, 
  ưu tiên cho mày trước. 
Thằng bạn hắn đưa ly rượu lên miệng làm cái trót và khà ra một hơi
  dài, nước miếng văng tung tóe. 
      -Xong chưa? Há miệng ra tao coi 
       Nói xong, chờ thằng bạn há miệng
  ra, hắn từ từ kéo cục thịt bầy nhầy ra khỏi yết hầu thằng bạn.  Cục thịt văng
  ra kéo theo một đám bầy nhầy như đờm thì phải. Hắn lại tiếp tục nhúng cục
  thịt bầy hầy như miếng mồi câu cá vào tô nước mắm, đảo qua, đảo lại cho đều.  Hắn nói. 
     -Tới lượt mầy. 
     -Me. Tao không chơi, kinh bỏ mẹ. 
      Thằng bạn Nha Trang lộ vẻ hốt hoảng thật
  sự.  Xưa giờ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy nhậu kiểu này. 
     -Thử miếng đi, đặc sản đó, món này hiếm.  Vừa
  nói hắn vừa dí cục thịt vào miêng thằng bạn. Bạn hắn sợ thật sự, hình như hắn
  muốn khóc, cặp mắt đỏ ngầu ngân ngấn nước. 
     -Thôi lạy mấy cha cho con xin, sáng nay con
  xin kiếu. Nói xong hắn chụp luôn chai rượu còn lại tu một hơi dài, xong văng
  tục một câu. 
     -Me. Uống chay đã hơn, ông chơi tởm bỏ
  mẹ. Hắn bất mãn thật sự.  Thằng chủ nhà chỉ biết nhăn răng ra cười hiền. 
     -Không nhậu thì thôi, làm gì dữ vậy. Hắn quay
  qua phia thằng bạn Bình Định 
     -Nào zô, chỉ còn tao với mầy. 
      Thằng này đã hãi sẵn, thấy vậy cũng giật
  mình 
     -Thôi uống chay đi.  Tao cũng muốn ói với món
  đó. Mà ói thật, hắn ói đầy nhà, đầy cửa, cơm cháo bầy nhầy, vương vãi. Hắn
  chạy vội ra hè nhưng không còn kịp, hắn tiếp tục ói, ói dã man điên dại , hình
  như hắn ói tới mật xanh thì phải. Trông bộ dạng hắn đau khổ, hắn gập người lại
  rên rỉ. 
     -Chết !Chắc tao chết mất. 
      Thằng chủ nhà bật cười khanh khách,
  giọng nó cũng đã bắt đầu thấy khàn khàn, nó cảm thấy nóng ran trong người, nó
  cũng đang muốn ói mà ói không được, một cơn đau thắt chạy dọc theo vùng bụng.
  Hắn co gập người lại, hắn cảm thấy lờ lợ nơi đầu lưỡi, nước dãi rịn hai bên
  mép, có mùi gì tanh tanh khó chịu, hình như là máu thì phải, mà máu thiệt,
  hắn cảm thấy mấy bợn đỏ như cục máu đông của đĩa tiết canh mà hắn thường hay
  nhậu mỗi sáng dính trong lòng bàn tay. Hắn bắt đầu sợ. Hắn nói với thằng Bình
  Định 
       -Chắc tao cũng chết mất.Vỏ công
  tao chăc cũng bị phế, mười phần công lực chắc chỉ còn hai.vừa nói hắn vừa quờ
  quạng tìm đôi dép lào mà thằng bạn nối khố vừa tặng cho. Lúc đó trời bắt đầu mưa
  lâm thâm cũng là lúc hắn đau đái. 
         Thằng bạn hắn sau khi
  từ chối món đặc sản độc nhất vô nhị đã bắt đầu thấm mệt, hắn lăn xuống ôm
  chặt thằng Nha Trang đã ngủ say tự hồi nào, hắn vắt chân qua mình thằng Nha
  Trang và đánh một giấc ngon lành. Hắn đâu biết trong một giấc mơ đẹp cộng với
  bầy muổi to đùng bay lượn cả đêm. Thằng bạn hắn đã cào nát đôi chân của hắn,
  những vết trầy trụa, tươm máu là hậu quả của mười ngón tay có mòng dài như
  dao lam của thằng Nha Trang. Hắn cứ nghĩ là đôi chân của hắn bị muỗi đốt và
  thế là hắn thản nhiên gãi và gãi đôi chân của thằng Bình Định một cách hào
  phóng.. 
         Mặt trời đã lên cao
  những tia nắng đầu tiên uể oải cho một ngày mới. Phố xá đã bắt đầu lao xao,
  chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường sáng lù mù mà ai đó đã để quên. Giơ tay nhìn
  đồng hồ mà nó đâu có đồng hồ đâu, chắc là do thói quen. Thằng Bình Định lên
  tiếng. 
        -Chắc giờ tao phải về, kiếm
  ít đồng mà vợ con đang chờ cúng giao thừa.Thằng Nha Trang bổ sung. 
        -Tao cũng về luôn, đã mấy
  ngày rồi, về kiếm ít lúa rồi bửa nào ra nhậu tiếp. 
         Nhìn bộ dạng của hai
  thằng bạn thân, thằng chủ nhà xúc động thật sự 
       -Ừ.Thì tụi bay về, nói xong nó
  muốn khóc, Những giọt nước mắt tình nghĩa đã lăn trên hốc má thâm tím tự lúc
  nào. 
       -Tính tiền cà phê đi !Tụi mày còn
  tiền về xe không? 
       -Còn.Vừa đủ cuốc xe với khúc bánh
  mì. Ba thằng bỗng bật cười hố hố.Tụi bay nhớ làm ăn cẩn thận, sau này còn
  gặp. Hắn bỗng thấy bùi ngùi trơ troị và cô đơn lạ lùng.Trong hắn hình như
  đang trống vắng một tình cảm thiết thân nào đó, chỉ bọn người như hắn mới có
  mà thôi. Hắn gọi chủ quán 
       -Tính tiền cà phê đi. Rồi hồ hỡi
  ngâm hai câu thơ lục bát mà hắn đã thuộc nằm lòng. 
         Rượu ngon không có bạn
  hiền 
         Không mua không phải
  không tiền không mua. 
         Hắn quay mặt nhìn ra
  phía phố. Mặt trời đã bắt đầu lên cao. | 
(Xin bấm vào “Newer Posts” hoặc “Older Posts” ở dưới để đọc những bài trước hoặc sau).


 
No comments:
Post a Comment